Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phúc hắc"

Bốn góc trời tụ về một, Tát Na Lặc Tư, Lam Ly và Văn Nhân Túy lên đường đến Quý gia. Ko biết đó là khuôn mặt như thế nào, nếu thật sự là một tên biến thái thì quá xui xẻo rồi. Nếu hắn thật sự tuyệt hảo thì phải đối phó như thế nào? Làm thế nào để có được trái tim hắn, đó là câu hỏi mà ai trong họ cũng thắc mắc.

– trước khi vào nhà hắn, ta nên dạo quanh nơi này một vòng chứ nhỉ?

Ba hướng đi, sẽ gặp nhau vào một ngày nào đó ko xa, nhất định sẽ phải đối đầu.

Văn Nhân Túy la cà ở thư viện. Giá mà tìm được chương mới của cuốn Dụ Dỗ Nam Nhân thì tốt biết mấy, sẽ có cách để dụ dỗ tên họ Quý đó.

– a, kia rồi. – Văn Nhân Túy nhướng chân lên cố với tới quyển sách ở trên cao. – chết tiệt, cao quá... ơ...

Một bàn tay trắng như tuyết cầm quyển sách xuống. Văn Nhân Túy quay lại, một nam tử mái tóc xanh tím, áo sơ mi trắng hở ngực, quần tây đen lịch lãm. Đuôi mắt khẽ nheo lại.

– dụ dỗ nam nhân? Sở thích đấy à. – tên đó day day quyển sách nhìn hắn với ánh mắt hiếu kỳ.

Văn Nhân Túy há hốc mồm ko biết giải thích thế nào. Khi ko đã trở nên biến thái như thế rồi.

– ko... ta...

Chợt bàn tay trắng tuyết đó khóa chặt cằm Văn Nhân Túy.

– ko tệ. – hắn đặt quyển sách vào tay họ Văn. – tiếc là ngươi...

– này, anh đang suy nghĩ cái gì vậy hả?

– những gì ta thấy.

– anh.... đồ điên.

Hắn ko nói ko rằng mà cầm một quyển chuyên về trang sức lên mà đi lại bàn. Dáng người cao lớn như hộ pháp, ít nhất cũng phải một mét tám lăm chứ chẳng chơi.

– anh là ai vậy?

– gọi ta là Quách Liễu.

– a... há há tên gì nghe ....

– ta dĩ nhiên ko giống ngươi.

– ta cũng ko phải hạng người đó. Văn Nhân Túy ta đường đường là một nam tử hán.

Quách Liễu diện vô biểu tình tiếp tục đọc sách.

– ngươi ở đâu vậy? – Văn Nhân Túy tò mò. Tên Quách Liễu này đẹp như một đóa hoa vậy, khá ốm yếu nhưng lời nói thì mạnh mẽ vô cùng.

– gần đây.

– vậy a? Thế ngươi đã gặp Quý công tử của Quý thị chưa hả? Hắn trông thế nào? Có đẹp ko? Có biến thái ko? Có gian tà ko?

Quách Liễu quắc mắt nhìn hắn. Đuôi mắt khẽ nheo lại. Văn Nhân Túy, ngươi hỏi ta làm gì? Ta dĩ nhiên ko phải cái loại người mà ngươi nói.

– ngươi tìm hắn làm gì?

– giành chồng... a ha ta lộn, đến ở nhờ nhưng sợ hắn khó tính quá thôi.

Ra là Văn Nhân Túy của võ đường Văn Nhân, tình cờ thế nào mà lại gặp ngươi ở đây. Hóa ra đọc quyển đó là để dụ dỗ ta sao? Tâm ta đã định chỉ có Tô Gia Áo! Ngươi có cố cũng ko thể xoay chuyển được ta.

– này, ngươi nhìn như là con gái vậy đó. – Văn Nhân Túy nói tiếp. – ta thấy rất là thích ngươi.

– ta dĩ nhiên ko phải là "nam thụ" như trong cuốn sách ngươi đang xem.

– này, ngươi lại nói gì vậy hả?

– ta nói ngươi đi chết đi. Ồn ào ko thể chịu được. – Quách Liễu gấp quyển sách đứng dậy quắt mắt bỏ đi. Dáng người cao lớn xa dần, biến mất hoàn toàn sau lớp cửa kính trắng muốt.

Trong giây phút nào đó, ta có cảm giác thật lạ, thấy hắn quá đẹp, đẹp đến bức chết kẻ vốn tự tin về sắc đẹp như ta mà. Quách Liễu, nếu gặp lại ngươi ta nhất định cùng ngươi hơn thua một phen. Nhưng trước đó ta phải thu phục được Quý công tử Quý Thuần Khanh mới được.

