chương 16: khởi đầu cho sóng gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Nguyệt , vậy còn nữ nhân này muội tính xử trí ra sao?"

Cánh tay thon dài ,khớp xương rõ ràng ,trắng như ngọc,chỉ về hướng tiểu Mi làm cô ta giật thót.Chưa định thần từ việc vừa rồi, nay lại bị chỉ danh thì cảm thấy như cả thế giới muốn sụp đổ,vội vàng quỳ xuống xin tha thứ, cô rất sợ hãi người đàn ông này,bề ngoài tuấn mỹ nhưng không thể che đậy mùi vị máu tanh ,chỉ sợ rơi vào tay hắn cô sẽ không có kết cục tốt, lần này đúng là gặp hạn, chỉ vì trả thù mà cô ngu ngốc bắt ngay đối tượng người thân của sát thần .

"xin anh, xin anh... tha cho tôi ,tha cho tôi...tiểu Nguyệt ,xin cậu tha thứ cho mình ...mình sẽ không dám nữa,...không dám nữa ..."

Thái độ thành khẩn, giọng điệu đáng thương yếu đuối nhưng khi thấy vẻ mặt lạnh tanh và ánh mắt không kiên nhẫn của Quách Liên Thành thì cô ta vội quay qua Nguyệt Lâm ,muốn cô nể tình mà buông tha.

Nguyệt Lâm lạnh lùng nhìn xuống người đang quỳ gối trước mặt mình,bao kỷ niệm tốt đẹp hiện lên trong đầu như mới hôm qua...đó là cô gái có nụ cười xinh xắn ,tóc tết hai bên ,đôi mắt trong như thấy đấy,lôi kéo làm quen khi cô mới đến trường, là người cười và mắng nhau khi đi trễ và trốn học để xem buổi hoà nhạc hay đi ăn vặt ở một nơi mới mở, một người đội mưa khi đến để đem tập vỡ của buổi học chiều khi cô bị bệnh phải ở nhà,thân thiết ,cùng vui,  nhưng,...cớ sao giờ nhìn vào người bạn thân này vẫn là con người ấy , nhưng ánh mắt đã vẫn đụt khi những cám dỗ làm che phủ đi sự trong trẻo ngây thơ,...tha thứ... sao??

Cô thấy buồn cười, thật sự Nguyệt Lâm đã cười,cười đến ra nước mắt,nhìn kỷ và rõ sự chột dạ ,ánh mắt cầu cô nhưng không hề có sự hối hận mà chỉ sự ghen ghét ,ẩn nhẫn như con dao đâm vào tim cô ,...chỉ vài ngày ,cô chỉ muốn vài ngày lưu luyến cuộc sống thanh bình này ,cùng chia sẻ niềm vui nhỏ nhoi của mình, nhưng tại sao ??cô chẳng lẽ không xứng đáng để có một người bạn!?

Đi lên nhìn Tiểu Mi hèn mọn, nhìn thật lâu làm ả đứng ngồi không yên,cô mới mở miệng:

"Liên Thành,anh thả cô ấy đi đi"

không đợi hồi đáp ,cô quay sang cô ta,đạm mạc nói:

"tiểu Mi, mình không nói không phải mình không biết,mình chỉ muốn cứu vãng tình bạn của chúng ta, nhưng chính cậu đã không cần nó,nếu hôm nay không phải là anh họ tớ mà là một người đàn ông khác thì không biết tớ còn mạng mà đứng đây không.Mình tin tưởng cậu ,nhưng mình không ngu ngốc, mình biết cậu thích Thuần Khanh, nhưng nếu không có mình Thuần Khanh có chắc sẽ thích cậu không?mình chỉ biết tình cảm là một bên tình một bên nguyện, không tạp chất, không màng danh lợi ,địa vị hay thời gian, nếu của cậu sẽ là của cậu ,nhưng vì sự đố kỵ mà cậu phá tan tình bạn chúng ta,  mình sẽ không làm gì cậu và cũng là lần cuối cho sự tha thứ của mình,mình nói nhiều rồi,Hy vọng cậu sống tốt và...hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa"
cô bước đi bỏ sau lưng bóng dáng tiểu Mi thấy thần ngồi trên sàn đá lạnh.
——————————————————
"tiểu Nguyệt ,lên xe đi với ta đến nơi này"
Ra khỏi khách sạn xa hoa ,Quách Liên Thành mở cửa xe nói.

