Chương 1 => Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tháp Eiffel, được chứ?”

“Nơi đó có phải du khách sẽ đến rất nhiều hay không?” Thắng nghe vậy, hơi nhíu mày hỏi ngược lại.

“Vậy sao?” Nhi nghe được ý tứ “NO” trong lời của anh, vì thế nghĩ ngợi một lúc, lại nói: “Vậy Khải Hoàn Môn thì sao?”

“Em cảm thấy chỗ đó sẽ ít du khách hơn so với tháp Eiffel à?” Thắng không trực tiếp phản đối, anh vẫn chỉ hỏi ngược lại cô như trước.

[Xí, cho tui chen vô chút…đi địa danh nổi tiếng ko đông khách sao được chaaaa >”<]

“Vậy thì…bảo tàng Louvre được chứ? Còn có nhà thờ Đức Bà Paris, lâu đài Versailles, trung tâm Pompidou, đại lộ Champs Elyseés thì sao?” Nhi không biết trong mắt Thắng thì nơi nào ở Paris sẽ có ít du khách hơn một chút, vì thế nói ra toàn bộ những danh lam thắng cảnh mà cô đã từng đọc trong sách lịch sử và tạp chí, tùy ý Thắng lựa chọn.

“Những chỗ đó ngày mai anh sẽ đặc biệt sắp xếp một hướng dẫn viên du lịch đưa em đi thăm.” Thắng nói xong, đem tờ báo trong tay đặt xuống bàn, sau đó đứng dậy nói: “Đi, anh đưa em đến một chỗ chưa từng nghe ai nói đến.”

“A? Đó là chỗ nào?” Nhi nghe vậy liền vội vàng đặt miếng bánh mì chưa kịp ăn hết lên bàn, sau đó đứng dậy.

CHƯƠNG 20: NÔNG TRƯỜNG RƯỢU NHO.

Khi ô tô chở hai người chạy gần hai tiếng đồng hồ rồi dừng lại trước cửa một nông trường to lớn thì Nhi mới giật mình, Thắng không hề lừa cô, chỗ này quả thật cô chưa từng nghe ai nhắc đến.

“Nơi này thật đẹp quá, là chỗ nào vậy?” Vừa xuống xe, Nhi liền há hốc mồm, nhìn nông trường đẹp đẽ và rực rỡ trước mắt mà cảm thán.

“Là nông trường rượu nho do một anh bạn người Pháp của anh mở, đi thôi, cậu ta nhất định đã đợi rất lâu rồi.” Thắng nói xong liền hơi hơi gấp khúc cánh tay của mình, ý bảo Nhi đặt tay mình vào đó.

Nhi kịp thời phản ứng lại, lập tức vòng tay qua khuỷu tay anh, hai người đi theo một người đàn ông trung niên vừa bước tới chào đón bọn họ tiến vào trong nông trường.

Lúc này trong lòng Nhi vẫn còn đang suy nghĩ, thì ra anh đã sớm quyết định sẽ tới nơi này, hơn nữa còn hẹn người ta trước nữa, thế thì lúc ở khách sạn sao anh còn hỏi cô muốn tới chỗ nào để làm gì? Cố ý tỏ vẻ tôn trọng ý nguyện của cô, sau đó lại mang cô tới nơi này là sao chứ?

Đi xuyên qua một bãi cỏ thật rộng, bọn họ tới trước một căn biệt thự bằng gỗ rất lớn, chỉ thấy một người đàn ông tuổi xấp xỉ bằng Thắng đang bưng chén rượu tựa người cạnh một chiếc Piano màu trắng, giống như đang đợi họ đến vậy. Mà lúc này người đang ngồi trước chiếc đàn Piano màu trắng đấy là một cô gái người Pháp còn trẻ tuổi, mái tóc dịu dàng buông xõa sau lưng, mặc chiếc váy liền áo màu hồng nhạt, mười đầu ngón tay linh hoạt bay múa trên những phím đàn đen trắng, ánh mắt hơi khép lại, trên mặt lộ ra một nụ cười bình thản, tựa như đang thưởng thức những giai điệu động lòng người từ tay mình truyền đến.

“Thắng, bạn tốt của tôi, đã lâu không gặp, hy vọng cậu vẫn khỏe từ lúc chúng ta chia tay.” Khi người đàn ông kia nhìn thấy Thắng xuất hiện, trên mặt lập tức nở một nụ cười thật tươi, giang rộng hai cánh tay bước nhanh về phía anh, dùng thứ tiếng Pháp thuần túy để chào hỏi.

