Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ồ, lý do không tệ. " Lucas cong môi. " Thế còn tại sao ma lực của cô và nhóc kia lại na ná với tên Claude vậy? Hửm? "

Hắn hỏi vậy là có ý gì??? Không lẽ tên này phát hiện ra điều gì rồi sao??? Một loạt câu hỏi chạy qua đầu Lyrian khiến cô choáng váng, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rớt. Cô cố chấn chỉnh bản thân phải thật bình tĩnh, miệng thì lại trả lời lắp bắp.

" Ai... Ai mà biết được. Có khi là do bệ hạ đã truyền ma lực của mình vào bọn tôi nên mới có chuyện ma lực na ná nhau thì sao? Dù gì thì theo lý thuyết chính là như vậy mà ha ha? "

Lucas vẫn nheo mắt nhìn cô, hai chữ "Không tin" hiện rõ trên trán. Lyrian nuốt một ngụm nước bọt từ từ giật lùi về nhau, tròng mắt đảo đảo.

" Ừm... Tôi còn phải giải quyết một số giấy tờ cho bệ hạ nên là anh ở lại chăm sóc công chúa đi ha. Cáo biệttttt !!!"

Lyrian chạy biến ra khỏi phòng trong chớp mắt chỉ còn lại dư âm khiến Lucas hơi sửng sốt. Hắn nhướn mày nhìn ra phía cửa, môi mỏng khẽ nhếch.

" Heh, rõ ràng là có bí mật. "

Trong suốt hơn một tháng cho tới khi Athanasia tỉnh lại Lyrian đều tận lực cố gắng không ở riêng cùng một chỗ với Lucas. Ai mà biết được tên hồ ly ấy sẽ nhằm lúc cô không để ý mà lại moi móc thông tin gì chứ. Dù phía cô có Claude bảo kê che giấu thân phận, nhưng cái tên Lucas thân là đại pháp sư cũng không phải tay mơ mà không nhận thức được gì.

Thế nên mới nói khi Athanasia tỉnh lại, người vui mừng nhất phải kể đến Lyrian. Athanasia chật vật gỡ tay cái người đang ôm chặt mình, giọng nói thều thào.

" Ryan, tôi rất vui vì cậu đã lo lắng cho tôi như vậy. Nhưng mà có thể thả tôi ra được không, tôi hơi khó thở. "

" Ấy, xin lỗi nhé. "

Lyrian vội vàng buông người Athanasia ra, càng nhìn càng thấy nữ chính thuận mắt hơn hẳn. Athanasia tỉnh lại thì Lucad sẽ đặt trọng tâm chú ý lên người cô ấy nhiều hơn, và cô sẽ không bị hắn tra tấn tinh thần nữa. Lyrian vui vẻ yeah một tiếng trong lòng.

Vì thế, khi Claude bước vào phòng, cảnh đập vào mắt hắn là Lucas và Athanasia đang cạnh khoé cà khịa lần nhau trong khi Lyrian thì đứng bên cạnh cười đến nở hoa, rõ ràng là rất kì quái. Claude khẽ ho một tiếng, Athanasia nhìn thấy hắn liền hô một tiếng rồi nhảy xuống giường chạy bay đến chỗ hắn. Bởi vì chạy quá vội, Athanasia bị vấp phải nền gạch sau đó liền ngã lọt thỏm vào lòng Claude. Hắn nhẹ nhàng bế cô lên, bộ dáng nâng niu như trân bảo.

" Không ốm nữa sao? Không có biến chứng nào chứ? "

Athanasia lắc lắc đầu, như sực tỉnh ra điều gì cô chỉ tay về phía Lucas tức giận lên án.

" Papa, cái người đó... "

" Khụ khụ khụ ..."

Lucas đột nhiên lên cơn ho sù sụ, dáng vẻ giống như có thể ho ra máu khiến Athanasia giật bắn mình quên cả mình định nói gì. Lyrian mắt cá chết nhìn hắn, xem kìa, hắn lại bắt đầu bộc lộ khả năng diễn xuất thượng thừa của mình rồi. Athanasia à, hãy cố gắng làm quen đi. 

" Công lực của thần gần như đã cạn kiệt mới có thể chữa lành vết thương cho công chúa. " Lucas tỏ vẻ yếu ớt nhưng chân thành nói.

Sau khi Claude gật gật đầu tỏ ý khen thưởng hắn, Lucas liền lấy tay áo chấm chấm lên mắt, aura lấp lánh muốn chọc mù mắt chó Lyrian.