"được"cô dám lên vì chắt chắn biết hắn sẽ không làm hại cô(ùm ùm ..ck chụy mà lị)

Dừng trước căn biệt thự trắng trang nhã trồng đầy hoa hồng nhưng toàn là màu đỏ -là hoa cô thích nhất,biệt thự mang kiến trúc châu âu tinh tế và to lớn ,cô cảm thán về sự xa hoa của kẻ có tiền mang danh trùm Mafia này, tuy là sống trong hắc đạo nhưng nơi ở lại tràn ngập khí khái xa hoa nhưng không lòe loẹt, mỹ lệ nhưng không thô tục ,rất có thẩm mỹ ,trang nhã của chính phái.Cô và Liên Thành bước vào,ngồi xuống sofa mềm mại ,không khí chợt nghiêm túc hẳn lên.

"có gì nói đi ,cứ như đàn bà"đám người hầu hóa đá

Mắt giật giật, Liên Thành phất tay cho người giúp việc lui xuống ,sau đó giở giọng vô lại của mình.

"tiểu Nguyệt ,sao nghiêm túc như vậy , vi huynh và muội đã lâu không gặp, chúng ta phải bồi dưỡng tình cảm chứ, dù gì ta cũng là người cứu muội mà,với lại cho vi huynh chút mặt mũi với ,dù gì người ta cũng là có chút danh tiếng " vừa nói vừa dựa sát lại,hơi thở ấm nóng ái muội phả vào tai cô làm tai Nguyệt Lâm dần đỏ lên.Đẩy hắn ra, nắm cổ áo giở ngược lên.
"nói thì nói nhanh, lão nương con mẹ nó không rảnh cùng ngươi phát xuân, muốn phát thì đi tìm người mà phát,ta đang sốt hết cả ruột đây này,nói mau!!"
"là ta cứu muội mà,với lại là ả đem muội đến ,không phải ta thì muội tàn đời rồi nha~"
"đừng giả vờ nai tơ với lão nương,ngươi bản lĩnh ra sao ta không biết sao?hừ"
Chỉ sợ điều tra sạch bách tất cả mọi chuyện từ lúc tiểu Mi đụng hắn ,đến thời gian về trước khi gặp cô hay cuộc sống kể cả đồ trong mặc màu gì đều biết hết rồi, một tên biến thái!!
(LT:nương tử , ta thề ta chưa hề điều tra đến đồ trong màu gì ,ta chỉ biết nàng thường mặc màu trắng có ren thôi nga~ta vô tội....NL:hửm/mắt híp lại vẻ nguy hiểm/dàn nam:các buynh đệ đánh hắn giám điều tra cặn kẻ vậy mà không nói với chúng ta,đáng đánh...cứu ...cứu..)