“Caci, nhìn cậu trông rất tốt, có thể thấy được cậu sống rất vui vẻ nhỉ.” Thắng thân mật ôm anh ta, sau đó quay đầu giới thiệu với Nhi đang đứng ở một bên mình: “Đây là Caci, bạn cùng trường kiêm bạn tốt ở NewYork của anh, Caci, đây là Mai Đông Nhi, vợ của mình. Nhưng mà ngại quá, vợ tớ không nói được tiếng Pháp, thế nên đành nhờ cậu chú ý vậy.”

“A, đường nhiên, đó là vinh hạnh của tớ. Nhưng mà cậu kết hôn sớm như vậy cơ à, điều này khiến tớ rất bất ngờ đấy.” Caci nghe vậy liền vươn tay ra, dùng tiếng Anh ân cần chào hỏi cùng cô: “Rất hân hạnh được biết cô, Mai…” Vế sau có lẽ do anh ta không thể nhớ rõ tên đầy đủ của Nhi, cho nên cuối cùng không tài nào đọc rõ tên của cô được.

“Nhi, tôi gọi là Mai Đông Nhi, rất hân hạnh được quen biết anh.” Nhi lễ phép đưa tay nắm lấy bàn tay đang vươn ra của anh ta, sau đó liền lặp lại lời giới thiệu tên của mình.

Caci đặt xuống mu bàn tay cô một nụ hôn kiểu cách, sau đó xoay người nhìn cô gái vừa đánh Piano, lúc này đã đi tới đứng sau lưng mình nói: “Giới thiệu với mọi người, đây là Liudlima, vị hôn thê của tôi. Cô ấy đàn piano thật sự rất hay, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến tôi yêu cô ấy đấy.”

Chào hỏi cùng Liudlima xong, Caci làm một vị chủ nhà nhiệt tình hết mức, mời bọn họ đi thăm vườn nho của mình, sau đó tới chỗ hầm rượu. Khi vô số những thùng rượu bằng gỗ hiện ra trước mặt Nhi, cô cảm giác cả người mình như đang chìm đắm trong bầu không khí ngát hương đó vậy.

“Tôi thật sự rất may mắn khi có thể đến chỗ này nhìn tận mắt nơi sản xuất ra rượu nho truyền thống của nước Pháp, nếu những người đến Paris du lịch đều có thể đến thăm nông trường rượu nho này thì thật là tốt.” Bước ra khỏi hầm rượu, Nhi vừa thưởng thức rượu nho Caci đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ, vừa cảm khái nói.

“Có lẽ em có thể suy nghĩ một chút về chuyện đề nghị với ba lúc trở về, tăng cường hạng mục du lịch nông trường rượu nho ở nước Pháp, như vậy không phải liền có thể khiến mọi người đều được giống như mình hay sao?” Thắng lắc lắc chiếc ly chân dài trong tay, khẽ mỉm cười nhìn vẻ mặt say mê của Nhi, nói.

CHƯƠNG 21: LỄ VẬT TUẦN TRĂNG MẬT. 

Nhi nghe xong lời của anh, lập tức cảm thấy hai mắt như đang tỏa sáng, nhanh chóng mở to mắt nhìn Thắng nói: “Đề nghị này không tệ, sao em lại không nghĩ tới chứ? Anh thật sự là quá thông minh, lúc về nhà em nhất định phải nhắc ba mới được.” Nói xong, cô lại nhíu mày: “Nhưng mà, còn phải liên hệ với các nông trường rượu nho nữa cơ, em nghĩ những nông trường bình thường có lẽ không muốn bị các du khách thường xuyên quấy rầy.”

“Chuyện này thì, trước mắt không phải đang có một nhà đây sao? Anh đã đề cập qua hạng mục này với Caci, nếu bọn em mang du khách đến thăm nông trường của cậu ấy nhất định sẽ mang đến rất nhiều lợi ích và hiệu quả, ít nhất mọi người nhìn thấy loại rượu này hẳn sẽ ít hoặc nhiều nghĩ muốn mua một chút về nhà, như vậy chính là một công đôi việc, cậu ta không có lý do để cự tuyệt.” Thắng nhíu mày nói.

Nhi nghe vậy, trong nháy mắt liền hiểu rõ, cô lập tức không thể tin nổi nhìn Thắng nói: “Thì ra anh sớm đã nghĩ kỹ, cho nên hôm nay mới dẫn em đến chỗ này, mục đích chính là muốn em tự thể nghiệm trước một phen đúng không? Anh thật sự là quá tốt.”

