Chương 1 => Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1: MỘT ĐÊM XUÂN

Đêm thành phố, quán bar xa hoa và trụy lạc với đủ loại ánh sáng nhiều màu và những tiếng động ồn ã vây quanh, giờ phút này trong một căn phòng tối đen u ám và sang trọng đang trình diễn một cảnh tượng điên cuồng khiến không ít người mặt đỏ tim đập không ngừng.

Hàng lông mày kẻ đen khẽ nhíu lại, một cô gái tuổi còn khá trẻ, hai mắt khép hờ, đôi chân thon dài tách ra ngồi trên thân người đàn ông bên dưới. Dáng người lung linh hứng thú giãy dụa theo tiết tấu, làn váy màu đen thật dài che khuất những cảnh đẹp đầy bí ẩn bên trong. Mỗi khi làn váy dài lay động, cảnh đẹp kia xuất hiện khiến người ta vẫn như cũ mơ hồ.

Không biết qua bao lâu, thân thể đang giãy dụa ấy mới tạm thời ngừng lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, con ngươi linh động và trong như nước chậm rãi mở ra, tầm mắt rơi vào thân thể người đàn ông bên dưới, vừa nhìn thấy sắc mặt ửng hồng của anh, cổ tay mảnh khảnh liền khẽ giơ lên, những đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng ve vuốt gò má anh tuấn hai lần, vẻ mặt bỗng trở nên phức tạp.

Không biết có phải đã cảm nhận được sự đụng chạm của cô hay không, người đàn ông đang nhắm nghiền mắt, thở dồn dập bên dưới đột nhiên tỉnh dậy, ánh nhìn sắc bén như chim ưng lập tức đối diện với con ngươi trong suốt của cô gái.

Cô gái có lẽ không ngờ đến chuyện anh ta sẽ đột ngột thức giấc như thế, bối rối vô cùng, cô vội vàng đứng dậy, rời khỏi người anh, tùy tiện nắm lấy chiếc túi xách bị ném ở một bên chẳng biết từ lúc nào, chuẩn bị chạy trốn khỏi hiện trường.

Nhưng mà, ngay tại lúc cô nghĩ rằng mình có thể đào thoát được thành công thì bỗng nhiên cảm thấy cổ tay mình bị một bàn tay khác nắm lấy.

“Cô là ai? Dám bỏ thuốc tôi!” Thanh âm từ tính có chút trầm thấp vang lên bên tai cô, trong giọng nói có vài phần nghi hoặc và tức tối.

Mới vừa rồi anh không nhìn rõ mặt mình sao? Cô gái nghe vậy liền nghĩ thầm trong lòng.

Nhưng rất nhanh sau đó, cô không kịp suy nghĩ nhiều, dùng sức vung tay để tránh khỏi anh, túi xách cũng bị văng sang một bên, cô không dám nhặt lại, chỉ cuống quít tông cửa bỏ chạy, xông ra ngoài.

Người đàn ông kia hiển nhiên vẫn còn chút choáng váng, anh ngồi lặng trên salon một lúc lâu rồi nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình, đứng dậy tính đuổi theo cô gái đang chạy trốn kia nhưng lại phát hiện hai chân vẫn không chút sức lực như cũ. Chán nản, anh lắc lư cái đầu nặng trịch, tầm mắt liền rơi xuống chiếc túi xách nằm trên mặt đất.

Xoay người tiện tay nhặt túi xách lên, anh không chút suy nghĩ mở nó ra, chỉ thấy bên trong ngoại trừ một chiếc ví màu hồng nhạt cùng một cái điện thoại di động cùng màu thì không còn gì cả, nhưng đúng là một chiếc ví tinh xảo.

Anh biết, túi xách này là của người phụ nữ kia để lại, cho nên mấy thứ này nhất định là của cô ta.

Nhanh chóng mở ví ra, anh tìm thấy bên trong một chút chi phiếu và tiền mặt, ở ngăn nhỏ còn có cả giấy tờ.

Lúc anh nhìn thấy những giấy tờ kia, anh biết, người phụ nữ đó nhất định sẽ không thể chạy thoát. Khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh lùng tăm tối, chẳng qua, khi thẻ căn cước hoàn toàn lộ ra trước mắt anh, nụ cười lạnh ấy vẫn đọng lại trên khóe môi không hề biến mất một lúc lâu.

CHƯƠNG 2: VỢ CŨ.

