Chap 3 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Đồ khốn, nếu ta biết rằng sẽ yêu ngươi, thì đã ko tới đây. Vì ngươi mà làm kẻ phản bội, nếu ko phải gặp ngươi thì cuộc đời ta sẽ chẳng bế tắc như bây giờ~~~

___________trích________

– oáp... trời sáng lẹ dữ vậy. – Tát Na Lặc Tư vẻ mặt ngái ngủ nhìn trần nhà – phải sớm lên kế hoạch "ăn" Quý Thuần Khanh mới được.

– muốn "ăn" ta?

– hự... – Tát Na nhìn xung quanh cạnh giường Quý Thuần Khanh với vẻ mặt "phúc hắc" khẽ cúi xuống. – ngươi... ngươi làm gì ở phòng ta?

– mèo con, ngươi là người ta phải tốn rất nhiều calo để mà gọi dậy đấy.

– ngươi đến để gọi ta?

– nhìn đi. – Quý Thuần Khanh chỉ ra ngoài cửa sổ, rèm trắng bay loạn trong gió. – mặt trời đã lên tới đỉnh rồi đấy, muốn làm sủng phi của ta sao ngươi chẳng có một chút phép tắc nào vậy?

– ta... có nói là muốn làm sủng phi của ngươi khi nào?

– vậy là ko muốn? – Quý Thuần Khanh đứng dậy.

– ây... khoan đã.. – Tát Na Lặc Tư giật nảy lên vội túm lấy áo Quý Thuần Khanh kéo lại. – a..

"Rầm" chẳng hiểu sao lại rớt xuống đất.

– ngươi làm cái trò mèo gì vậy? – Quý Thuần Khanh cúi người xuống. – muốn thu hút sự chú ý của ta thì nên diễn cái trò nào mới mẻ tí đi.

– ta sẽ... gi... hơ... – Tát Na Lặc Tư sửng người. Trước mặt hắn là một Quý Thuần Khanh với bờ ngực rộng lớn trắng như tuyết. – ngươi định quyến rũ ta sao?

– ko phải là ngươi kéo áo ta làm bung nút hay sao? – Quý Thuần Khanh dùng ngón trỏ nâng mặt Tát Na lên. – muốn "ăn" ta vội như vậy?

– ta... dĩ nhiên ko có ý đó. Ngươi... biến thái.

– con mèo của ta lại xù lông nữa rồi.

– ai là của ngươi.. ta đã là người của kẻ khác.

– đã ngủ với người khác? – Quý Thuần Khanh siết chặt cằm Tát Na Lặc Tư đuôi mắt khẽ nheo lại.

– đau...

– ta hỏi là ngươi đã ngủ với kẻ khác? – Quý Thuần Khanh tay vẫn siết chặt cằm Tát Na tay còn lại túm cổ áo mà xốc ngược lên giường.

– ngươi muốn làm gì? – Tát Na hốt hoảng hét lên.

– trả lời. – ko một biểu tình Quý Thuần Khanh cúi sát mặt hơn.

– ta... dĩ nhiên chưa ngủ với ai rồi.

– tốt. – Quý Thuần Khanh liếm nhẹ tai Tát Na, thì thầm. – đến cầu thân với ta mà bản thân ko trong trắng thì ta sẽ giết ngươi.

– biến... biến thái.

– Tát Na Lặc Tư, đi tắm, thay quần áo rồi xuống dưới, ta chờ.

– ơ... ừm.

Quý Thuần Khanh rời đi lúc đấy Tát Na Lặc Tư mới thở phào nhẹ nhõm. Họ Quý, ta ko ngờ ngươi lại biến thái đến như vậy. Thật tức điên lên được, ta hận ngươi!

Tát Na vẻ mặt ngái ngủ tay dụi mắt đi xuống tầng dưới.

– Tát Na ngươi dậy trễ quá đấy.

– ngươi là ai trong hai người còn lại thế? – Tát Na Lặc Tư ngắm nghía nam tử trước mặt. Mái tóc màu xanh lam, mắt cũng xanh lam, quần áo cũng xanh lam.