“Khó có được lúc em cao hứng như vậy, hạng mục kia xem như là lễ vật tuần trăng mật cho em.” Thắng đối với sự cảm kích và hưng phấn của Nhi giống như đã sớm dự liệu trước, chỉ nhẹ nhàng cười nói.

“Lễ vật tuần trăng mật? Thật vậy sao? Nhưng mà, em không chuẩn bị lễ vật tặng lại cho anh, làm sao bây giờ?” Nói xong, vẻ mặt cô liền có chút hối lỗi.

“Em chỉ cần vui vẻ làm bà Ông là tốt rồi.” Thắng vươn tay lên nhẹ nhàng cọ cọ cái mũi nhỏ của cô, nói. [soo sweet :3 ]

Đối với động tác có chút cưng chiều này, Nhi cảm giác thân thể mình lập tức cứng đờ lại, cả gương mặt nhanh chóng đỏ ửng lên, lộ ra nụ cười tươi rói có chút thẹn thùng.

Lúc ra khỏi nông trường, trời đã tối đen, Thắng lái xe, nói với Nhi đã an tĩnh ngồi bên cạnh: “Nếu mệt thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, hai tiếng nữa chúng ta mới có thể về tới khách sạn.”

“Em không mệt, em nói chuyện cùng với anh.” Lắc lắc đầu, Nhi phấn chấn ngồi ngay ngắn lại, nghiêng đầu nói với Thắng.

“Được rồi, em không mệt, nhưng anh muốn yên tĩnh một chút.” Thắng nhìn thấy vẻ cố chấp giữ vững tinh thần của cô, nhịn không được có chút buồn cười, biết cô lo lắng mình anh lái xe trong đêm quá im lặng sẽ dễ mệt, chỉ muốn ngủ, vì thế mở nhạc trong xe lên, khúc nhạc nhẹ du dương trong nháy mắt phiêu đãng trong không gian chiếc xe không tính là quá lớn này.

Thấy anh không muốn nói chuyện, Nhi liền nhu thuận, thật sự im lặng, tựa lưng vào ghế ngồi, bắt đầu thưởng thức âm nhạc.

Kết quả không được bao lâu, cô liền ngủ quên trên xe mất.

Khi bọn họ trở về khách sạn, Nhi đã sớm cùng Chu Công đại chiến ba trăm hiệp rồi.

Mở to mắt, cô phát hiện mình đã ở trong căn phòng của khách sạn.

“Làm thế nào em đi lên đây được?” Nhìn Thắng đang thay quần áo trước gương, cô không khỏi kỳ quái hỏi.

“Trông qua thấy thịt trên người em không thật sự nhiều lắm, sao lại nặng như vậy nhỉ?” Thắng thay quần áo xong liền vươn vai, đi về phía nhà tắm.

“A…” Xem ra nhất định là anh đã ôm cô đi lên rồi. Vì sự ca thán của anh với cân nặng của mình mà Nhi tự trách bản thân một phen, hơn nữa còn làm ra quyết định, từ ngày mai trở đi, cô cần giảm béo!

 CHƯƠNG 22: CANH.

Vài ngày sau, quả nhiên Thắng giữ đúng lời hứa ngày trước, mời một hướng dẫn viên du lịch đặc biệt đưa cô đi thăm toàn bộ danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Paris một lần.

Nhưng mà Nhi cảm thấy, chơi vui vẻ nhất vẫn là khi ở nông trường rượu nho ngày đó. Còn về sau lúc đến những điểm du lịch kia đối với cô mà nói, trừ bỏ mệt mỏi cũng chỉ có mệt mỏi mà thôi.

Lúc về nước, cô mua quà cho tất cả những người già trẻ trong nhà họ Ông, cho nên Thắng chỉ còn biết lắc đầu nhìn một đống lớn hành lý, khổ cho thư ký kiêm công nhân khuân vác – Kiến Huy.

Qua khỏi tuần trăng mật có chút âm mưu kia, cuộc sống hôn nhân của Nhi coi như chính thức được bắt đầu.

Giống như trong tưởng tượng của cô trước đó, sau khi Thắng về nước, quả nhiên tiến vào giai đoạn công việc ngập đầu.