Hôm sau, giữa trưa. Trong phòng làm việc của tổng tài nằm trên tầng thứ 49 của tòa cao ốc tráng lệ nhất thành phố Hồ Chí Minh, vẻ mặt Ông Cao Thắng bình tĩnh đùa nghịch một chiếc di động siêu mỏng màu trắng trong tay, trên màn hình di động là bức ảnh của một người phụ nữ ngồi xổm bên cạnh một đứa bé trai phấn điêu ngọc mài, gương mặt cô có một nét cười dịu dàng thản nhiên, nụ cười ấy rơi vào trong mắt Thắng khiến tâm tư anh xuất hiện một nỗi tương tư khó nói thành lời.

Không bao lâu sau, điện thoại trên bàn làm việc reo vang, anh tùy tay nhấn nút tiếp cuộc gọi, từ đầu bên kia truyến đến tiếng nói ngọt ngào của cô thư ký: “Tổng tài, thư ký Huy đang ở ngoài cửa, nói có chuyện quan trọng muốn báo với anh.”

“Để cậu ấy vào.” Anh thản nhiên mở miệng, tầm mắt chuyển dời hướng về phía cánh cửa.

Rất nhanh, cánh cửa lớn bằng gỗ lim bị người đẩy ra từ bên ngoài, thư ký tổng tài Ngô Kiến Huy trẻ tuổi đẹp trai, anh tuấn nhã nhặn tiến vào, trên tay cầm theo một túi văn kiện xuất hiện trong tầm mắt Thắng.

“Đã điều tra xong?” Anh nhìn chằm chằm túi văn kiện trên tay Huy, biết rõ nhất định cậu ta sẽ mang đến những tin tức mình muốn.

“Vâng, hiện giờ phu nhân…” Huy gật đầu, đang định mở miệng báo cáo kết quả thì lại bị một ánh mắt lạnh lùng quét tới.

“Phu nhân?” Thắng nghiền ngẫm lặp lại những từ vừa mới phun ra từ miệng anh, trong lời nói mang theo ý cảnh cáo.

“Không đúng, phải là Mai…Mai tiểu thư… Tháng trước cô ấy mới từ Tây Ban Nha về nước, hiện tại đang ở trong thành phố HCM, thẻ căn cước cùng điện thoại đúng là của cô ấy…”  Huy nhận ra mình đã nói sai, vì thế lập tức sửa lại cho đúng.

“Tây Ban Nha? Chính tôi cũng không nghĩ tới cô ấy sẽ chạy tới Tây Ban Nha ngây ngốc bảy năm liền.” Vẻ mặt Thắng lạnh lùng, anh lẩm bẩm nói sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Huy, hỏi: “Chỉ tra được như thế thôi sao?”

“Vâng…Tạm thời còn chưa rõ Mai tiểu thư vì sao lại quay về nước sau bảy năm kể từ lúc ly hôn với anh, theo lý mà nói, sau khi khư khư cố chấp ly hôn với anh xong, cô ấy bị ông Mai giận dữ đuổi khỏi nhà, đồng thời xóa tên trong gia phả của nhà họ Mai, cũng nói rõ từ nay về sau cô không còn bất kỳ liên quan gì đến Mai Thị nữa, rõ ràng cô ấy không có lý do gì để trở về hết. Hơn nữa tôi đã nhiều lần đến Mai Thị hỏi thăm, cũng không có ai biết được tin tức cô ấy đã trở về, gần đây Mai Thị cũng không có chuyện gì lớn phát sinh, thật sự không thể hiểu được mục đích cô ấy quay lại.” Huy lắc đầu, vẻ mặt nghi hoặc đáp.

( “ông Mai” ở đây là ông nội của chị Nhi nha, không phải cha đâu)

Thắng nghe thế liền thu hồi tầm mắt trên người Huy, chuyển sang chiếc di động trên tay, thuận miệng hỏi: “Tiểu quỷ trong hình này đã điều tra ra là ai chưa?”

“Chuyện này…này…chưa có, lần này Mai tiểu thư về nước chỉ có một mình, nếu cần tra xét tư liệu về cậu nhóc này còn cần thêm một chút thời gian.”