– Lam Ly.

– hừm. Biết rồi. – Tát Na Lặc Tư đẩy vai Lam Ly rồi đi tới sofa ngồi xuống. Chết tiệt, tối qua ko để ý, thì ra đối thủ của ta đẹp trai mà mặt lại "thụ" như vậy, sợ rằng Quý Thuần Khanh sẽ để ý đến hắn hơn là ta.

– Tát Na Lặc Tư, ngươi chảnh chọe quá đấy. – nam tử mái tóc bạch kim ngồi bên cạnh lên tiếng.

– ngươi là Văn Nhân Túy?

– đúng vậy. – hừm, tối qua Quý Thuần Khanh đã bế ngươi. Ta nhất định là ko thể thua ngươi được, nếu thua ngươi ta sẽ vĩnh viễn ko thể trở về gặp Vãn muội. – ngươi có vẻ rất là đắc chí khi được Quách Liễu bế và gọi dậy nhỉ?

– đương... đương nhiên. – Tát Na cười trừ. Ta đúng là có hơn các ngươi một tý, nhưng ta thề là ta ko thấy hạnh phúc tí nào a~~ chết khiếp với cái vẻ "phúc hắc" đó của hắn mất thôi.

– hừ, Tát Na Đặc Tư, ngươi đừng vội đắc ý, thời gian còn dài ta sẽ từ từ mà cướp lấy của ngươi. – Lam Ly đặt tay lên vai Tát Na miệng nở nụ cười nhạt như có như ko.

– hư. Ta nghênh chiến. – Tát Na hất cánh tay đó khỏi vai mình. – Các ngươi có cố cũng ko thể giành gật được với ta đâu, bỏ cuộc đi là vừa.

– ko bao giờ. – Văn Nhân Túy và Tát Na cùng đồng thanh.

Tát Na Lặc Tư trợn trừng mắt, Văn Nhân Túy khẽ nhíu mày, Lam Ly lườm nhẹ, mắt đối mắt, ba kẻ nhìn nhau ko rời. Ko bao giờ ta bỏ cuộc, người ta yêu thương vẫn đợi ta trở về.

– thôi nào. Ko cần phải trợn trừng nhìn nhau như thế, sống hòa thuận được chứ. – Quý Thuần Khanh từ trong phòng đi ra cười nhẹ.

– ngươi đi mà sống hòa thuận một mình ngươi đi, Quý Thuần Khanh tên biến thái chết tiệt. – cả ba đồng thanh.

– mỗi người bị một điềm trừ.

– hư. Tên khốn nhà ngươi. – Lam Ly nghiến răng ken két, nếu ko phải vì Dương Tiễn hắn đã ko đến đây gặp Quý Thuần Khanh.

– ta cũng giống các ngươi thôi. Tuy nhiên ta bắt buột phải chọn một trong ba người. Đã định rằng hai trong số các ngươi sẽ là thiếp ko thể thay đổi. Chỉ có người được ta chọn là có quyền hủy hôn, ta thật là ủy khuất vô cùng vì là chọn ai ta cũng phải có hai người vợ là nam nhân. Các ngươi nghĩ chỉ có bản thân là chịu ấm ức, vậy ta hẳn là gấp bội.

– ta... – cả ba im lặng. Quý Thuần Khanh nói đúng, dù là hắn chọn ai thì vẫn phải làm chồng của hai kẻ là nam tử giống như mình. Nếu nói ủy khuất, hắn hẳn là nhiều hơn cả. Nhưng dĩ nhiên ta sẽ ko để bản thân bị uất ức, phải tranh thủ sự sủng ái của ngươi mà tìm lối thoát. Ai cũng có người để yêu thương, nếu chôn cả đời vào một nam tử e là đến lúc xương cốt thối nát cũng chỉ là một kẻ hèn hạ bị khinh khi. Chợt Tát Na Đặc Tư lên tiếng. – ta hỏi ngươi nhá, nếu mà ngươi lấy đàn ông thì ai sẽ nối dõi dòng họ Quý hả?

– dĩ nhiên có cách.

– đàn ông thì kiểu nào có con với nhau được?