" Quả thực thần tới đây là do nghe tin công chúa thân thể bất an, trong lòng chỉ lo sợ không biết có chữa khỏi hoàn toàn không... "

Được rồi, Lyrian kín đáo dịch người ra phía cửa, cô không muốn ở đây nghe tên này diễn sâu đâu, da gà da vịt đều nổi hết lên rồi. Đóng cánh cửa lại, Lyrian thở ra một hơi thoả mái, giờ đã có Athanasia nên cô không cần phải quá dè chừng Lucas nữa rồi. Tất nhiên không có cô thì cũng có Claude, hắn cũng không mấy tin tưởng Lucas, nhưng vì tên đó đã chữa khỏi cho Athanasia nên Claude chắc sẽ mắt nhắm mắt mở tạm thời bỏ qua.

Sáng sớm, Lyrian sau khi luyện tập xong quyết định cùng Felix đến thăm Athanasia một chút. Lucas đã quay về toà tháp của hắn nên cô cũng không cần e ngại gì nữa.

" Ryan, em nghĩ tên pháp sư kia có gì đáng ngờ không? " Felix đột nhiên lên tiếng.

" Không biết nữa, nhưng chắc hắn sẽ không làm gì công chúa đâu. "

" Hể? Tôi cứ nghĩ là em phát hiện được gì nên mới hay tránh né hắn chứ... "

" Thực ra thì... " Lyrian ngập ngừng. "Có vẻ như hắn đang nghi ngờ thân phận của tôi. "

" Cái gì? Ryan, chuyện này không thể để lộ ra đâu." Sắc mặt Felix dần trở nên nghiêm trọng.

" Tôi biết mà! " Lyrian rít lên, ai mà ngờ được tên Lucas lại nhạy bén như vậy chứ. " Tôi sẽ cố gắng giải quyết chuyện này. Nếu để cô công chúa nhạy cảm của chúng ta mà biết mình còn có một người em cùng cha khác mẹ hẳn sẽ không chấp nhận được đâu. "

Felix đi bên cạnh nhìn Lyrian đang cười khan, bàn tay khẽ siết chặt. Bắt đầu từ lúc nào mà bọn họ đã đặt quá nhiều gánh nặng lên vai đứa trẻ này quá.

Lúc này Lyrian và Felix đã đến phòng Athanasia, vừa đẩy cửa Lyrian đã nhịn không được mà nhíu chặt mày.

" Bệ hạ lại thức cả đêm trông công chúa sao? "

" Không có chuyện gì, ta vẫn ổn. " Claude không quay đầu, hắn vẫn ngồi trên giường rũ mắt nhìn Athanasia.

" Chậc, còn thần thì vẫn phải giải quyết công văn cho bệ hạ đấy. " Lyrian tức giận cũng quay phắt đầu không thèm để ý đến Claude.

" Được rồi được rồi. " Felix lại phải đóng vai trò người hoà giải, đoạn anh nhanh chóng chuyển chủ đề. " Pháp sư đã quay về, vẫn chưa tìm thấy điểm khả nghi của hắn. Thần vẫn đang tiến hành điều tra thêm. "

" Làm việc thận trọng thì mới không có chuyện xấu gì xảy ra. Chờ chỉ thị của ta, không được lơ là. "

Claude nhàn nhạt nói, đôi mắt ngọc lục bảo không rõ cảm xúc.

" Vốn ban đầu ta đã nghĩ, nó chết ra sao, biến mất như nào hoàn toàn không quan trọng. " Rõ ràng hắn đã căm ghét như vậy, rõ ràng đã muốn hạ quyết tâm muốn giết cô như vậy, cuối cùng lại luôn chần chừ. "Nhưng bây giờ, tại sao ta lại luôn lo sợ? Tại sao ta lại muốn bảo vệ nó? "

" Bệ hạ... "

" Sao bệ hạ phải nghĩ nhiều vậy nhỉ? "

Lyrian ngồi trên bệ cửa sổ chống cằm hờ hững lên tiếng. Một câu này thành công thu hút sự chú ý của Claude, hắn ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cô.

" Đáp án vốn đã luôn nằm trong câu hỏi của người rồi, không phải sao? Vị trí của công chúa trong lòng bệ hạ như thế nào,  người rõ nhất là bệ hạ mà. " Lyrian nhảy khỏi bệ cửa từng bước đến trước mặt Claude, đôi mắt màu nâu sữa lập loè ánh sáng xanh. " Không sớm thì muộn bệ hạ cũng phải thừa nhận thôi. "

Claude hơi mấp máy môi, cuối cùng chỉ đành cúi đầu.