“Nhanh chóng điều tra rõ ràng mọi chuyện cho tôi, người phụ nữ này rời đi đã bảy năm, đột nhiên quay trở về nhất định là có nguyên nhân. Sự kiên nhẫn của tôi không nhiều lắm, cho anh thêm nửa ngày, nếu tìm không ra được nguyên nhân, ngày mai hãy thu dọn đồ đạc của mình rồi đến phòng Nhân sự lĩnh tiền lương đi.” Thắng nói xong, vẻ mặt không kiên nhẫn phất phất tay, ý bảo anh ta hãy ra ngoài.

Huy nghe xong những lời này, vẻ mặt có chút ớn lạnh, đặt túi văn kiện xuống trước mặt Thắng rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Cánh cửa phòng làm việc lại một lần nữa khép lại, trong đầu Thắng bỗng nhiên hiện về cảnh tượng đêm qua trong câu lạc bộ đó. Anh có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, bảy năm trước cô đột ngột đòi ly hôn với anh, bảy năm sau lại quay về chơi trò bỏ thuốc, mà anh vẫn giống như lúc cô muốn ly hôn, không thể hiểu được cô đang định làm gì, anh không biết lý do tại sao cô quay lại, còn làm ra chuyện như thế với mình, việc này khiến kẻ luôn thích nắm giữ mọi thứ trong tay như Thắng làm sao chịu nổi chứ?

CHƯƠNG 3: HÔN NHẸ.

Tại sân bay quốc tế thành phố HCM, chuyến bay đến một trong những thành phố đẹp nhất Tây Ban Nha – Gera Nada sắp sửa cất cánh.

Thoải mái yên lặng ngồi trong khoang máy bay, một cô gái tóc dài xõa trên vai, mặc một chiếc áo sơ mi màu lam chất liệu tơ tằm thuận tay cầm lấy một cuốn sách bệnh lý ra đọc. Máy bay vừa cất cánh, cô liền giơ cổ tay lên nhìn qua chiếc đồng hồ, nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi đến khi máy bay hoàn toàn vững vàng trên không trung, cô liền mở mắt, tiếp tục nghiên cứu từng câu chữ trong cuốn sách đó.

Mười mấy tiếng đồng hồ sau, máy bay bình an đáp xuống mặt đất, cô khép sách lại, nhu nhu đôi mắt đã có chút sưng đỏ bước xuống sân bay.

Đi từ sân bay ra, cô không trực tiếp quay trở về nhà mình mà gọi một chiếc taxi đưa mình đến một bệnh viện tư nhân trong thành phố.

Tiến vào trong bệnh viện quen thuộc, cô lập tức đi tới một phòng bệnh nằm trong khoa Máu ở tầng năm, ngay sau đó, một cậu bé trai đáng yêu như thiên sứ bé nhỏ nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt cô.

“Không phải mẹ đã nói bảy ngày mới trở về ư? Nhanh như vậy đã quay lại rồi sao?” Cậu bé trai nhìn thấy người phụ nữ, đáy mắt liền xuất hiện một niềm vui nho nhỏ nhưng rất nhanh sau đấy, khuôn mặt tái nhợt lập tức lộ ra vẻ khinh thường, cái miệng bé xíu dẩu ra nói.

“Bởi vì sợ tiểu bảo bối nhớ mẹ , buổi tối không thể ngủ ngon nên mới sớm quay trở về mà.” Cô gái cười híp mắt lại, đi đến bên giường bệnh, một tay vươn ra bế cậu bé trai đang ngồi trên giường lên, chu môi muốn thơm bé.

“Tiểu thư Mai Đông Nhi, không phải con đã nói mãi rồi sao? Không được tùy tiện thơm lên mặt của con, như thế rất bẩn!” Cậu nhóc cực kì bất mãn từ chối, sau đó nâng bàn tay nhỏ bé mập mạp xoa xoa khuôn mặt tròn xoe của mình.

“Vậy thì thế này đi, con hôn nhẹ lên má mẹ cũng được, mẹ không ngại bẩn đâu.” Nhi nghe thế, mỉm cười nghiêng đầu, đưa mặt mình đến gần, có chút chờ mong nói.

Cậu bé trai thấy thế, chỉ còn cách hời hợt hôn lên má cô một cách tượng trưng, sau đó Nhi lại chuyển mặt sang, đưa má bên kia lại gần nói tiếp: “Còn có bên này, bên này nữa…”

Cậu bé không nói gì, bất đắc dĩ hôn lên bên má còn lại, sau đó lập tức rụt đầu trở về.

