chương 15 :tình bạn chỉ như cơn gió thôi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"tiểu Nguyệt"

" Nguyệt Lâm"

đồng thanh hô, nhưng cô vẫn không có phản ứng ,hai người nhìn nhau cười.
Tiến đến mở cửa,hai người đi đến nâng Nguyệt Lâm dìu ra ngoài,đặt lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn ,thẳng đến khách sạn MT nổi tiếng sang trọng sa hoa nhất ở cuối phố N.
Một người đàn ông bước đến nâng Cô lên phòng khách sạn , khẽ gé mắt trong phòng này bày biện đủ loại đồ vật thương hạng, hương khí lượng lờ ,khoan đã,mùi hương này quen quen,lại liếc nhìn ra,rèm mỏng che khuất đi một thân hình cao lớn ,thon dài nằm nghiên trên giường,cặp mắt séch hoa đào dài hẹp dưới cặp mày kiếm đậm đầy nam tính,làn môi hồng nhạt nhếch lên như mời gọi , mái tóc đen như tơ lụa thượng hạn xoã tung phía sau ,hắc mâu như có như không nhìn cô, yêu mị chúng sinh.làm Cô muốn mắn một từ yêu nghiệt!giờ mỹ nam là cải trắng hay sao, sao trong chuyện này đi đâu cũng gặp, nhìn xem người Cô gặp toàn yêu nghiệt thế này thì không bị nữ nhân ghen ghét hay hội sắc nữ khinh bỉ mới lạ,nhìn xem làn da màu đồng cơ bụng săn chắc khỏe mạnh lộ ra dưới lớp áo sơ mi nữa hở ,quần tây trang như ôm gọn cặp eo săn chắc hữu lực ,dáng người tam giác thể hiện rõ ràng ra trước mắt ,dụ hoặc trí mạng người phạm tội ,ngoại trừ kinh diễm ra trong mắt cô chẳng có tí động dung nào, phải, Cô đã gần miễn dịch với những tên này.Một ánh mắt lạnh lẽo lia đến cô làm cô căn thẳng.Cái cảm giác quen thuộc kia của cô lại xuất hiện, chớp mắt xua tang vẻ hào quang chói mắt của căn phòng ,nhìn rõ lại khuôn mặt hắn thì ra là cái tên yêu nghiệt chết bầm kia,  sao bao năm vẫn bám lấy Cô thế nhỉ?

"sao, đến rồi thì còn giả vờ ai xem?"

"mẹ nó, kiếp trước lão nương có thiếu nợ ngươi à?sao ra đến đây ngươi còn bám theo ta nữa hả Quách Liên Thành"
Không giữ vững được sự bình tĩnh đáng có nữa, cô bốc hoả, cái khuôn mặt đáng ghét trước mắt này chính là tên anh họ của cô Quách Liên Thành chết bầm của cô, nghe tên là muốn thăng rồi , bằng tuổi, cũng coi như thanh mai trúc mã đi, vậy mà nãy giờ tưởng ai, làm cô tưởng sẽ có chuyện hay nào giờ lại thành trò cười rồi.
Lời cô nói làm cho hai nữ nhân nào đó tái mặt ,ở đây chỉ Tiểu Mi mới biết được người nam nhân trước mắt này nguy hiểm đến cỡ nào ,trên hắc đạo hắn là ma đầu giết người không chớp mắt không thấy máu , công phu thượng thừa, tính tình thất thường , vui buồn không ai biết được,chỉ là cô mấy hôm trước vô tình đụng vào hắn khi đi hợp đêm chơi thử để giải buồn , hắn nhém bóp chết cô như một con kiến , cô van xin hắn tha thứ , hắn nói làm cho hắn vui, hắn sẽ tha cô, nên hôm nay như lời hứa ,cô đem cho hắn một mỹ nhân có thể khiến hắn vừa lòng,vì đang ghét Nguyệt Lâm, cô đã đem cô ta thế chổ cho mình nên hạ thuốc cho cô bất tỉnh để tiện hành động,vừa có thể giải mối hận khi bị đoạt Thuần Khanh đi,nay cô ta giả vờ ngất ,kế hoạch đổ bể, hắn lại là người quen, tđi sao cô lại xui đến vậy chứ,Tô Gia Áo chỉ là cái cớ cô muốn dẫn theo để tránh tai mắt người ngoài vì  Tô Gia Áo đã nói với cô là không hề thích Nguyệt Lâm trăn hoa như vậy , chỉ là nghĩa khí muốn diệt trừ thôi nên muốn đi theo, hừ, cũng như cô thôi đừng  giả vờ thanh cao cho ai xem.

