3. Melly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Ngày XX tháng XX năm XXXX...

Tôi bắt đầu thử mẫu thí nghiệm đầu tiên của mình, bắt đầu với số lượng 100 cái. Bao gồm 50 linh hồn nhân tạo từ các linh tử trôi nổi và 50 linh hồn con người.]

[Ngày XX tháng XX năm XXXX...

300 mẫu đã thất bại. Việc sử dụng các linh tử trôi nổi để tạo ra một linh hồn nhân tạo rất đơn giản, nhưng chúng không thể sống. Và thí nghiệm lên linh hồn con người thất bại do áp lực từ các mảnh năng lượng sự sống quá lớn.

Tôi cần một thứ gì đó có thể chịu đựng được áp lực.]

[Ngày XX tháng XX năm XXXX...

Đối tượng thí nghiệm A3 có phản ứng mạnh với năng lượng bị ô uế.

Trước khi cấy ghép, cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh. Sau khi cấy ghép một tiếng, cô ấy không có vấn đề gì. Nhưng sang ngày hôm sau, A3 có triệu chứng chóng mặt và nôn nửa.]

[Ngày XX tháng XX năm XXXX...

Những vết rạn nứt trên cơ thể đối tượng A3 lan rộng và nhiều hơn theo thời gian. Ý thức của cô ấy bị mòn dần, sau hai tuần cơ thể xuất hiện triệu chứng đau và co giật.

Sau hai tháng, đối tượng thí nghiệm A3 không còn có thể duy trì lí trí của cô ấy.

Tôi cho rằng việc thí nghiệm ghép một mảnh năng lượng bị ô uế từ khởi nguyên lên một con rồng non là quá lớn.]

[Ngày XX tháng XX năm XXXX...

Từ bỏ A3, cô ấy đã phát triển thành tồn tại đi quá xa so với kế hoạch dự định. A3 vĩnh viễn không bao giờ có thể trở thành "kết quả đấy". Song, tôi cũng đã thử nghiệm với con rồng trưởng thành, nhưng nó không thể sống lâu ít nhất hơn hai tuần.

Từ điều này, tôi cho rằng rồng là loài vật không thể nào trở thành "kết quả ấy"]

[Ngày XX tháng XX năm XXXX...

Các sinh vật cấp cao không thể đáp ứng đủ điều kiện, nên tôi đã chuyển sang thí nghiệm với các sinh vật cấp thấp với mong đợi thu lại được nhiều thành quả hơn.

Tôi tin rằng một số sinh vật cấp thấp có thể thích nghi tốt hơn so với các sinh vật cấp cao.]

[Ngày XX tháng XX năm XXXX...

Các đối tượng thí nghiệm liên tục thất bại.

Chúng gần như thành công, ngoại trừ việc mất đi ý thức và lí trí rồi trở thành một "sinh vật chết".]

[Ngày XX tháng XX năm XXXX...

Lần thứ 2049 thất bại, các mảnh của khởi nguyên sự sống liên tục mất căn bằng. Đang thí nghiệm cấy mảnh khởi nguyên cái chết vào vật thí nghiệm số 3854.]

[Ngày XX tháng XX năm XXXX...

Các vật thí nghiệm nổi điên, 1/3 cơ sở nghiên cứu bị thiệt hại nặng nề. Tuy vậy, tôi đã thu thập được rất nhiều thông tin từ việc này.

Chỉ có linh hồn của hai đấng tối cao thì không đủ. Kích thước linh hồn quá nhỏ cũng không đủ. Tôi không thể tìm ra linh hồn có khả năng đáp ứng hết các điều kiện cần thiết.]

[Ngày XX tháng XX năm XXXX.

Sau 4683 lần thất bại. Tôi đã có thể tạo ra thứ có thể đáp ứng toàn bộ điều kiện nhờ việc sử dụng linh hồn của các tồn tại thần thánh.

Nhưng tôi không quá hi vong nhiều vào nó. Tôi mong lần này thất bại sẽ mang lại cho nhiều thông tin hơn các lần trước.]

[Ngày XX tháng XX năm XXXX.

T29 phát triển tốt hơn các đối tượng thí nghiệm khác. Cô ấy có thể hiểu ngôn ngữ và sử dụng các vật dụng, đôi lúc cũng có thể vẽ vời và chơi một mình.

Hành vi của cô ấy không khác gì một đứa trẻ bình thường. Nhưng cô ấy không có lập trường riêng và chỉ làm theo những gì được sai bảo.]

[Ngày XX tháng XX năm XXXX.

T29 hình thành nhân cách quá chậm. Chính vì thế, tôi huấn luyện cô ấy như một cổ máy nhận lệnh. ]

[Ngày XX tháng XX năm XXXX.

Thanatos đem T29 đi.]

____________________

Lần đầu tiên khi mở mắt, không phải là ánh sáng của ánh đèn phòng mổ, cũng chẳng phải là hình ảnh của người sản phụ bế đã bế nó lên.

Linh hồn không được sinh ra theo cách người bình thường. Nên vì lẽ đó, lần đầu tiên khi mở mắt, linh hồn ấy đã bị vứt bỏ.

Nó không hiểu gì cả. Nó không biết gì cả. Nó bị nhốt trong nhà giam cùng với đồng loại nó. 

Trong khi những kẻ khác có màu trắng, thì nó lại có màu đen. Linh hồn ấy không thể hiểu, và cũng không nhận ra sự khác biệt của nó với "đồng loại". Nó chỉ cảm thấy kì lạ, và vì "đồng loại" của nó cũng cảm thấy như thế nên không có vấn đề gì.