“Hôn nhẹ lên môi mẹ nữa được không?” Đáng tiếc, có vài người không hề biết tốt xấu là gì, thơm lên hai má xong liền vội vàng đưa miệng mình đến.

Cậu bé trai cố gắng giữ bình tĩnh, vẻ mặt ghét bỏ đẩy mặt cô ra, nghiêm túc nói: “Cho nên con mới bảo mẹ nên đi tìm bạn trai hoặc là chồng đi mà! Vì cái gì không chịu đi tìm, chỉ thích hôn môi với con trai chứ? Trên đời này làm gì có người mẹ nào như thế đâu? Sao con lại xui xẻo như vậy chứ? Mẹ cứ làm thế thì sau này lớn lên con làm sao quen bạn gái được bây giờ…”

“Cắt…Không hôn thì không hôn, có cái gì to tát đâu chứ! Tương lai con mà tìm được bạn gái, mẹ nhất định sẽ nói cho nó biết, nụ hôn đầu của con đã sớm bị mẹ đoạt đi từ lúc còn rất nhỏ rồi.” Nhi nói xong, đắc ý nở nụ cười.

“Mong là con có thể sống đến ngày đó.” Cậu bé trai nghe vậy, gương mặt vốn muôn màu muôn vẻ đột nhiên phủ kín một tầng mây u ám, trong giọng nói non nớt tràn ngập sự lo lắng cho tương lai của mình.

Nhi nghe thế, gương mặt vốn đang cười vui vẻ cũng đông cứng lại trong nháy mắt, vươn tay ôm chặt thân hình bé nhỏ vào trong lòng, đầu tựa lên đầu con trai, cô dịu dàng cất tiếng: “Nhất định có thể, mẹ đã tìm được cách để cứu con rồi, một khi thành công, con nhất định sẽ có thể khỏe mạnh trưởng thành, yên tâm, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con đến cùng.”

CHƯƠNG 4: BỆNH

Dỗ con trai ngủ xong, Nhi bất chấp vấn đề sức khỏe do lệch múi giờ mang lại, xoay người ra khỏi phòng bệnh, đi về phía phòng làm việc của bác sĩ.

Gặp được vị bác sĩ điều trị chính cho con trai xong, vẻ mặt cô chờ mong nói với bà: “Lần này tôi về nước đã tìm được cha của  Cao Hùng, chúng tôi đã có quan hệ với nhau, chẳng qua tôi không biết xác suất thụ thai có lớn hay không nữa, cần bao lâu mới có thể xác định được tôi rốt cuộc có mang thai hay không đây?”

“Trên cơ bản thì một tuần là có thể kiểm tra và xác định được rồi, nhưng mà, Nhi, tôi không rõ, nếu có thể tìm đến chỗ cha của đứa bé, vì sao không trực tiếp dùng tủy của anh ta để đối chiếu xem có phù hợp với Hùng không? Tại sao nhất định phải lựa chọn phương pháp cùng anh ta sinh ra thêm một đứa trẻ nữa để cứu thằng bé vậy?” Bác sĩ điều trị chính là một người phụ nữ Tây Ban Nha đã hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt sau cặp kính lộ ra vẻ nghi ngờ và khó hiểu hỏi cô.

“Nhóm máu của bé khác với cha nó,  bé di truyền nhóm máu của tôi, cho nên, tủy của cha đẻ không có khả năng thích hợp với nó. Hiện giờ hy vọng duy nhất của chúng ta chính là tôi có thể thụ thai thành công.” Nhi nói xong, trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt đã lâu không thấy của Thắng. Lúc đó, nếu không phải vì muốn cứu tiểu bảo bối, cô tuyệt đối sẽ không quay trở về thành phố HCM, hơn nữa dựa theo những tư liệu mà thám tử tìm được, lúc ở trong câu lạc bộ đêm, cô đã bỏ thuốc vào trong cốc rượu của anh, bây giờ cô hoàn toàn không dám tưởng tượng vẻ mặt của anh lúc nhìn thấy giấy tờ và di động của cô sẽ như thế nào nữa. Nếu không phải may mắn cô chỉ mang thẻ căn cước theo người, không mang theo hộ chiếu, chỉ sợ bây giờ cô vẫn còn đang kẹt lại trong thành phố HCM và không thể quay về Tây Ban Nha được mất.

Bác sĩ nghe được lời giải thích của Nhi xong, đành phó mặc cho số phận, nhún vai nói: “Chúng ta đành cùng nhau chờ đợi vậy, chỉ mong trong bụng cô lúc này đang thai nghén xuất hiện một sinh mạng bé nhỏ mới mà thôi.”