Thật ra trước khi lấy chồng, mẹ cô đã từng nói qua, sau này khi kết hôn, cần phải làm một người vợ dịu hiền, làm một bà nội trợ đảm đang. Vì vậy đối với việc bận rộn mỗi ngày của Thắng cô cũng không hề có bất kỳ biểu hiện bất mãn nào.

Chẳng qua, vẫn còn một việc, trở thành vấn đề lớn trong lòng của cô.

Đó chính là, cưới nhau đã lâu như vậy, cô cũng có thể cảm nhận được Thắng đối xử với mình rất tốt, tuy nhiên không biết vì sao, anh chưa từng chạm vào cô lần nào.

Tuy rằng hiện giờ ở trong mắt người ngoài, bọn họ là vợ chồng danh chính ngôn thuận. Thế nhưng trong lòng cô hiểu rõ, cho đến lúc này, bọn họ vẫn chỉ là một cặp vợ chồng hữu danh vô thực mà thôi.

Giữa trưa hôm nay, cô đang ở trong phòng khách chờ ăn cơm, lại nhận được điện thoại nói ba mẹ chồng không về nhà.

Có nghĩa là, bữa trưa hôm nay lại trở thành yến tiệc xa hoa của một mình cô rồi.

Lúc dọn cơm, bác Trương bưng lên một chén canh nồng đậm, múc cho cô thêm một bát, nói: “Cô chủ, canh cá chép này là thứ mà cậu chủ thích uống nhất, cô thử xem thế nào.”

Nhi nghe vậy, lập tức nếm một ngụm, sau đó nói : “Ừm, không sai, đúng là dễ uống thật. Gu thưởng thức của anh ấy đúng là không tệ.”

“Đúng vậy, khẩu vị của cậu chủ luôn rất đặc biệt, bây giờ công việc vất vả, cơ hội về nhà ăn cơm không còn nhiều như trước kia nữa, không biết có quen ăn mấy thứ ở nhà hàng bên ngoài hay không, trước kia phu nhân còn thường xuyên đem canh đến văn phòng cho ngài ấy, bây giờ cậu chủ đã kết hôn, phu nhân cũng không còn hỏi tới việc ăn uống của cậu chủ nữa rồi.” Bác Trương nói xong, trong giọng điệu đã tràn ngập ý cảm thán.

Nhi nghe xong, đột nhiên buông đũa trong tay, ngẩng đầu nhìn bác Trương nói: “Bác vừa nói, trước kia mẹ chồng cháu thường đem cơm trưa đến văn phòng cho Thắng sao?”

“Đúng vậy.” Bác Trương nói xong, lại nâng cổ tay nhìn thời gian trên đồng hồ một chút: “Không biết lúc này, cậu chủ đã ăn cơm chưa. Dạo này cậu chủ luôn đi sớm về tối, chắc thân thể cũng mệt mỏi lắm rồi.”

“Việc đó…Nếu cháu mang đồ ăn đến cho anh ấy, bác nói xem liệu có thể quấy rầy đến công việc của anh ấy hay không?” Nhi nghe vậy, trong lòng khẽ dao động, thử thăm dò bác Trương.

“Làm sao có thể chứ? Cậu chủ nếu nhìn thấy cô mang đồ ăn qua cho mình, nhất định sẽ rất vui vẻ, rất cảm động.” Bác Trương nghe vậy, cười híp mắt nói.

“Thật thế sao? Không bằng bác múc canh vào cặp lồng giúp cháu, cho dù anh ấy đã ăn cơm hay chưa, cũng có thể uống một ít canh lót dạ. Những thứ bổ dưỡng như thế, anh ấy nên uống nhiều thêm một chút.” Nhi nói xong, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng đến hình ảnh Thắng  cảm động nhìn mình mang đồ ăn đến cho anh ấy.

CHƯƠNG 23: TẶNG MỘT NIỀM VUI XEN LẪN LO SỢ.

“Được, cô chủ cứ ăn cơm trước đi, tôi đi giúp cô múc canh.” Bác Trương đáp lời, vừa xoay người lập tức đi vào nhà bếp.

Đợi Nhi ăn cơm xong, Bác Trương liền đem chiếc bình đã múc canh vào đưa tới trước mặt cô, nói: “Cô chủ, mọi thứ đã được chuẩn bị xong, để tôi bảo lái xe chuẩn bị xuất phát.”

“Chờ một chút, để cháu gọi điện thoại thông báo trước cho anh ấy đã, nếu không cứ vội vàng hấp tấp chạy tới, nghe không được hay lắm.” Nhi nghĩ ngợi một lát, liền đứng dậy đi tới ghế sô pha, chuẩn bị cầm điện thoại gọi đến số di động của Nhi.

