|05|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wave đã khiến Nack thật sự nổi cơn tức giận, Nack lập tức hùng hổ tiến về phía Wave còn Pang thì đi theo sau Nack, hai người bọn họ đến một khu bàn cách đó 2 kệ sách, Nack bắt đầu lớn tiếng khi nhìn thấy Wave:

"Mày chõ mũi cái gì hả Wave!"

Wave cũng chẳng phải vừa mà đứng lên, rời khỏi bàn và đi đến đứng trước mặt Nack, cậu ta hất mặt lên sau đó tiếp tục khiêu khích Nack:

"Mày mới là chõ mũi!"

Sau đó Wave lại bình tĩnh hất mặt qua khu bàn học cậu ta đang ngồi:

"Đây là khu vực GIFTED đó."

"Rồi sao?"  -Nack đáp lại Wave, chẳng có vẻ gì là kìm nén cơn tức giận của mình.

"Học sinh GIFTED nó đặc biệt hơn người khác nhiều lắm hay sao?!"

Nack vừa nói vừa nắm lấy cổ áo Wave sau đó đẩy mạnh cậu ta qua một bên, tuy suýt nữa là ngã nhưng Wave vẫn đứng vững mà đứng thẳng dậy, cậu ta vẫn chẳng chịu nhường lời nào.

"Chứ gì nữa?"  -Cái điệu bộ kiêu ngạo của cậu ta thật khiến người khác thấy khó chịu

"Và sẽ đặc biệt hơn trước nữa, mày đừng quên...Bây giờ mày thấp kém hơn tao rồi đó. Mày còn nhớ không? Việc tao từng nói là tao sẽ đậu vào lớp GIFTED. Còn mày thì sẽ ở chỗ cũ cùng một con đỉa... Và bây giờ đã thành sự thật rồi, nhưng chỉ khác một chút... Bởi vì hôm nay, người làm con đỉa chính là mày." 

Một câu nói chí mạng, tuy tôi không phải là Nack nhưng tôi lại hiểu cảm xúc của cậu ấy lúc này, câu nói của Wave cũng khiến tôi thấy nặng nề trong lòng, nó có một sát thương rất lớn, đến tôi còn thấy vậy thì cảm giác của Nack lúc này ra sao được nữa đây?

"Đúng không Pang?"  -Wave quay sang nhìn Pang, dường như chưa đủ to chuyện hay sao ấy mà cậu ta còn làm như vậy. Pang không biết nói gì, bất lực nhìn cậu ta.

Ngay giây sau Nack đã nổi cơn thịnh nộ, cậu ta gầm lên một tiếng:

"Thằng khốn Wave!"

Sau đó lại nắm lấy cổ áo Wave một lần nữa. Lần này Pang nắm lấy cánh tay Nack, miệng không ngừng nói "Nack! Nack! Nack! Dừng lại đã!" rồi gỡ tay Nack ra sau đó đứng giữa cả hai cố gắng can ngăn.

"Đủ rồi! Mày đừng có cản tao!"  -Nhưng Nack không còn nghe Pang nói nữa, cậu ấy xông đến đẩy mạnh Pang khiến cho Pang ngã và kéo theo Wave đang đứng phía sau, cú ngã của cả hai khiến một số đồ vật phía sau đổ xuống.

"Chỉ bấy nhiêu thôi mà mày gục rồi hả? Sao yếu đuối quá vậy?!"

Nack lao đến túm cổ áo Wave đang ngồi dựa vào cái bàn trưng bày phía sau và liên tục quát lên, dường như Wave đang bất động.

"Mày đứng dậy đi!" 

"Nack!"  -Lúc này không chỉ có Pang  mà ngay cả tôi cũng kêu tên của cậu ấy và rời khỏi chỗ ẩn nấp của mình, tôi lập tức chạy lại nắm lấy vai Nack, liên tục nói cậu ấy nên bình tĩnh lại trong khi Pang vẫn còn đang rối rắm mà đứng đó, nếu không có thể sẽ đánh động đến giáo viên và việc đụng chạm đến học sinh của lớp GIFTED có thể khiến học sinh bình thường như Nack gặp rắc rối lớn.

"Nack! Nack! Nghe mình, cậu làm ơn bình tĩnh lại đi, nếu không giáo viên sẽ đến đó!"

"Mau bỏ tao ra!"  -Nack mất khống chế, chẳng còn nghe lọt tai lời tôi nói mà trức tiếp hất tay khiến tôi ngã ra sau và đập với kệ sách, suýt nữa thì nó đổ nhưng may là chỉ có vài quyển sách bị rơi xuống mà thôi. Vai và đầu tôi đau rát, còn Pang thì gọi lớn tên tôi, tôi lúc ấy vẫn cố đứng dậy.