– aiz~~ Quý Thuần Khanh ơi Quý Thuần Khanh, mong sao ngươi sẽ thích ta, để ta còn bỏ được ngươi mà quay về với Vãn muội a~~

Cùng lúc đó, Quách Liễu – Quý Thuần Khanh vẫn tự ý tách khỏi vệ sĩ mà đi dạo trên phố. Hôm nay hẹn Tô Gia Áo cùng đi nhưng nàng ta lại đi cùng với tên Tiêu Yêu Cảnh đáng ghét đó. Đã chấp nhận là yêu hắn mà còn qua lại với nam nhân khác, thật là biết thử lòng kiên nhẫn của hắn mà. Chợt từ phía xa người bu lại đông nghịt trước quán game, tò mò Quý Thuần Khanh cũng đi tới.

– giỏi quá... bắn giỏi thật.

Quý Thuần Khanh chen vào giữa. Đằng trước là một nam tử dáng người cao lớn đang chơi trò bắn súng. Bắn giỏi tới mức ko sai một li nào.

– trò con nít. – Quý Thuần Khanh nói thầm trong miệng rồi cũng tiến lên chơi cùng. Bản thân hắn vốn là ko phục, ở Bắc Kinh này hắn ko muốn ai đứng trên mình cả, hắn phải là duy nhất được mọi người tôn sùng.

– này, anh là ai vậy. Anh bắn súng thật là giỏi nha. – nam tử hơi thở hổn hễn chìa lon nước ra.

Quý Thuần Khanh diện vô biểu tình cầm lấy, dựa lưng ra ghế mở lon một hơi uống cạn.

– này, anh chết khát sao hả?

Quý Thuần Khanh chẳng nói chẳng rằng giật luôn lon nước trên tay nam tử mở ra uống sạch luôn. Hắn há hốc mồm, tên tiểu tử đẹp mã này rốt cuộc là đã mấy ngày rồi ko uống nước? Nhìn yếu đuối như nữ nhi nhưng thần sắc quả là bất phàm. Nếu là con gái, hẳn là một mỹ nhân.

– sống lại rồi. Cảm ơn

– hơ. – Nam tử miệng ngoác to hơn. – sống... lại... là... là... sao?

– ngươi hình như ko phải người ở đây.

– ta ở ngoài đảo mới vừa đến đây hôm nay, tên là Lam Ly.

– Lam Ly?

– đúng vậy, có gì sao?

– à ko. – chết tiệt, là Lam Ly đội trưởng Hải quân sao? Xui xẻo thế nào mà hôm nay lại gặp tới hai người "vợ" thế này?

– tên ta ngươi cũng đã biết còn ko nói tên cho ta sao?

– ta tự là Quách Liễu.

– Quách này, ngươi có gặp qua Quý Thuần Khanh công tử của Quý gia chưa hả?

– ta... chưa.

– ây... ta hôm nay đến nhà hắn có việc, nhưng hình như hắn rất là biến thái chỉ thích đàn ông ko thích phụ nữ.

– ai nói ngươi như thế? – Quý Thuần Khanh nhíu mày, vẻ mặt khó chịu.

– ta nghe nói hắn sẽ kết hôn với một người con trai trong số ba người tới cầu thân.

– nếu ta nói ngươi cũng là kẻ thích đàn ông thì sao?

– haha. Ngươi nhìn ta như thế này thì có giống một tên gay hay ko hả? Ta đường đường là một nam tử h... ưm

Chưa kịp nói xong thì bờ môi Lam Ly đã bị ngoạm chặt.

– họ hôn nhau kìa...

– đẹp đôi quá... mặc dù đều là nam nhưng ta vẫn thấy đẹp a.

– ư... – Lam Ly trợn trừng mắt. Chết tiệt tên điên này đang lăng nhục ta đây mà. Lão gia đây từ nhỏ đến lớn chưa hề bị sỉ nhục như thế. Thật tức chết. Lam Ly cố vùng dậy nhưng ko được, bờ vai bị khóa chặt bởi bàn tay như gọng kìm. Quách Liễu hắn hôn nhưng hai mắt vẫn mở, có chút huyễn hoặc. Mi dài quá, đẹp... đẹp hơn cả con gái.

– ngươi làm cái trò gì vậy hả? – Lam Ly túm lấy cổ áo Quách Liễu mà hét lên.

– hừ. – Quách Liễu nhíu mày, giật phăng cánh tay đó ra. – muốn làm thiếp hay là chính thê phụ thuộc vào ngươi cả đấy, học cách lấy lòng ta đi.