– ta nói là được.

– ngươi nghĩ bọn ta là những kẻ ung thư t*** h*** à? – Tát Na Lặc Tư chỉ tay vào mặt Quý Thuần Khanh hét lên. ( t* h* là gì các hủ tự hiểu nha ="=, Tư nhà mình sao cứ nghĩ tới ba cái đó nhỉ. SM quá nhe)

– con mèo thích xù lông này, ngươi...

– ta sao hả? Ta nói ko đúng hay sao? Ngươi ngươi cái gì?

– còn nói nữa là ta sẽ hôn ngươi đấy.

– hớ. – Tát Na Lặc Tư giật mình lùi lại – ngươi dám...

– ta ko có gì là ko dám.

– Quý Thuần Khanh hắn là nói thật đấy. – Lam Ly lên tiếng, vẻ mặt có vẻ ngượng ngùng.

– ngươi đã "được" hắn hôn rồi? – chợt Văn Nhân Túy tiến lên túm lấy cổ áo Lam Ly hỏi dồn dập. – khi nào? Ở đâu? Như thế nào? Tên khốn nhà ngươi còn giả vờ e thẹn? Hóa ra các ngươi ai cũng đã được hắn sủng ái còn ta thì chưa à? Dám ăn lẻ sao?

– ngươi ồn ào quá đấy Văn Nhân Túy, ta ko sung sướng như ngươi nghĩ đâu.

– hừ, đừng vội đắc ý...a... – chợt có cánh tay túm lấy cổ áo phía sau giật ngược lại. Vòng tay ôm trọn lấy Văn Nhân Túy, hôn lên đôi mắt đang nhắm chặt vì sợ... ngã.

– Quý... Thuần Khanh. – im lặng một giây cuối cùng Văn Nhân Túy cũng hồi tỉnh vội đẩy Quý Thuần Khanh ra hét lên. – ngươi nghĩ gia gia ta cần ngươi sủng ái hay sao? Đừng xem ta như một ả đàn bà bị "thất sủng" như thế... ta ko cần.

– là tự ngươi nghĩ như thế.

– là ngươi ép buộc ta phải nghĩ như vậy. – Văn Nhân Túy gằn giọng.

– ngươi tự nghĩ.

– được được, ta ko chấp ngươi. – Văn Nhân Túy nhướn chân lên túm cổ áo Quý Thuần Khanh. Chiều cao của họ Quý quả là kinh điển, ko phải hắn lùn mà là Quý quá cao mà thôi. – ngươi phải chọn ta.

– mơ à? Ta đến đây chỉ để làm cảnh thôi sao? – Tát Na và Lam Ly cùng lên tiếng.

– im đi được rồi đấy. Các ngươi đều là nam nhân sao cứ ồn ào như nữ nhân.

– hừ. – mỗi người một góc quay đi.

Quý Thuần Khanh thở dài, trong đời hắn chưa hề gặp rắc rối như vậy. Ba kẻ nam tử trước mặt vì sao lại ương bướng mà ồn ào đến vậy. Giống hệt nữ nhân!

– các ngươi đều muốn có được trái tim ta, rất dễ, chỉ là các ngươi dám làm và làm nổi hay ko thôi

– cách gì chứ.

– sáng sớm thức dậy chuẩn bị bữa sáng, ta thức dậy hầu hạ ta tắm rửa thay quần áo ăn uống, đến Quý thị cùng ta hầu hạ ta làm việc, trưa lại hầu hạ ta ăn uống, chiều cùng ta về hầu hạ ta tắm rửa chuẩn bị bữa tối, hầu hạ ta làm việc, ngủ nghỉ, nếu hài lòng ta sẽ... bla bla.... chỉ cần giống nữ nhân, ta nhất định sẽ thích... bla bla...

– hự. Rốt cuộc cũng chỉ là hầu hạ ngươi?

– đại khái vậy.

– shit. – Tát Na Lặc Tư phóng như bay lên túm lấy cổ áo Quý Thuần Khanh. – Tát Na ta từ nhỏ đều là được bọn hạ nhân hầu hạ tại sao đến đây lại phải hầu hạ một tên nam nhân giống như ngươi? Ta ko phải là "người vợ" của thời phong kiến...