"Nack!"  -Tôi cố gắng gọi cậu bạn nhưng mọi thứ chỉ là vô ích khi có một giọng nói vang lên, đó cũng là điều tôi đang sợ lúc này thành sự thật.

"Xảy ra chuyện gì?!" 

Cô Ladda đi đến với cái cây của cô ấy trên tay, đôi mắt cô trợn lên nhìn khung cảnh trước mặt nhưng cũng nhờ cô đến mà Nack mới buông tay và dừng lại, cậu ấy sững người quay lại nhìn cô.

"Nack..."  -Tôi khẽ gọi, vô cùng bất lực và thấy thương cậu ấy vô cùng.

Nack chầm chậm đứng dậy rồi quay người lại, Pang thì đứng đó nhìn về phía cô còn tôi khập khiễng đi lại phía Nack với cái chân đau của mình nhưng tôi không nói gì đến Nack mà ngồi xổm xuống, vỗ vào mặt Wave:

"Wave! Wave!"  -Tôi có gọi bao nhiêu thì cậu ta cũng không nhúc nhích, có thể là do cú ngã lúc nãy đầu cậu ta đã đập vào bàn.

Cũng bởi vì chuyện ấy mà chúng tôi bị đưa đến phòng giám thị, không có Wave.

Bầu không khí căng thẳng vô cùng, chúng tôi không ai nói với ai câu nào, tôi cúi mặt xuống, chẳng dám nhìn cô Ladda còn Nack và Pang mỗi người quay một phía khác nhau.

Sau đó cánh cửa phòng bật mở, chúng tôi theo phản xạ thì nhìn về phía ấy, đó là thầy Pom. Thầy vội vàng chạy vào trong rồi đứng đối diện với cô Ladda.

"Sao rồi Pang, Ress?"

Thầy lập tức nắm lấy vai Pang trông có vẻ lo lắng hỏi, Nack quay sang nhìn chúng tôi... Rồi cậu ấy chầm chậm quay mặt đi...

"Cảm ơn cô Ladda nhiều nhé vì đã giúp xử lí việc này. Nhưng phần còn lại tôi sẽ lo liệu tiếp cho." -Thầy Pom nói, nhưng cô Ladda lại quay qua nhìn thầy rồi đáp lại:

"Không cần!"

"Tôi đã nghĩ ra được rằng sẽ phạt ba học sinh này như thế nào. Cấm túc mỗi người cỡ một tháng có lẽ đủ."  -Cô Ladda vẫn vô cùng bình tĩnh và từ tốn nói.

Trời! Một tháng lận sao?! Nếu bị cấm túc như vậy thật chắc tôi sẽ chết mất... Nhưng mà... Không sao cả. Chỉ có điều tôi thấy thương Nack lắm ấy. Rõ ràng là cậu ấy bị khiêu khích.

"Nhưng chuyện này là tai nạn mà?"  -Thầy Pom lên tiếng, thầy vẫn luôn muốn bảo vệ chúng tôi.

"Tôi nghĩ không cần thiết phải tới mức phạt."  -Khuôn mặt của thầy Pom lúc này vô cùng nghiêm túc, nhưng cô Ladda không hề lung lay trước những gì thầy nói.

"Tôi là cô giám thị đó, thầy Pom."  -Cô Ladda trừng mắt nhìn thầy.

"Nhiệm vụ phạt học sinh phụ thuộc vào tôi, không phải cậu."

"Nhưng học sinh mà cô nói tới...Là học sinh trong lớp GIFTED."  -Thầy Pom đặt tay lên vai tôi và Pang.

"Và ở trong sự chăm lo của tôi."  -Thầy tiếp lời.

"Học sinh mà cậu nên chăm sóc ... chính là em học sinh GIFTED đã bị thương. Không phải đám gây sự."  -Cô Ladda nói.

"Bây giờ Wasuthorn đã an toàn rồi, bác sĩ cũng nói là không có bị gì nhiều. Còn học sinh gây sự cũng là học sinh trong lớp GIFTED. Chính vì vậy, chuyện này mới trở thành chuyện của tôi."

Thầy vẫn cố nói lại, lúc này Nack lại nhìn qua chúng tôi lần nữa, tôi biết bây giờ cậu ấy đang cảm thấy thế nào, có cảm xúc ra sao. Tôi đều hiểu và biết.

"Tôi không tin rằng cậu có thể lo liệu được mấy đứa này."

"Được hay không được... Nhưng đó là lệnh của ngài hiệu trưởng... Rằng tất cả học sinh GIFTED phải nằm trong sự chăm lo của duy nhất một mình tôi!"