“Cô chủ…” Bác Trương nghe vậy, lập tức mở miệng kêu, hình như đang muốn ngăn cản cô gọi điện.

“Làm sao vậy?” Nhi quay đầu, vẻ mặt tò mò nhìn bà ta.

“Sao cô chủ không đến đấy cho cậu chủ một niềm vui bất ngờ ? Cậu chủ nhất định có nằm mơ cũng không nghĩ đến cô chủ sẽ có lòng đem canh đến cho mình đâu.”

“Như vậy có được không? Còn nữa, nếu không thông báo trước một tiếng, liệu anh ấy có trách cháu tùy tiện làm việc không ạ?” Nhi nghe thấy lời bác Trương nói, vẻ mặt vẫn còn chút do dự.

Bác Trương thấy thế, cười nói: “Cậu chủ làm sao có thể giận dữ với cô được chứ? Cậu chủ thương cô nhiều thế nào, mọi người đều nhìn thấy hết cả. Tôi tin là cô tự mình đem canh qua, cậu ấy nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Nhi nghe thế, trong đầu liền lập tức hiện ra vẻ mặt cảm động của Thắng sau khi nhận được món canh mà mình đem tới, thậm chí cô còn tưởng tượng quan hệ của hai người sẽ càng lúc càng tiến lại gần nhau hơn, sau đó cuối cùng sẽ…

“Hay lắm, cháu nghe lời bác, sẽ cho anh ấy một niềm vui bất ngờ.” Hạ quyết tâm xong, Nhi lập tức lên lầu thay quần áo.

Đợi cô thay đồ xong rồi xuống nhà, bác Trương đã dặn dò lái xe chờ cô ở cửa, chuẩn bị xuất phát.

Ôm theo chiếc bình giữ ấm nhỏ lên xe, Nhi cảm thấy tâm trạng của mình có chút khẩn trương và hưng phấn trước nay chưa từng có, cô thật sự rất chờ mong được nhìn thấy vẻ mặt của Thắng khi mình đột nhiên xuất hiện, liệu anh có vui vẻ đến mức ôm chặt cô không nhỉ?

Nhi vừa rời đi, bác Trương liền lập tức bước vào căn phòng dành cho người giúp việc của mình, lấy điện thoại di động ra, bấm vào một dãy số.

“Chuyện gì?” Đầu kia điện thoại nhanh chóng truyền tới tiếng nói của một người phụ nữ, giọng điệu không chút thân thiện nào.

“Cô chủ đã rời khỏi nhà rồi, dựa theo lời dặn của con, mẹ không để cho cô ấy gọi điện thoại thông báo trước cho cậu chủ.” Bác Trương nhỏ giọng nói với người ở đầu bên kia điện thoại.

“Biết rồi, giờ Thắng chắc là đang nghỉ trưa, mọi chuyện còn lại tôi sẽ tự lo liệu, cứ như vậy đi.”  Người bên kia nói xong, hình như đã chuẩn bị cúp máy.

“Chuyện đó…Kelly à…” Bác Trương thấy vậy, lập tức kêu lên.

“Còn có chuyện gì nữa?” Giọng nói của người ở đầu bên kia đột nhiên trở nên thiếu kiên nhẫn.

“Không…không có chuyện gì, là…chính là…mẹ có chút nhớ con, khi nào con rảnh, mẹ muốn mời con ra ngoài ăn một bữa cơm được không?” Bác Trương có chút thận trọng nói.

“Bà điên rồi à? Nếu như bị người khác thấy được thì làm sao? Tôi không phải đã nói với bà rồi ư? Không được để cho bất kỳ kẻ nào biết được quan hệ của chúng ta! Năm đó bà vứt bỏ đứa bé năm tuổi là tôi cùng với cha ở lại để chạy trốn, bà tưởng rằng tìm lại được tôi rồi cho tôi vài năm sang Mĩ du học là tôi sẽ tha thứ cho bà chắc? Đừng có nằm mơ. Tôi còn có việc, không nói nữa, cúp đây.” Cảm xúc của người bên kia có vẻ kích động rất rõ ràng, nhanh chóng ngắt điện thoại.

Bác Trương nghe thấy những tiếng tút tút truyền tới từ đầu kia điện thoại, cả người nhất thời ngây ngốc một chút, dưới đáy mắt dần hiện ra vẻ chua xót khổ sở.