"sao Tiểu Nguyệt ,lâu quá không gặp vi huynh đã vô lễ như vậy rồi"

"lưu manh , chính vì ngươi ta mới ra ngoài này đi học đây này, cái đồ đáng ghét,ta không có anh họ như ngươi!!"

"sao muội lại nói ta như vậy , người ta chỉ thể hiện tình mến thương với muội thôi mà"nào đâu còn vẻ thiết huyết như vừa rồi, đây là một người khác hẳn hoàn toàn.

Nguyệt Lâm:cạn lời

hai nữ nhân:...toát mồ hôi

4 ám vệ chủ chốt của hắn: chúng ta đã quá quen việc này rồi được không, ở gia tộc ngày nào cũng vậy, quậy tưng bừng từ đó đến nay.

quần chúng:hóa đá

"Phong, Vũ,Lôi ,Điện ,các ngươi không lôi hắn về tộc ,cho hắn ra xã hội cho vậy,kẻo có ngày gom xác hắn"

bốn tên ám vệ rùng mình , một phía nào đó vang tên tiếng của tên Lôi

"tiểu thư, thiếu chủ tìm người a, bọn thuộc hạ không thể ngăn cản được"

Quách Liên Thành nhíu mày không vui,thâm trầm liếc qua bốn góc,bốn tên này là thủ vệ của hắn hay của tiểu Nguyệt vậy?hazz liếc ánh mắt cưng chiều nhìn qua cô ,tiểu Nguyệt giờ đã lớn rồi ,có nên nói với cô về hôn ước của họ không,thôi đành để một thời gian vậy.Mọi người nói chuyện bỏ qua hai nữ nhân nào đó.Khôi phục lại vẻ lãnh liệt ,hắn nhìn qua Tiểu Mi, ánh mắt không giận mà uy làm chân cô ta như mềm nhũng ra , khụy xuống.

"lôi cô ta xuống"

"vâng"

"không, thả tôi ra, thả tôi ra"Tiểu Mi cố giãy dụa.

"để cô ta ở lại đi"nguyệt Lâm chẳng thèm liếc mắt ,đạm mạc nói.

hai tên thủ hạ nhìn thiếu chủ không tỏ thái độ gì,rồi buông tay ra, lui xuống .

Liên Thành nhướn mày đảo mắt qua Tô Gia Áo,cô ta thế mà vẫn trấn định như thường ,hắn ngạc nhiên nên nhìn kĩ hơn nhưng khi thấy thấp thoáng những giọt mồ hôi lạnh trên trán cô trượt xuống ,hắn nhếch mép ,biểu lộ khinh thường ghét bỏ lóe lên trong mắt khi thấy sự ái mộ si mê hiện lên trong mắt của Tô Gia Áo.

"thiếu...chủ"

Tô Gia Áo hụt hẳn đi khi thấy ánh mắt hắn không nhìn về phía cô nữa, lúc đầu do lo sợ e ngại, nhưng giờ vẻ đẹp nam tính thu hút trước mắt đã làm cô lún sâu vào trầm mê,người đàn ông trước mặt cô đã định ,chỉ có hắn mới là người cô luôn tìm kiếm ,là người cô muốn cùng sóng vai, đào hoa của Nguyệt Lâm, sự ghen ghét được người yêu thích dành cho nguyệt Lâm giờ chẳng quan trọng nữa, cô không như ả chỉ cần hắn là đủ rồi,Quách Liên Thành ,cái tên cô sẽ nhớ kỹ .Tiến lên cười cho là ưu nhã nhất ,như đã quên việc mình cùng Tiểu Mi làm,mắt dần nóng lên ,như quật cường không rơi lệ , nhìn thẳng vào Liên Thành.

"Thiếu chủ,em chỉ đi theo bạn của Tiểu Nguyệt , cô ấy nói nhờ em giúp đưa Nguyệt Lâm về nhà ,em chẳng hề hay biết gì cả ,anh phải tin em,hức hức"

vẻ đáng thương cho người nhìn thương tiếc nhưng không bao gồm các nhân vật chính của chúng ta ở đây.