Cô Ladda nhíu mày, cô không thể cãi lại được việc ấy.

"Thế thì lo liệu cho tốt đi vậy. Đừng để xảy ra chuyện như vậy nữa"  -Cô đáp lại và quay mặt sang chỗ khác.

"Cảm ơn, cô Ladda. Đi được rồi, các em."

Thầy Pom gật đầu sau đó quay sang tụi tôi, chúng tôi cũng chẳng muốn phải ở đây nữa nên tất cả đều đứng dậy định đi theo thầy Pom, nhưng giọng nói của cô Ladda lại cất lên một lần nữa.

"Khoan!"  -Ngay lập tức tất cả đều khựng lại và quay sang nhìn cô.

"Học sinh GIFTED được đi..."  -Cô nhìn về phía tôi và Pang với đôi mắt to của mình.

"Còn em thì không phải."  -Rồi cô quay sang nhìn Nack, nói tiếp. 

"Nhưng mà thưa cô Ladda..."  -Thầy Pom quay người lại định nói nhưng cô ladda đã cắt lời thầy:

"Học sinh GIFTED ở trong sự chăm lo của cậu..."  -Cô lập tức quay phắt sang nhìn thầy rồi lại thu tầm mắt về phía Nack.

"Nhưng học sinh bình thường..."  -Khuôn mặt Nack lúc này không còn gì ngoài sự lo lắng và bối rối. Tôi biết cậu ấy đang thấy sao, bởi lẽ tôi cũng có cùng một cảm giác với cậu ấy, đó là sợ hãi và tủi thân. 

"Tôi sẽ tự mình định hình phạt. Vui lòng đừng quá phận."  -Cô Ladda.

Tôi quay sang đưa ánh mắt cầu cứu với thầy Pom nhưng thầy cũng nhìn lại tôi và Pang với vẻ bất lực mặc dù thầy cũng muốn cứu Nack.

"Vì bạn của em được nhận sự bác bỏ hình phạt, chính vì vậy em sẽ phải nhận hình phạt nặng gấp 2 lần. Còn học sinh Lisia thì không có hình phạt vì em ấy không có hành động bạo lực với bạn học nên em chỉ nhận gấp 2. là đình chỉ việc học."  

Cô Ladda nói trước sự sợ hãi của tôi và bất mãn của Nack với Pang, không ngoài dự đoán, Pang lập tức tiến về phía trước với vẻ tức giận mà lớn tiếng:

"Nhưng cô không thể làm như vậy được!"

"Tại sao lại không thể được?"  -Nhưng trái ngược với Pang, cô Ladda vẫn bình tĩnh và từ tốn đáp lại:

"Khi mà em không bị phạt... Thì phải có người nhận hình phạt thay."

"Nhưng mà bạn em không có lỗi! Như vậy không có công bằng gì hết!"  

Pang vẫn tức giận nói , những gì Pang thốt ra đều đúng với suy nghĩ của tôi, chuyện này không hề công bằng với Nack một chút nào cả. Trong khi kẻ gây sự trước lại là tên học sinh lớp  GIFTED kia. Nhưng chính vì cái đặc quyền mang tên 'lớp GIFTED' ấy mà chúng tôi lại thoát được hình phạt, những gì mà chúng tôi đáng phải nhận lấy.  Ngược lại, những gì đáng thuộc về chúng tôi... lại được đổ ngược hết lên đầu Nack.

"Pang!" -Thầy Pom lên tiếng nhắc nhở còn cô Ladda lại nở một nụ cười nửa miệng.

"Học sinh tới từ lớp GIFTED... Đang đòi hỏi sự công bằng ấy hả?"

Câu nói này của cô Ladda đánh thẳng vào trí óc tôi, đúng thật ha? Chỉ riêng việc chúng tôi ở lớp GIFTED... đã là không công bằng rồi.

"Nó không liên quan đến việc em ở lớp nào! Nhưng trọng điểm là cô không thể làm như vậy được!" -Pang vẫn cố chấp còn Nack tay đã nắm chặt thành quyền đến mức nổi gân, cậu ta cũng nghiến răng nãy giờ.

Pang, cậu đang nói gì vậy chứ? Không liên quan đến việc chúng ta học ở lớp nào sao?

Không! Nó rất liên quan đấy, liên quan mật thiết luôn đấy Pang.

"Nếu bạn em bị phạt, dù sao em cũng phải bị..."  -Pang chưa kịp nói hết câu thì giọng nói của Nack cất lên:

"Thằng khốn!"  -Bầu không gian lúc ấy yên ắng đến lạnh người, ngay cả tôi còn bị giật mình nữa mà, theo bản năng thì ai cũng quay sang nhìn Nack hết.