CHƯƠNG 24: MỘT MÀN KHÔNG SAO TƯỞNG TƯỢNG ĐƯỢC.

Lái xe đưa Nhi đến cửa của tòa nhà Hoa Đình Quốc Tế, sau đó xuống xe đưa cô vào trong, còn nói với bảo vệ về thân phận của cô.

Dưới sự dẫn đường của bảo vệ tòa nhà, cô tiến vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc dành riêng cho Ông Cao Thắng, ấn nút lên thẳng tầng 99, sau đó liền cảm giác được thang máy đang không ngừng di chuyển đi lên, cũng không dừng lại giữa chừng cho đến khi tới được tầng 99.

Lúc cửa thang máy mở ra, bảo vệ tòa nhà đứng ở bên trong vươn tay làm một động tác mời với Nhi: “Phu nhân, phòng làm việc của tổng tài ở phía trước, bây giờ là thời gian ăn cơm trưa, trợ lý và thư ký đều xuống nhà ăn để dùng cơm và nghỉ ngơi, cho nên có lẽ tổng tài đang ở một mình trong phòng, cô có thể trực tiếp đi vào cũng được.”

“Vâng, cảm ơn anh.” Nhi gật đầu với anh ta, sau đó cầm bình giữ ấm bước ra khỏi thang máy, tiến về phía cánh cửa gỗ lim ngay phía đối diện.

Giờ phút này trong lòng cô cảm thấy kích động không nói nên lời, đến mức trái tim sắp đụng phải lồng ngực rồi cũng nên.

Đôi giày đế bằng thoải mái dễ thương bước đi trên nền nhà bằng gỗ không hề phát ra những âm thanh chói tai giống như những chiếc giày cao gót khác, thế nên cô cứ lặng yên không tiếng động tiến tới cửa phòng làm việc, liên tục hít thở sâu vài lần mới vươn tay ra, vừa định gõ cửa thì phát hiện cửa chỉ khép hờ, còn chưa đóng lại hoàn toàn.

Cô bỗng tò mò muốn rình coi thử xem lúc này Thắng đang làm cái gì, thế nên ghé đầu vào nhìn, ánh mắt xuyên qua khe cửa hẹp thấy được cảnh tượng bên trong. Chỉ liếc mắt một cái thôi, Nhi liền cảm thấy máu trong người mình như đang đông lại, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Lúc này bên trong phòng làm việc, Thắng đang ngồi đối diện với cô trên một chiếc ghế dựa, hai chân nhấc cao, đặt lên trên bàn làm việc với tư thế thoải mái nhất, mà đứng trước mặt anh, là bóng dáng của một người phụ nữ vô cùng quen thuộc, cô ta đang cúi đầu, cách anh rất gần, từ góc độ của cô nhìn thấy, giống như bọn họ đang hôn môi vậy.

Tại sao có thể như vậy? Tại sao bọn họ có thể làm những chuyện như vậy chứ?

Nhi cảm thấy đại não mình vô cùng hỗn loạn, dưới chân lại giống như mọc rễ, không biết giờ phút này nên tiến hay nên lui.

Rất nhanh sau đó, cô nhìn thấy thân thể người phụ nữ kia động đậy, hình như đang muốn quay đầu lại.

Không được, tuyệt đối không thể để cô ta nhìn thấy mình được. Đây là phản ứng đầu tiên trong lòng Nhi, thế nên cô không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ nhanh chóng xoay người rời khỏi cửa, chạy về phía thang máy.

Đúng lúc này thang máy lại vừa vặn đi lên, khi cửa mở ra, Huy cùng với một người phụ nữ mặc quần áo công sở bước ra từ bên trong.

“Phu nhân, sao cô lại tới đây?” Huy nhìn thấy Nhi ở trong này, cảm thấy ngoài ý muốn liền tò mò hỏi.

Giờ phút này sắc mặt Nhi đã trở nên trắng bệch, môi không khỏi run rẩy đáp: “Tôi…tôi chẳng qua…tiện đường đến đây…Cái này cho anh, tôi đi trước, gặp lại sau.”

Nói xong, cô nhét bình giữ ấm mình đang cầm trên tay vào lòng Huy, sau đó đi như chạy trốn vào thang máy, nhanh chóng ấn nút tầng một, vội vàng khép cửa thang máy lại, sau đó cả người giống như sụp đổ tựa vào vách

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#longfic
Ẩn QC