" Không nói chuyện này nữa, ra ngoài đi. "

" Sao cũng được. " Lyrian nhún vai. " Dù sao thì lời nói của thần có bao giờ quan trọng với bệ hạ đâu. "

Claude muốn nói cô sai rồi, từ trước tới nay đối với hắn từng câu từng chữ của cô đều có sức ảnh hưởng mạnh mẽ khiến hắn không tài nào làm ngơ. Nhưng khi lời cần nói chưa kịp thoát ra khỏi kẽ miệng thì cô đã rời khỏi từ lúc nào.

" Phải rồi, cả con nữa..."

" Ta cũng ghét con... "

Phía ngoài sảnh, Felix e ngại nhìn Lyrian vẻ mặt lạnh nhạt đang bước đi ào ào. Anh bối rối gãi đầu sau đó ngập ngừng lo lắng hỏi.

" Ừm, Ryan này, em ổn chứ? "

Lyrian nghe thấy giọng Felix thì hơi giật mình thoáng đi chậm lại. Cô thở dài âm thầm lên án cái tính trẻ con hở tí là giận dỗi của mình.

" Không có gì, chỉ là... "

Felix vẫn cúi đầu nhìn cô chờ câu trả lời khiến Lyrian có chút túng quẫn. Cô có thể nói cái lý do đáng xấu hổ này sao?

" Em cứ nói đi, tôi sẽ không cười đâu. " Felix nhạy bén phát hiện chỗ vành tai cô hơi đỏ chỉ cảm thấy cô rất đáng yêu có chỗ nào buồn cười đâu chứ.

" Ừm... Tôi chỉ là cảm thấy... hơi tức giận về việc bệ hạ quá quan tâm công chúa..." Lyrian ngượng ngập nói lý do, lúc này thì cả khuôn mặt cô đều đỏ như trái cà chua. Cô cảm thấy mình không thể cứ như thế này được, vì thế cô vội vàng tìm cách chống chế. " Ừ thì anh biết đấy, bệ hạ cứ quan tâm công chúa thế này mà chẳng chịu biết giữ sức khoẻ bản thân. Cái này thật là đáng giận mà anh nói có đúng không? "

" Đúng vậy. " Được rồi, Felix thừa nhận anh suýt nữa đã không nhịn được cười. Ai bảo cô lại đáng yêu một cách quá đáng như này, nhất là khi cô cố gắng chứng tỏ rằng mình không hề ghen tị với công chúa một cách dễ thương như vậy chứ.

" Rõ ràng anh có cười!!! " Lyrian nhìn Felix tức tối lên án. " Tôi nói anh nghe mọi chuyện hoàn toàn không như anh nghĩ đâu!!! "

" Được được tôi biết mà. " Felix lại cười tủm tỉm.

Từ sau ngày hôm đó, thái độ của Claude và Felix đối với Lyrian và Athanasia vẫn luôn kì quái. Claude thì không nói, nhưng Felix cứ nhìn Lyrian là lại cười một cách hoà ái đến khó hiểu. Kyaaaaaa nhất định là anh ta vẫn còn nhớ chuyện hôm trước rồi, Lyrian đau khổ ôm đầu.

Hiện tại cô và Athanasia đã chuyển tới cung Lục Ngọc Bảo - nơi vốn dành cho các công chúa hoàng tử, cũng là nơi dành cho nữ chính Jennet ở tiểu thuyết gốc. Chính vì vậy Athanasia vô cùng ngạc nhiên, cô còn lo lắng liệu sau này Claude có đuổi cô ra khỏi để nhường cho Jennet không. Nói đến đây Lyrian chỉ cười cười trấn an.

" Công chúa đang lo lắng gì vậy chứ, có thể sung sướng được ngày nào thì hay ngày ấy, cứ tận hưởng đi. "

Sau khi Claude khó ở về việc Athanasia cứ tỏ ra khó chịu và Felix đã gợi ý cô ấy nên có thêm bạn thì Claude đã quyết định tống Athanasia cho Lucas. Hắn còn mang theo Tiểu Hắc khiến Athanasia không thể nào đi kiến nghị Claude đổi bạn được, vì thế mới có màn cạnh khoé nhau của nam nữ chính đây. Lyrian ngồi một bên trầm mặc đọc sách, cho cô một ngày yên bình cũng khó vậy sao?