"Mày dừng lại đi! Mày hả dạ lắm khi mày giúp đứa học sinh bình thường như tao phải không?!! Mày tranh cãi vì cái gì chứ?"  -Nack bây giờ, cậu ấy trông thật bất lực và cam chịu làm sao, cậu ấy thật sự đã bùng nổ rồi.

"Mặc dù nó đã theo đúng như kế hoạch mà mày và thằng Wave lên sẵn rồi mà!"  -Đôi mắt của Nack mở to hết cỡ, lúc này không chỉ có Pang hoang mang mà tôi cũng vậy. Nack đang nói gì vậy chứ? Giữa Pang và Wave có kế hoạch gì cơ? Hình như là hiểu lầm thôi, có lẽ... Nack đã hiểu lầm rồi...

"Mày nói kế hoạch quái gì vậy?" -Pang nhẹ giọng lại, đầy hoang mang hỏi Nack.

"Ô hổ!..."  -Nack cười một tiếng sau đó đứng dậy, chầm chậm tiến về phía tôi và Pang: "Còn phải hỏi nữa hả?"

"Thì kế hoạch mà mày muốn thầy cô thấy tao đấm thằng Wave chứ gì! Mặc dù tao vẫn chưa có làm gì hết! Bản chất như mày... tao biết rõ! Hèn gì... thằng Wave mới biết tên mày!"  -Khuôn mặt Nack cùng giọng nói của cậu ấy lúc này cho tôi biết rằng cậu ta thật sự thất vọng khi bị người bạn thân bao năm phản bội, bởi lẽ... Nack lúc này chính là đang phản chiếu lại hình ảnh của bản thân tôi hai năm trước... khuôn mặt ấy tôi biết rõ.

"Tao làm như vậy vì cái gì chứ?" 

"Làm vì cái gì hả? Thì mày mong được dựa dẫm vào nó chứ gì?!"  -Thanh âm của Nack lên xuống thất thường, khuôn mặt của cậu ấy thì khỏi nữa đi.

Cuộc tranh cãi của cả hai người họ, tôi không xen vào mà lặng lẽ lùi về sau một bước.

"Mày diễn kịch như thể mày cảm thấy ngột ngạt khi ở học ở lớp GIFTED thế này thế nọ, thật ra lại muốn đến nỗi run cả người! Mày lợi dụng tao cho đến khi mày đậu vào được lớp GIFTED. Khi tao hết lợi ích... thì mày kiếm chỗ đeo bám mới phải không? Rồi sao? Phải là thằng Wave hả?! Bản chất con đỉa như mày... cũng chỉ làm được như vậy thôi!" 

Từng câu từng chữ mà Nack thốt ra đau lòng thật đấy

"Thằng khốn!"  -Lần này là Pang tức giận lao vào đấm Nack trước mặt thằng Pom và cô Ladda, tôi chỉ đứng im lặng, không bất ngờ mà nhìn họ thôi. Mặc kệ những lời can ngăn của thầy Pom, hai người họ không hề có ý định dừng lại.

"ĐỦ RỒI!!"  -Thầy Pom thét lên, họ lúc này mới chịu dừng tay.

Nack bị cô Ladda và thầy Pom lôi ra ngoài trong những tiếng la hét bất lực của cậu bạn, tôi chỉ đứng đó nhìn Pang rồi nhìn qua Nack. Khi ba người họ khuất dần, Pang bắt đầu rơi lệ, cậu dựa vào chân bàn, đôi mắt vẫn hướng về phía họ.

"Đứng dậy thôi Pang, cậu đứng lên được chứ?"

Tôi hít một hơi thật sâu sau đó quay lại, đưa tay ra trước mặt muốn giúp Pang đứng dậy, cậu bạn mất một lúc mới nắm lấy tay tôi đứng lên. Tôi và Pang trong lòng nặng nề như có một tảng đá khổng lồ đè nặng lên vậy, những lời nói của Nack cứ khiến tôi phải suy nghĩ mãi không thôi.

Chúng tôi im lặng, cả hai đều có những suy nghĩ riêng của mình rồi được đưa đến phòng y tế để bác sĩ khám xem có vết thương nào hay không...

Chà... lại là một đặc quyền của lớp GIFTED, sau đó tôi quay về phòng kí túc của mình. Tôi lại rơi vào những dòng suy nghĩ kia. Bây giờ chính tôi vẫn còn thấy rất mông lung.

Những ngày sau, Pang và Nack hoàn toàn không thèm nhìn mặt nhau nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net