Chương 41 Sự Khởi Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Âm hưởng du dương của những vị khách mùa hè, ẩn sau những tán cỏ xanh mát kia.

Giọt sương ban mai vẫn còn đang vương lệ trên phiến đá ấy.

Khung cảnh sẽ thật yên bình và an tĩnh lại tươi đẹp biết nhường nào, nếu, không có sự xuất hiện của lũ dở hơi cám lợn mặc đồ kẻ sọc của bệnh nhân kia.

- Vợ ơi, em có thấy bông hoa này thật đẹp không?

- À!
Ý m là cái bông hoa cứt lợn đó hả? Nhân tiện nói lần thứ tư trong ngày tao xin nhắc lại về việc mình là giống đực, nào, đến giờ phải uống thuốc rồi.

Một người đàn ông gương mặt thanh tú, đang cầm bảng kiểm kê tên của bệnh nhân mà lên tiếng.

Cạnh cổng viện là một cô bé mái tóc ngắn đen tuyền, đôi mắt xám tro, cùng một vết bớt đen kỳ lạ bên mặt trái, trải từ góc đầu xuống gần nữa bên mặt.

Gương mặt tang thương đến cực điểm, đưa mắt nhìn vào phía sau song sắt kia.

- Mẹ ơi, chị kia bị sao vậy?

- Bảo Bảo Ngoan, Đừng nhìn!

Không quá vài giây sau một người con trai mái tóc đỏ rực, với một sấp giấy tờ đầy dãy chữ đi tới.

- Mày bị điên à? Mày có thấy con chim trong lồng nó sắp són ra quần rồi không mà nhìn đắm đuối thế.

Đứa trẻ ấy nheo mắt lại nhìn người con trai kia, cười khinh bỉ một tiếng, không nhanh không chậm mà đá lại.

- Ủa chứ mày nghĩ tao bình thường mà tao vào được đây hả?

Người con trai kia cũng chẳng phản ứng gì nhiều, chỉ bận viết viết gì đó lên giấy tờ kia.

- Tao chỉ muốn nhắc mày, cái thứ mày đang nhìn chằm chằm kia, là con cúc cu biết gáy cuối cùng của cái nơi này rồi đấy.

Liệu mà tha cho nó dùm tao cái, bọn tao nuôi chúng bay cũng khổ sở lắm rồi, không còn tiền để mua thêm mấy con nữa cho m vặt lông đâu.

Mải mê chất vấn đứa trẻ trước mắt, đến khi người kia để ý kỹ lại, thì thật sự quả là hơi muộn màng so với thực tế rồi.

- CÁI ĐỊT CON BÀ, TAO NÓI ĐẾN KHÔ CẢ HỌNG NHƯ THẾ MÀ MÀY VẪN CHỨNG NÀO TẬT NẤY ĐƯỢC À, MÀY CÓ BIẾT THƯƠNG NGƯỜI KHÔNG?

Nhanh tay cướp lại con chim đã bị vặt trụi mất một mảng lớn lông màu, xót xa mà nâng niu chạy một mạch rời đi mất.

Đứa trẻ kia lại từ tốn chậm rãi, mà đem từ cánh tay của mình ra con chim trụi lông hồi nãy, sinh vật nhỏ bé đáng thương hai mắt đều ngấn lệ, run rẩy mà nhìn kẻ đầu sỏ hành hung lòng kiêu hãnh của nó.

- Ôi, kẻ phiền phức đã đi rồi, anh em mình cứ bàn bạc chuyện nhân sinh tiếp nhá.

Nở một nụ cười mỉm nhẹ nhàng, ngoác đến mang tai. Tôi nhanh chóng cảm nhận được xúc giác đau đớn truyền tới từ đỉnh đầu.

Cả thế giới xoay như bị phê lá đu đủ, chưa đầy một phút sau mọi giác quan của tôi bị đình trệ, trước mắt cuối cùng chỉ còn sót lại một mảng tối tăm nghi ngút làm lòng người hoang mang lại sợ hãi.