Quách Liễu ko một biểu cảm cứ thế mà bỏ đi. Dáng người cao lớn thế mà sau vài giây hoàn toàn biến mất khỏi dòng người tấp tập.

– tên Quách Liễu khốn kiếp kia... ta ngay cả Dương Tiễn còn chưa hôn được mà ngươi lại cướp nụ hôn đầu của ta rồi. – Lam Ly hét ầm lên làm cả một góc chợ nhốn nháo. – ko giết được ngươi ta thề ko mang họ Lam nữa. Chết tiệt, khốn kiếp... đồ mất dạy... grừ grừ...

Gì mà thiếp với chính thê chứ, rõ nhảm nhí. A...a... haha... có cái gì đó ko bình thường, hắn sao lại biết ta đi giành vị trí "vợ cả" chứ. Còn cái gì mà lấy lòng hắn nữa... ha... hắn là... Quý Thuần Khanh đó sao? Có đùa hay ko vậy. Ta tự nhiên sao lại chóng mặt, đau đầu thế này... đường đường là một nam tử mà lại bị "chồng" tương lai cưỡng hôn ngay giữa chợ sao? Quý Thuần Khanh đáng chết, ta sẽ làm cho ngươi yêu ta rồi đá ngươi cho ngươi khóc ròng mà van xin ta mới thôi.

– sịt.. tự nhiên sao lại ngứa tai thế này nhỉ. Ai chữi ta chăng. – Quý Thuần Khanh lầm bầm trong miệng. Chậc, thì ra hôn đàn ông lại tởm như thế này. Bản thân thì đến nhà một nam tử cầu thân mà dám huyên hoang rằng là một nam tử danh chính ngôn thuận sao? Lam Ly, ngươi đúng là to mồm quá đấy, để xem sau này gia gia ta xử lý ngươi thế nào. Chậc, có lỗi với Tô Gia Áo rồi...!

Night Club.

– thiếu gia ngài thật là đẹp trai nha..

– chuyện, Tát Na Lặc Tư ta uy chấn một vùng đâu phải chuyện đùa.

– thì ra ngài là Tát Na thiếu gia~~ được gặp ngài quả là có phúc a~~. – cô gái ngồi cạnh Tát Na ko ngừng uốn éo vuốt ve cánh tay hắn đến điên dại.

– cô em thật là xinh đấy. – Tát Na dùng ngón trỏ nâng cằm ả lên. Nhưng so với Diệp Ẩn vĩnh viễn ko thể thay thế được.

– a... – chợt cô gái nhướn người dậy. – Quý thiếu gia đến...

Các cô gái thi nhau chạy ra. Nam nhân mái tóc đen dài, vóc người cao lớn, khuôn mặt trắng như tuyết, ngũ quan thanh tú đẹp đến bức người. Đó là Quý thiếu gia Quý Thuần Khanh sao? Hắn cũng đến những nơi như thế này sao? Một kẻ đào hoa như thế thì ai mà muốn lấy làm chồng cơ chứ, cho ta cũng ko thèm. Hơ... ta điên rồi, tự nhiên sao lại có giây phút mê mẫn vì hắn chứ. Ta là nam nhân, ko thể nào có tư tình cùng hắn được. Là do hắn giống quá giống nữ nhân mà thôi.

Tát Na Lặc Tư trong vài giây mê mẫn cũng bình tĩnh lại, ngồi thẳng người. Quý Thuần Khanh từ từ tiến lại gần ngồi bên cạnh. Nếu mà hắn biết kẻ ngồi cạnh là "vợ" chưa cưới của mình thì sẽ như thế nào nhỉ, muốn thấy biểu cảm há to mồm của hắn a~~~

– ngươi là Quý Thuần Khanh?

– ừ.

– ngươi cũng tới những nơi thế này sao?

– ta là đàn ông.

– ta cũng là đàn ông nhưng nếu ta theo ngươi về thì ngươi có cho ta theo ko? – Tát Na Lặc Tư cười nham hiểm. Với nụ cười này của ta thì ngươi hẳn là sẽ đổ ngay tức khắc.

– dĩ nhiên cho.

Hừ, biết ngay ngươi ko thoát nổi ta mà. Tát Na nói tiếp

– Thế thì ba tháng sau ngươi chọn ta được chứ, ta là Tát Na Lặc Tư người của Huyết tộc.

– ta biết.