Thật bực mà ,đối mặt với tên này là phải làm căn, ngoài mặt thì lạnh tanh, như nguy hiểm chết người,ai biết được hắn vừa vô lại vừa phúc hắc,vờ vô tội rồi ăn đậu hủ của cô, bằng tuổi  mà cứ mang danh anh trai lo lắng cho em gái, mắc ói ,làm như đứng đắn lắm, mọi người bị lừa rồi, bị lừa rồi,cô muốn thét lên cho mọi người biết.(tg:hãy hiểu cho nữ chính ,ở tộc bị ăn hiếp nhiều nên giờ phát khùng như vậy.sẽ có ngoại truyện này nha~)
"vi huynh thật sự cảm thấy đau lòng"
giả vờ đau đớn rồi ôm lấy tim như sắp chết tới nơi, mắt liếc ý cười nhìn cô, thấy cô liếc mắt một cái sắc lẽm thì thu ý cười .
"về chuyện gia tộc, muội đừng về"
"tại sao"
"ta không muốn muội gặp nguy hiểm"
"tôi muốn về, gia tộc ,người thân ,trách nhiệm đang cần tôi,tôi không thể nào chối bỏ được"
"tiểu Nguyệt...."
"không cần nói nữa ,tôi đã quyết "
"đó cũng là gia đình của ta, ta cùng về với muội"thấy không thể khuyên được ,Liên Thành lựa chọn cùng tiến cùng lùi với cô ,hắn chẳng lưu luyến gì ,chỉ cần được ở bên cô là đủ .
"nếu đã quyết thì sau ngày sinh thần chúng ta đi"
"được"
vui sướng nhìn người con gái của đời mình ,Quách Liên Thành hận cô lớn quá lâu ,khiến hắn chờ mệt như vậy.
Chuông điện thoại vang lên ,Nguyệt Lâm bắt máy thấy người gọi là Thuần Khanh hẹn cô về ăn cơm .Quách Liên Thành híp mắt nhìn thấy độ cong trên môi cô và ánh mắt dịu dàng khi cô nói chuyện thì hắn tự có cảm giác bị đe doạ.Lúc đầu điều tra được Thuần Khanh cùng Nguyệt Lâm là quen biết nhau trong tộc, sau đó một thời gian lặng đi thì giờ xuất hiện ở đây ,hắn làm thầy giáo trong trường của tiểu Nguyệt rất được ưa thích,thời gian trước chuyển vào nhà ,...rồi Tiêu Yêu Cảnh nữa,Tử Viêm,...chà chà ,..thú vị đây ,vậy hắn đứng hàng mấy đây???gầu rỉ thật hazz hắn đã biết cô không phải chỉ thuộc về riêng hắn mà,có hôn ước từ nhỏ thì coi như hắn là chính rồi mọi tên kia làm bé là được rồi...mà đừng nhiều quá một,hai tên được rồi không hắn sẽ điên mất...
Trong lúc Quách Liên Thành đang rối rắm về vấn đề không đâu này thì Nguyệt Lâm đã kết thúc cuộc gọi, quay sang tạm biệt để về nhà.
"gần đi rồi ,ta sẽ sắp xếp mọi thứ rồi qua hội họp cùng muội"
"được"
——————————————————
"em về rồi sao? anh đã làm rất nhiều món em thích ăn, mau rửa tay rồi ăn, lúc này em gầy quá"
Thuần Khanh đứng ở cửa chờ,mắt lóe lên vui vẻ khi thấy cô ,cầm giúp áo khoác,ánh mặt trời chiều chiếu vào bóng dáng anh, ánh lên một vầng ấm áp, lòng nóng lên vì có người chờ đợi cô về,cô không ngờ những người ngỡ như nhân vật không thực tế lại xuất hiện trước mắt cô, cô cũng sợ đây chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh giấc cô chẳng còn gì cả.
Thấy cô không vào mà đứng thất thần ở cửa nhìn anh,Thuần Khanh lấy tay búng nhe vào trán cô ,sủng nịnh cúi đầu hôn nhẹ lên trán ,làm cô có cảm giác thật ngượng ngùng như thiếu nữ mới biết yêu , bà nó Cô có bị coi là trâu già thích gặm cỏ non không trời, bề ngoài tuy là thiếu nữ chưa 16t nhưng bên trong là một đứa gái già cũng gần 40t cả hai đời rồi, hix tội lỗi ,tội lỗi quá, buồn 3s kệ ,ta giờ ta đẹp, ta có quyền ,ta tự kỷ,hắc hắc.
Ăn cơm xong xuôi,cô nói chuyện với Thuần Khanh về việc muốn về tộc sau khi sinh thần thì Thuần Khanh phản đối và cương quyết muốn đi cùng cô, cuối cùng dưới mọi cách thuyết phục và cầu xin của Thuần Khanh ,cô đã chấp nhận cho hắn theo.Hai người nắm tay thật chặt tỏ ý sẽ cùng nhau đối diện với hết thảy mọi nguy hiểm sắp tới.
"Khanh,cuộc đời này em nợ anh quá nhiều, anh lại rất tốt với em , làm em rất cảm động"

"Nguyệt nhi,Ta không hy vọng xa vời,trong cuộc hành trình này được đồng hành cùng sinh cùng tử ,cùng nàng vượt qua mọi khó khăn thì ta đã hạnh phúc lắm rồi,Nguyệt Lâm nàng đi đâu ta sẽ theo đó,không chết,không rời,không bỏ"
"cảm ơn anh,Khanh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net