Vị con trai tóc đỏ hồi nãy không chút ngần ngại, dùng đôi giày trân quý của mình, day day vào người phía trước.

- Này? Có chết cũng phải dậy nói tao biết con chim mày dấu đâu rồi chứ.

Nếu Tôi có thể nghe thấy thằng cha đó đang sủa gì, tôi chắc chắn sẽ giơ ngón giữa ra với nó một cách đầy lịch thiệp, nhưng buồn là tôi chết bà mất rồi.

Nữa giờ sau báo cáo được ghi lại trên giấy.

- Shiki Onit?

Trưởng bộ phận chỉ biết thở dài ngao ngán khi nhìn vào tiền án hình sự của hài tử 16t này.

Lý do nó vào nơi này cũng không phải giết người hay gây ra tội ác gì quá lớn, đáng lý theo pháp luật phải được sống cuộc đời bình thường như bao đứa trẻ khác.

Chỉ tiếc chớ trêu thay, ngày toà án lên sàn, khi quan toà định xét xử xong suôi, ba mẹ nó đứng một bên mà phán một câu xanh rờn.

- Đến lượt chúng tôi kiện cáo chưa?

Cũng phải thôi, nhà nó thuộc dạng kinh doanh các loại động vật biết bay để làm cảnh, mà những loại ấy không phải dễ nuôi gì, phí nhập thì đắt đỏ.

Lại lòi ra đứa con dở hơi cám lợn này nữa thì chỉ có mà đến nước phá sản.

Lại nói về tiền án của nó.

Về mọi mặt tâm lý đều rất bình thường, có thể nói là một đưa trẻ lớn lên đầy đủ và khoẻ mạnh.

Ngoài việc nó vẫn luôn cho rằng chim cánh cụt biết bay.

Mà cho dù là ai, cũng không thay đổi được cái suy nghĩ khiến người ta phải bán sa mạc của nó.

Điều đó sẽ thật bình thường nếu như nó không được đến sở thú và nhìn thấy lũ chim cánh cụt đang bơi lội tung tăng kia.

- Chim Cánh cụt vốn thuộc về bầu trời, con người ta lại đi nhốt nó ở dưới làn nước kia, thật đau khổ.

Và thế là nó thả lũ cánh cụt từ toà nhà chọc trời xuống.

- Mấy đống bầy nhầy này là cái gì đừng có đùa với cháu! Người ta thông mình chứ đâu có bị ngu, cánh cụt bay vui vẻ về bầu trời cả rồi!

Nó nói cũng không hẳn là sai, chỉ là lũ cánh cụt không những bay về bầu trời mà bọn nó lại còn có thêm cái vòng trên đầu nữa cơ.

Nghĩ thôi đã thấy sót.

Điều ấy hẳn vẫn còn chấp nhận được trước khi nó quy hết lũ tạp nham hơi thuộc loài chim về làm cánh cụt hết với nhau.

Việc này cũng Bình thường thôi, cho tới khi nó nhận ra điểm khác biệt rằng, Cánh cụt dell có lông.

Để rồi chỉ cần là nó nhìn thấy con nào là nó sẽ vặt trụi lông con đấy, lại nhuộm cho bọn nó giống cánh cụt rồi cho bay từ tầng thượng xuống.

- Tại sao á? Chú có bị mù không, bọn nó là cánh cụt bị tật nguyền, không giống đồng lại chắc chắn sẽ bị kỳ thị, thật đáng thương, cháu chỉ muốn giúp bọn nó thôi.

Cháu chỉ muốn giúp.

...Chỉ muốn giúp.

..........Muốn giúp.

.................Giúp.

- ....

Tóm lại nó chính là bị ám ảnh bởi lũ cánh cụt, cộng với trí thông minh thiểu năng của mình, suy ra để con này chạy nhảy ngoài vòng pháp luật, chim chóc chỉ có nước tuyệt chủng cả với nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net