– ngươi biết? – Tát Na trợn tròn mắt

– trên cổ ngươi có hình xăm Huyết tộc, lại là hình xăm quý tộc nam. Mà quý tộc nam chỉ còn lại một người là hậu duệ duy nhất, chỉ có thể là Tát Na Lặc Tư thôi.

– ngươi thông minh thật a~~ thế cũng biết vì sao ta đến đây chứ hả.

– làm vợ của ta.

– này tên biến thái. Ngươi...

– về thôi, ta đi theo ngươi cả quảng đường rồi đấy. Đi đâu ko đi, lại cứ nhằm câu lạc bộ đêm mà đi vào. Ta còn nghĩ ngươi lạc đường.

– ngươi ghen sao?

– buồn cười. Đi. – Quý Thuần Khanh túm vai áo Tát Na lôi đi. – nếu ko phải ngươi đến nhà trễ làm mẹ ta lo lắng gọi ta đi tìm thì ta cũng chẳng lôi ngươi đi thế này làm gì.

– thật là... – Tát Na Lặc Tư dùng dằng đẩy bàn tay trên vai mình ra. – ta tự đi được.

Quý Thuần Khanh lừng lửng đi theo sau, im lặng ko nói câu nào, cứ như một cái bóng trung thành với chủ nhân vậy.

– ngươi theo ta làm gì?

– ngươi lại lạc đường mà vào night club nữa thì sao.

– ngươi lại ghen.

– tên điên nhà ngươi có đi nhanh ko thì bảo.

– ngươi thừa nhận là ghen thì ta sẽ đi nhanh.

– ngươi thừa nhận là vợ của ta thì ta sẽ ghen.

– ngươi... ngươi... – Tát Na quay lại chỉ tay vào mặt Quý Thuần Khanh. – đồ biến thái.

– ta sẽ còn biến thái hơn nữa nếu như ngươi còn rề rà như vậy.

– được được, ta đi là được chứ gì? Lão gia tử coi như thua ngươi lần này.. – Tát Na quay lưng đi.

– này, cẩn...

"Rầm"

– ...thận.. – Quý Thuần Khanh nhăn mặt bất giác mà run người. Tát Na Lặc Tư vì ko cẩn thận mà "đâm đầu" vào cột điện ngã ngửa ra. – đồ ngốc.

– ta đau như vậy mà ngươi còn xỉa xói. – Tát Na ôm đầu đứng dậy. Đây là lần duy nhất trong đời hắn trở nên ngu ngốc đến vậy, lại là với "chồng hờ" nữa chứ, thật là điên tiết lên được. Có khi nào vì hậu đậu mà hắn bị một điểm trừ trong mắt Quý Thuần Khanh hay ko?

– ngươi muốn thu hút ta sao? Hành động quê mùa.

– ta biết ngay là ngươi sẽ nói như vậy mà, ta sẽ nằm vạ đây ko đi nữa cho ngươi xem.

– ngươi có phải là đàn ông hay ko vậy?

– ta... dĩ nhiên phải.

– hành động của ngươi ta thấy giống một như một con mèo đang xù lông vậy.

– mèo cái b*** ! Ta ko chấp ngươi. – Tát Na Lặc Tư lại lần nữa quay lưng bỏ đi. Ta sẽ ko ngu ngốc trước mặt ngươi nữa, lão gia gia sẽ cho ngươi nếm cảm giác đau khổ vì bị đá. Có khóc ta cũng sẽ ko tha.

"Phốc" Tát Na Lặc Tư chợt bừng tỉnh nhìn xung quanh. Hắn, đang lơ lửng ở trên ko, à ko, mà là đang lơ lửng trong vòng tay của Quý Thuần Khanh.

– ngươi... ngươi làm gì vậy?

– mèo con, im lặng. – đuôi mắt Quý Thuần Khanh khẽ nheo lại, cười như có như ko. Dáng vẻ cao cao tại thượng này làm ai cũng phải e dè.

Tát Na thoáng đỏ mặt, nam tử bế một nam tử e là gây hiểu lầm nha. Nhìn bản mặt "phúc hắc" của nhà ngươi kìa, rõ là một tên biến thái lì lợm mà. Hay là ngươi đã thích ta rồi, thật may mắn a~~ vậy kết quả coi như đã rõ rồi phải ko, ta là người thắng.

– bớt mơ tưởng đi. – giọng nói lạnh lùng như một gáo nước lạnh làm Tát Na bừng tỉnh. Hắn giật mình, những lời vừa rồi vì quá phấn khích mà lỡ nói ra thành lời mất rôì. Quả mất mặt="=

– ngươi im đi được rồi đấy.

– nhóc con, muốn ta yêu ngươi thì nên ngoan ngoãn một tí.