Luân hồi đã không tìm thấy nó, vì lẽ đó, luân hồi cũng đã không ôm lấy nó. Và như bao linh hồn khác trong chốn ngục tù dày vò này, nó chờ đợi thời gian trôi qua khi chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra với nó.

Cho đến một ngày, linh hồn ấy bị lôi đi, lôi ra khỏi "đồng loại" của nó và trở nên tách biệt thì nó mới biết rõ bản thân nó "đặt biệt" như thế nào. 

Song, nó cũng không nhớ được gì về kí ức ấy.

Sau đó... Sau đó mọi thứ tối đen, rồi mọi thứ đỏ thẫm. Rồi nhấp nháy lấp loáng những hình ảnh, cảnh tượng mờ nhạt tưởng như ảo cảnh trong tâm tưởng của nó. Linh hồn một lần nữa mở mắt, bị ánh sáng của ánh đèn phòng sanh làm chói mắt. Nó cất tiếng khóc chào đời, được sinh ra một "con người" lần đầu tiên trong cuộc đời nó.

Melly Thames đã được sinh ra như thế cùng với hai người anh trai mình.

Và mẹ của cô - người phụ nữ cũng có mái tóc đỏ giống cô, vì không thể chịu đựng được việc sinh ra cặp sinh ba mà đã từ giã cõi đời. Ba đứa trẻ trở nên mồ côi mẹ.

______________________

Gia đình Thames luôn vắng bóng một vai trò quan trọng.

Đó là vị trí của một người phụ nữ, một người phụ nữ dịu dàng và tần tảo. Một người đáng lẽ ra phải là mẹ của ba đứa trẻ và là vợ của một người thành dạt, giờ đây đã không còn trên cõi đời này nữa.

Chính vì thế, Melly Thames đã lớn lên như một đứa trẻ mồ côi mẹ, và Cale Thames cùng Barrow Thames cũng vậy.

Có bài văn năm tiểu học mà cô gái chưa từng có thể viết được chính là bài văn về mẹ. Có chuyện là khi những người bạn khác kể về mẹ họ, Melly Thames cũng chưa từng một lần tham gia vào.

Tất cả những gì mà cô làm chính là chăm chú lắng nghe và thầm nghĩ rằng: "Ồ, không biết còn mẹ mình sẽ là người như thế nào nhỉ?"

Song, Melly luôn tin rằng mẹ cô sẽ là một người tốt và yêu thương cô hết mức. Rồi cô gái như thế sẽ bỏ xó suy nghĩ đó sang một bên để tập trung cho cuộc sống hiện tại.

Cha cô, người đứng đầu của gia đình luôn tự hỏi về việc liệu ông có nên tái hôn với một người phụ nữ khác để bù đắp khoảng trống đấy không?

Việc tái hôn khi đã là một người đàn ông của ba đứa con là một việc không hề đơn giản. Hơn hết, hầu hết những người phụ nữ thường không lựa chọn kết hôn với những người đàn ông đã có còn. Và tiếp theo còn là chuyện suy nghĩ của những đứa trẻ về vấn đề này.

Ông luôn lo lắng nhỡ con mình sẽ bị đối xử tệ bạc, hoặc là lo lắng về việc chúng không chấp nhận người mẹ kế ây. Nhưng việc không có mẹ cũng không thể không được, và bọn trẻ cần phải lớn lên với đầy đủ tình yêu thương.

Dù đã thuê một bảo mẫu, nhưng trong lòng, người đàn ông ấy vẫn không ngừng lo lắng cho những đứa con trai và con gái. Đặc biệt là Melly, đứa con gái út.

Nhưng bất chấp những lo lắng trong lòng của cha mình, Melly hoàn toàn ổn với việc không có mẹ.

"Con học Karate để làm gì?"

"Để đấm anh Barrow!"

"Không! K-Không phải! Nói lại xem con học Karate để làm gì?"

"Để đấm bạn?'

"Không, không phải vậy!"

Chín tuổi, lần đầu tiên trong đời bị gọi phụ huynh, cô gái không thể hiểu được những lo lắng, xôn xao trong lòng người cha nay đã hơn ba mươi tuổi. 

"Cale, mau lên, kể lại mọi chuyện."

Vò tóc trong cơn đau đầu, ông quay sang hỏi đứa con trai giữa đáng tin cậy nhất của mình. 

Việc làm một người cha đơn thân quá lâu đã giúp ông hiểu rõ con mình như thế nào, và trong cả ba đứa trẻ, ông chỉ có thể đặt niềm tin duy nhất vào một đứa.

"Hồi hôm thứ ba, thằng nhóc tên là... Ờm... Re gì gì đó đó..."

"Là Radio."

"Hồi hôm thứ ba, thằng nhóc tên là Radio lớp kế bên tới gây sự với nhỏ Lousia. Mà lúc đó thì nhỏ Lousia đi cùng với Melly, thằng Radio nói gì đó rồi bị Melly đấm. Hết chuyện." 

Thành thật và bình tĩnh, Cale kể lại mọi thứ tóm gọn chỉ trong ba câu chữ.

"Nói tóm lại, con chỉ mới đấm thằng Re gì gì đó đó một cái thôi!"

"Nó trật quai hàm rồi kìa!"

Ngày hôm ấy, Melly phải chuyển trường.

_______________________________



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net