"chị,sao chị lại nói như vậy, tôi với chị đã cùng thảo luận ,rồi chị cũng đồng ý rồi ,sao giờ lại đổ hết cho tôi!"

Tiểu Mi tức nghẹn ,chất vấn.

"không có ,tôi không có, tôi bị cô lừa"

Đưa ánh mắt cầu cứu về Liên Thành,hắn ghét bỏ cau mày .

"đừng kêu tôi, mà tôi nhỏ hơn bà chị đó, với lại tôi rất ghét ai nhìn thẳng mình,những người đã nhìn không biết giờ đã đi đầu thai chưa nữa"

Ghét bỏ nhìn qua

"Thiếu chủ..."Tô Gia Áo như muốn dùng sự ôn nhu của mình để khiến hắn chú ý đến.Chạy lại nắm tay áo hắn.

"rầm"tiếng động vang lên ,Tô Gia Áo đã bị Liên Thành đá văn vào cạnh tường và ngất xỉu,trước khi hôn mê ,cô không ngờ người cô ả thích từ lần đầu gặp lại không thương tiếc nữ nhân như vậy, ả càng muốn chinh phục hơn ,quyết tâm lay động ,sau ngất xỉu mất tiu.AOA

"nói rồi ,ta ghét nhất là ai chạm vào ta"lạnh lùng nói một câu rất oách.

"vậy đừng có bám theo lão nương hoài ,bổn tiểu thư cũng rất ghét có người chạm vào ta"

Nguyệt Lâm như dọi một gào nước lạnh lên đầu Liên Thành,làm hắn mất hình tượng như quả bóng xì hơi.Uỷ khuất nhìn cô như lên án,cô hứ một cái rõ to,Nguyệt Lâm nhìn qua người nằm bất động  rồi cười nhạt , cô sẽ không bỏ qua cho người đã hại cô thì cô sẽ quyết không nương lại chút đồng tình nào.

"yêu nghiệt, hoa đào của ngươi đã đến rồi ,từ từ tận hưởng đi nhá, bổn cô nương không rảnh chơi với ngươi, giải quyết nhanh rồi giao ta, ta sẽ giải quyết chuyện của mình"

"tiểu nguyệt , muội sao phải phân biệt chuyện của ai với ai vậy chứ, yên tâm vi huynh sẽ lo hết ,cho muội một cái công đạo"

nói rồi đứng dậy kéo tay Nguyệt Lâm cọ cọ, cô giật giật khoé miệng, tên này vẫn đáng đánh đòn như trước nhỉ?

"Liên Thành a~"

"hủm"mắt đầy ý cười nhìn lên vô tội

"tự nhiên lao nương muốn đánh người quá"

liếc xuống cái tay đang bị hắn chà vào mặt ,rồi liếm lên hơi nóng nóng và ẩm ướt ,cảm giác ái muội xông lên làm cô đỏ mặt,thẹn quá hóa giận ,vừa nói vừa đấm vào khuôn mặt đáng đánh đòn kia, Liên Thành nhanh chóng né kịp,nhếch mép tuyệt mỹ ,liếm môi như cám dỗ người phạm tội.
"Liên Thành, tên lưu manh này!!"
Nghiến răng nghiến lợi, cô gầm lên.
"Đừng giận tiểu Nguyệt,vi huynh chỉ giỡn thôi mà"mặt vẻ hối lỗi nhưng ánh mắt đã bán đứng trò đùa dai của hắn.Cô ghét bỏ , nắm cái áo hắn, trước sự ngạt nhiên của mọi người,lấy áo lau cái tay hắn vừa mới lếm xong , lau đến nhăn nheo.
Thôi rồi ai không biết hắn là người cực kì ưa sạch sẽ,nay mọi giới hạn đều bị người trước mặt phá vỡ tất cả, 4 tên ám  vệ đáng thương nhìn vẻ mặt hóa đá của bọn đàn em tỏ thái độ nhìn đi ,chúng tôi đã miễn dịch từ lâu.
Tưởng đâu đại danh đỉnh đỉnh lão đại Mafia của chúng ta sẽ nổi bão ,ai nhè tiếng cười trầm thấp vang lên ,phá tan sự căn thẳng trước mắt, nét băng sơn bấy lâu nay như tan rã vì người trước mặt, phải ,chỉ có khi ở trước Nguyệt Lâm thì Quách Liên Thành mới mở rộng lòng mình với gương mặt thật sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net