" Nếu như biết trước việc này thì tôi thà kết bạn với con trai chú tiểu bạch cho rồi. " Athanasia cáu kỉnh nói.

" Nếu nhóc muốn kết bạn với cậu ta thì cũng được thôi. " Lucas nhẹ nhàng búng tay, lập tức Athanasia liền biến mất.

" Ông bà ông vải tôi ơi, làm ơn đừng tạo thêm việc cho tôi nữa. "

Lucas ngả lưng lên thành ghế nhìn Lyrian đang ôm đầu rên rỉ, dáng vẻ điềm nhiên giống như người vừa làm Athanasia biến mất không phải là hắn.

" Chà, đừng lo lắng nhóc lười biếng ạ. Chủ nhân của ngươi đi kết bạn nên sẽ không gặp nguy hiểm đâu. "

" Im đi lão già. " Lyrian tiếp tục rên rỉ, cô cố gắng cảm nhận ma lực của Athanasia để rồi phát hiện cô ấy đã nằm ngoài phạm vi cô có thể tìm ra.

" Sao thế? Có tìm ra không? " Lucas nhếch mép cười khiêu khích khiến Lyrian chỉ muốn ra tay đấm hắn một phát.

" Hừ, dù sao cũng biết địa điểm mà cô ấy đáp xuống là ở đâu. " Nhưng mà với khoảng cách xa như vậy thì tốn không ít ma lực đây, Lyrian vò đầu.

Lucas nhìn về nơi Lyrian vừa biến mất hơi nhướn mày.

" Chà, chuyện ngày càng thú vị đây. "

Athanasia đang rơi trong vô định, những sợi lông vũ gắn trên váy cô rơi lả tả. Ngay khi cô tưởng mình sẽ chết rồi thì có một bàn tay đỡ lấy cô, Athanasia theo bản năng túm chặt lấy người đó. Khi cô bò dậy liền phát hiện người đỡ cô là một cậu bé tầm mười tuổi, mái tóc màu bạch kim hơi rối, đôi mắt hổ phách đang mông lung nhìn cô. Athanasia sững sờ, đứa bé đẹp như thiên sứ này có chút quen quen, rất giống với cái chú tiểu bạch đáng ghét. Là Ijekiel Alpheus sao?

Ijekiel vốn đang đi tìm em gái ngoài vườn, trên đỉnh đầu bất chợt vang lên tiếng thét. Cậu ngẩng đầu phát hiện một người đang rơi xuống liền tiện tay đỡ lấy, cho đến khi nhìn thấy rõ mặt người này thì thoáng sững sờ. Là một bạn gái tầm tuổi cậu, mái tóc mềm mại vàng kim xoã tung, đôi mắt to tròn màu ngọc lục bảo, trên người mặc bộ váy có gắn lông vũ, xinh đẹp cao quý như một thiên thần. Thế nhưng khi nhìn vào sắc xanh trong đôi mắt kia, một hình bóng lướt qua đầu Ijekiel khiến cậu ngẩn ngơ. Là do nhớ người kia quá nên mới nhầm lẫn cô bạn này với người đó sao?

" Cậu... không sao chứ? " Athanasia lo lắng hỏi, cậu ta bị đập vào đâu sao mà cứ ngơ ngác nhìn cô như vậy?

" Không sao... " Ijekiel chống người ngồi dậy.

" Ijekiel!!! "

Tiếng gọi từ phía xa vọng lại, Athanasia giật mình, cô phát hiện đây là tiếng của Roger Alpheus liền vội vàng trốn sau bụi cây gần đó.

" Con đang làm gì ở đây? " Roger đi tới nhìn Ijekiel nghi hoặc hỏi.

Ijekiel lướt mắt ra phía sau rồi quay đầu trả lời. " Con đang tìm Jennet. "

.

Phịch!!!

Lyrian thật vất vả mới tìm được dinh thự của Roger Alpheus, cô quan sát xung quanh rồi lâm vào đau khổ trong chốc lát. Cô phát hiện cái dinh thự này lớn không kém gì hoàng cung, việc tìm Athanasia ở đây thì sẽ đủ mệt đây. Cũng may cô còn nhớ theo mạch truyện Athanasia lần đầu gặp Ijekiel là ở trong vườn nhà cậu ta, chỉ cần theo đó mà tìm là được.