– ... – dáng vẻ thế kia mà lời nói quả là có mị lực làm người ta muốn phát điên lên, nếu là con gái e rằng hắn cũng sẽ ko suy nghĩ mà sà vào lòng Quý Thuần Khanh mất thôi. Vẻ đẹp trên đời này kiểu gì hắn cũng từng thấy qua nhưng họ Quý lại làm hắn suýt chút mà yêu thích. Thật điên cuồng. Diệp Ẩn, xin lỗi nàng, ta sẽ ko để tâm đến hắn, mục đích của ta là làm hắn yêu ta cơ mà. Nàng yên tâm, ta chỉ có nàng ở trong tim.

Vừa về tới biệt thự Quý gia, Tát Na Lặc Tư ko tránh khỏi dòm ngó bởi những ánh mắt hình viên đạn của các người làm. Kiểu như muốn nói rằng "Quý thiếu gia là của chung ngươi dám động vào ta xé xác ngươi" phụ nữ quả là đáng sợ, ngay cả đàn ông trong nhà cũng như vậy.

Quý Thuần Khanh vẫn bế Tát Na Lặc Tư như vậy mà đi vào, cẩn thận mà ấm áp, nếu là con gái, hẳn sẽ rất hạnh phúc.

– "đồ biến thái, thả ta xuống" – Tát Na thì thầm bên tai Quý Thuần Khanh. – nếu ko... ơ.. hơ.. hơ

Tát Na há hốc mồm nhìn. Ở sofa là một nữ nhân lớn tuổi cùng với hai nam nhân trạc tuổi hắn đang há mồm nhìn ra. Ngạc nhiên chứ gì, lão gia đây thắng các ngươi là cái chắc rồi, hắc hắc.

– Thuần Khanh... con...

– "vợ tương lai" bị va đầu vào tường, nằm vạ nên con phải bế về.

"Vụt"...

Ngay lập tức cổ áo Quý Thuần Khanh bị túm chặt. Là Lam Ly

– tên biến thái nhà ngươi... cuối cùng cũng rơi vào tay ta.

– rơi vào tay ngươi thì sao?

– ta sẽ... sẽ... quyến rũ ngươi.

– hớ... – cả nhà ai nấy ngớ người. Quý Thuần Khanh cười nhạt. – ta sẽ "ăn" ngươi sạch sẽ.

– ngươi... ngươi dám.

– ngươi nghĩ ta dám ko? – nhưng thực ra là ta ko dám. Thể loại biến thái như vậy ta thực là chưa hề nghĩ tới.

– hừ... coi như ngươi có bản lĩnh. Ta thua lần này. – Lam Ly hất Quý Thuần Khanh ra. Ta thật là ko nghĩ là sẽ phải đi tranh giành vị trí "sủng phi" trong lòng ngươi, thật tức điên với bản mặt "phúc hắc dâm tà" đó. Ngươi vĩnh viễn, vĩnh viễn ko là gì trong mắt ta.

– Quách Liễu, thì ra ngươi là Quý Thuần Khanh.

– ừ.

– ngươi dám lừa cả Văn Nhân Túy ta.

– vì ngươi ko hỏi ta có phải là Quý Thuần Khanh hay ko mà.

– hừ. – Văn Nhân Túy bực dọc tiến lên nắm lấy vai Tát Na Lặc Tư kéo mạnh xuống đất. – ta, Tát Na Lặc Tư, Lam Ly cạnh tranh công bằng để giành lấy ngươi, đừng có thiên vị.

– được được. Ta dĩ nhiên hiểu các phi tần thường ganh tị với nhau vì một vị tướng.

– phi tần cái b***! Ta nói ngươi biết, ta vĩnh viễn ko yêu ngươi, ta chỉ cần ngươi yêu ta, chọn ta.

– ta sẽ cho các ngươi câu trả lời trong ba tháng. – Quý thuần Khanh nhìn một lượt quanh phòng khách, các "thê tử" kẻ nào cũng sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm vào vị hôn phu phúc hắc của mình. – Sắp xếp đồ đạc về phòng của mình đi.

Nói rồi Quý Thuần Khanh về phòng của mình. Chết tiệt, ta còn phải cố gắng chịu đựng như vậy cho đến bao giờ nữa, làm cho họ ghét ta sẽ ko khó đúng ko? Chỉ cần ghét ta, khi ta chọn chắc chắn sẽ hủy hôn, ta sẽ tự do. Ta đi con đường này, liệu có đúng hay ko, hay là có thể hại mình chết ko kịp nhắm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net