– ngươi có thể ko làm.

– để ngươi chọn hai kẻ kia sao?

– có lẽ.

– ngươi... đồ khốn... gia gia ta hầu hạ ngươi là được chứ gì? Ba tháng cũng ko bao nhiêu. – Tát Na Lặc Tư quay mặt đi. Hầu hạ sao, kiểu giống cực hình chứ ko phải là đi tranh giành chồng nữa.

Nam nhân sống cho đến một phần ba cuộc đời, có thể chết ngay tức khắc nếu tự dưng lại xuất hiện một người là nam tử giống như mình mà bắt buộc phải gọi là "chồng"! Ta ăn ở cũng "thiện lương" lắm, cớ sao cứ gặp toàn chuyện ko đâu? Hầu hạ ăn uống, làm việc thì đơn giản a, nhưng còn hầu hạ hắn tắm rửa... sao nghe giống như đang nghe chuyện kinh dị vậy? Tắm rửa và nhìn "gà nude", ôi trời... chuyện kinh dị nhất thời đại là đây! (mấy anh à, ko thích nhìn "gà nude" thì cứ để em, em ko ngại xem chuyện kinh dị đâu a~~~)

– các ngươi làm gì mà mồm ngóac to ra như thế? Ai ko làm được thì có thể bỏ cuộc.

"Phụt" máu mũi cả ba ko hẹn mà cùng chảy ra.

– các... các ngươi...

– ta... ta bị say nắng – Lam Ly nói.

– ta bị...lạnh nên sốt. – Văn Nhân Túy nói.

– ta bị... tuột huyết áp.- Tát Na Đặc Tư phân minh.

– ... – Quý Thuần Khanh ko thể nói được câu nào. Ko biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì mà mặt đỏ bừng mà mũi thì chảy máu ròng ròng thế kia. Lại còn cả những câu giải thích quái dị như thế nữa, nhưng biểu cảm này có chút hơi... Chợt mặt Quý Thuần Khanh ửng đỏ, lý do là gì đến chính hắn cũng ko thể biết được. Nhưng cốt yếu là càng đày đọa bọn họ sẽ càng ghét hắn, hắn chojn nhất định sẽ hủy hôn. Tuy vẫn phải làm chồng của hai nam nhân nhưng vẫn có quyền chọn vợ cho mình, yên ổn mà sống cùng Tô Gia Áo. Bản thân có thể cùng Tô bỏ trốn, nhưng nếu để bắt được, vạn đao xuyên thể, người người ko nhìn mặt. Nhưng, nhất thiết phải chọn ta nhất định chọn bỏ trốn, dù sống cũng được, chết cũng được, miễn ko bị cưỡng cầu.

– được rồi, cả ba cùng ta đến Quý thị.

Quý Thuần Khanh đi trước, Văn Nhân Túy, Tát Na Lặc Tư và Lam Ly đi theo sau. Nếu nói đẹp, họ tựa như những bức tượng được chạm trỗ tỉ mỉ đến từng chi tiết một. Từ mái tóc, lông mày, đôi mắt, mũi cho tới miệng, khuôn mặt, vóc dáng đều ko có một khuyếm khuyết. Đều là những nam nhân bật nhất của xã hội. Nhưng, vì sao mà lại có hôn ước với nhau, hẳn là sẽ khiến tất cả các cô gái phải phát điên lên vì ghanh tị.

– oa, Quý thiếu gia đến kìa... đẹp trai quá.

– ba người đằng sau là ai vậy? Họ như một dàn tinh tú vậy.

– có lẽ là ba vị "hiền thê" trong lời đồn, Quý thiếu gia có hôn ước với ba người con trai mà.

– trời ơi, dù họ là nam nhân nhưng nếu cặp với nhau cũng ko ai phản đối a~~~ đẹp đôi quá trời.

– ...bla bla – hàng trăm lời bàn tán mà nhiều nhất vẫn là khen ngợi.