" Khi người khác khóc thì cậu an ủi họ thế nào vậy? "

Khi Lyrian đến nơi thì nghe thấy câu hỏi của Ijekiel với Athanasia, cả hai đang ngồi cách nhau một lùm cây trò chuyện với nhau. Cô gãi gãi má, cảnh tượng hai đứa bé xinh đẹp nói chuyện với nhau như này, liệu cô có nên đến nhắc nhở Athanasia quay trở về hay để họ tiếp tục câu chuyện nhỉ?

" Làm sao mình biết được chứ. "

Lyrian nghe thấy Athanasia nói, sau đó là tiếng thở dài khe khẽ của Ijekiel.

" Chà, có vẻ là một câu hỏi khó nhỉ. "

Có lẽ cậu ta đang rất bối rối, Lyrian thầm nghĩ, cô nghĩ cô có thể giúp gì đó.  Lyrian rảo bước đi tới trước mắt cả hai nghiêng đầu cười.

" Tất nhiên là câu hỏi khó rồi, vì chỉ có công chúa khóc thôi. "

Athanasia nhìn thấy cô liền reo lên.
" Ryan!!! "

" Yosh, buổi sáng tốt lành thưa công chúa, nói chuyện vui chứ hả? " Lyrian cười cười giơ tay.

Gấu áo giông như bị ai giật nhẹ, Lyrian xoay đầu nhìn sang liền phát hiện Ijekiel đang nhìn cô. Trong tròng mắt màu hổ phách dường như chất chứa nhiều cảm xúc, có ngỡ ngàng ngạc nhiên, có vui mừng phấn khích.

" Ryan, tên cậu là Ryan sao? " Ijekiel cẩn thận nắm lấy tay áo cô hỏi với vẻ mừng rỡ. 

" Ừm, lần trước quên không giới thiệu với cậu. " Lyrian gật gật đầu.

" Từ lần trước mỗi lần cha vào cung tôi đều đi theo nhưng không gặp được cậu, còn tưởng sẽ không thể gặp lại cậu nữa... "

Ijekiel hơi cúi đầu, bởi vì cậu ta cao hơn cô cả một cái đầu nên cô luôn phải ngẩng mặt nói chuyện, vô tình lại khiến khoảng cách cả hai kéo gần lại. Cô thậm chí còn có ảo giác rằng ánh mắt Ijekiel nhìn cô đặc biệt nhu hoà dịu dàng như nước khiến cô không khỏi có chút ngại ngùng.

" Thật may là bây giờ cậu đã đứng trước mặt tôi rồi."

Ngay cả giọng nói cũng trầm ấm như thế, Lyrian thầm nghĩ.

" Cậu không gặp được tôi cũng phải thôi, sau hôm đấy tôi không làm việc ở cung hoàng đế nữa mà chuyển sang cung công chúa. Hiện tại tôi là kỵ sĩ của công chúa. "

" Như vậy là công chúa sẽ luôn được ở bên cậu, luôn có thể gặp cậu sao? " Ijekiel đột ngột nói, giọng điệu có chút kì quái.

" Đúng vậy. " Lyrian nhíu nhíu mày, câu này của cậu ta có chút kì lạ.

" ? " Athanasia đang nắm tay Lyrian đột nhiên bị ánh mắt của Ijekiel lia tới, đặc biệt khi nhìn chỗ giao nhau giữa hai bàn tay sắc hoàng kim trong mắt cậu ta còn tối đi hẳn. Athanasia nhảy dựng, mới nãy không phải rất bình thường trò chuyện với nhau sao? Tại sao bây giờ cậu ta lại trông có vẻ khó chịu với cô vậy???

Lyrian lại cho là Ijekiel đang để ý Athanasia, dù sao cả hai kiếp người cậu ta thích đều là Athanasia mà. Có điều cô phải khuyên răn cậu ta chút tránh cho đêm dài lắm mộng.

" Cậu Alpheus, tôi có chút chuyện riêng muốn nói với cậu. "

Ijekiel vui vẻ trong thoáng chốc rồi lại chợt nhăn mày. " Cậu cứ gọi tôi là Ijekiel, gọi bằng họ quá xa lạ. "

" Cũng được. " Dù sao cô cũng chả để ý chuyện này mấy.

" Vậy... cậu muốn nói chuyện gì?" Ijekiel hỏi, bởi vì khoảng cách có chút gần hơn khiến cậu không khỏi hồi hộp.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net