– mọi người, im lặng. – Quý Thuần Khanh nói to.

Ko khí bỗng im lặng khác thường, ở đây ai ko biết Quý thiếu gia cao cao tại thượng kia làm việc thì rất nghiêm túc, vừa lạnh lùng vừa tàn độc trên thương trường. Theo hắn thì sống nghịch hắn thì chỉ có một con đường chết, vì vậy một lời hắn nói ra trọng lượng tựa ngàn cân. Hắn nói tiếp.

– hôm nay tôi đưa ba người họ tới đây là để tiếp nhận chức quản lí Quý thị. Là những kẻ cao giá nhất của thiên hạ, ai thắc mắc có thể tự mình đi kiểm chứng.

– ko, chúng tôi ko có ý kiến.

– tốt. Lam Ly- Quý Thuần Khanh chỉ nhón cái và Lam Ly ở bên cạnh rồi lần lượt chỉ về Văn Nhân Túy và Tát Na. – Văn Nhân Túy, Tát Na.

Cả ba ngớ người, dáng vẻ cao cao tại thượng đó ngay cả lời giới thiệu cũng khí chất ngùn ngụt ko thể xem thường.

Quý Thuần Khanh cứ thế vào phòng tổng ko nói gì thêm, miệng nở nụ cười nhàn nhạt như có như ko. Tát Na, Văn, Lam cũng vội đi theo. Kiểu cách thế này e là khó chiều hơn trong tưởng tượng. Muốn ức hiếp hắn quả là chuyện ko thể.

– muốn "thượng" hắn quả là chuyện ko thể. – Tát Na Lặc Tư lầm bầm.

– đồ điên. Nghĩ trong bụng thôi đừng có nói ra. – Văn Nhân Túy và Lam Ly cũng nói theo.

– các ngươi đều đã nói ra rồi đấy. – Quý Thuần Khanh ngồi phịch xuống sofa, giở quyển báo ra xem.

– ơ... ừ... ngươi u...uống gì ko ta chuẩn bị. – Văn Nhân Túy giật mình nói. Chậc, tự nhiên lại thốt ra câu thế này.

– hồng trà.

– được. – Văn Nhân Túy quay sang bá vai hai kẻ còn lại nói nhỏ. – các ngươi có ai biết làm hồng trà ko hả? Ta... ko biết.

– chuyện... ta biết. – Tát Na Lặc Tư cười nhẹ.

– thật? Giỏi a~~ – Lam Ly cười theo. – chỉ cho ta.

Thế quái nào mà ba kẻ đối đầu lại bá vai nhau đi thân thiện như thế nhỉ? Cả ba ra khỏi phòng đi sang nhà bếp riêng của tổng. Ngay cả phòng bếp cũng cao sang như vậy, vật dụng đều thuộc vào hàng bật nhất.

Tát Na đun nước sôi, tìm gói trà xanh đổ ra ly, miệng cười nhẹ.

– này, cái này là trà xanh, ai nói ngươi là hồng trà thế hả? – Lam Ly hét lên.

– đúng vậy. – Văn Nhân Túy nói thêm

– muốn hồng trà, có hồng trà hêhê – Tát Na Lặc Tư cười gian. Loay hoay một hồi rồi cầm lên con dao, rạch một vết nhỏ ở đầu ngón tay mà nhỏ vào ly trà. Máu đỏ hòa tan trong nước màu hồng nhạt.

– để xem ngươi có bị "Tào Tháo" tới thăm hay ko. Hắc hắc – Tát Na lại nhe răng cười.

– phắc! ngươi muốn "chơi" hắn?

– thật ra là ta ko biết làm hồng trà, nhưng ngươi xem có giống ko hả? – Tát Na giơ ly trà lên lắc lắc.

– ư.. tởm quá. – Văn Nhân Túy lè lưỡi.

– ta thấy ý này rất khả thi. – Lam Ly cười gian. – ta muốn "chỉnh" hắn lâu rồi. Hắc hắc

– vụ này ta theo . – Văn Nhân Túy dựa lưng vào tường vẻ mặt hắc ám nhe răng cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net