“Gần đây tình huống của bé Hùng thế nào? Bệnh tình đã khống chế được rồi sao? Tôi muốn dẫn thằng bé ra ngoại thành dạo chơi cho khuây khỏa một chút, được chứ?” Nhi thu lại biểu tình trên mặt, nhìn bác sĩ cất tiếng dò hỏi.

“Trải qua mấy ngày trị liệu này, bệnh tình của bé đã có được ức chế nhất định, số lượng bạch cầu tăng trưởng cũng đã được khống chế, cô có thể dẫn cậu bé ra ngoại thành dạo chơi giải sầu cũng được, để cậu bé giữ vững tâm tình vui vẻ, như vậy sẽ có lợi cho việc điều trị hơn.”

“Vâng, vậy thì cám ơn bác sĩ nhiều.” Nhi nghe vậy, cảm kích tạ ơn bác sĩ sau đó đứng dậy cáo từ.

Bác sĩ chỉ gật đầu với cô, dặn dò một vài điều cần chú ý khi mang Hùng ra ngoài đi dạo, rồi im lặng nhìn theo bóng cô khuất dần sau cánh cửa văn phòng.

Quay về phòng bệnh lần thứ hai, Nhi nhìn thấy những ánh nắng ban chiều xuyên qua từng nhánh cây và lớp kính cửa sổ trong suốt, rơi trên tấm chăn trắng ngần đang đắp trên ngực tiểu bảo bối của cô. Cảnh tượng lúc này bình yên và êm dịu, giống như ánh nắng chiều ấm áp hiền hòa vậy.

Cô không hề hay biết, lúc này đây, trong thành phố Hcm, một người nào đó bởi vì cô rời đi đang phải trải qua những tháng ngày sống trong lo lắng và chờ đợi.

CHƯƠNG 5: ĐỂ CÔ CHẠY THOÁT

“Cậu nói cái gì? Giữa trưa ngày hôm qua Mai Đông Nhi đã lên máy bay rời khỏi thành phố HCM rồi sao?” Vẫn như cũ là cảnh tượng bên trong văn phòng tổng tài trên tầng 49 của tòa cao ốc Cao Minh, vẫn như cũ là tiếng nói của một người đàn ông tên Ông Cao Thắng, chỉ có điều, trong giọng nói của anh hôm nay mang theo sự giận dữ không thể kiềm chế.

“Đúng vậy, xế chiều hôm qua tôi vốn định chuẩn bị đi đến khách sạn nơi Mai tiểu thư nghỉ lại để tìm hiểu một chút nguyên nhân quay về nước của cô ấy, nhưng khi tôi tới nơi thì nghe thấy tiếp tân nói rằng cô ấy đã trả phòng từ trước rồi. Sau đó tôi đi tìm một người bạn làm trong nơi nhập cảnh xem qua bản ghi chép, cuối cùng cũng tra được tin tức cô ấy đi ra nước ngoài. Điểm đến là Gera Nada, Tây Ban Nha, tổng tài, lần này là do tôi đã làm việc không hiệu quả, tôi nguyện ý từ chức.” Huy nói xong, nặng nề cúi đầu xuống.

“Động tác của cậu không phải chậm, chính là cô ta chạy trốn quá nhanh mà thôi. Có thể tra được địa chỉ của cô ấy ở Gera Nada không?” Khẽ lắc đầu, Thắng có chút không cam lòng hỏi. Nhi càng chạy trốn nhanh, anh càng cảm thấy việc trở về lần này của cô không hề đơn giản. Hơn nữa tấm ảnh chụp trên điện thoại di động của cô luôn quanh quẩn trong lòng, anh thật sự rất tò mò, đứa bé trai bên cạnh Nhi là ai, càng tò mò không biết, lý do cô quay lại, vội vàng bỏ thuốc và phát sinh quan hệ với anh là gì?

“Chuyện này cần có thêm thời gian, lúc trước không phải anh đã nhặt được điện thoại của cô ấy sao? Chúng ta có thể thông qua một ít số điện thoại trên đó để xác định vị trí của cô ấy lúc này.” Huy suy nghĩ, cẩn thận nêu ý kiến của mình.

Thắng nghe vậy, tiện tay mở một ngăn kéo bên tay trái của bàn làm việc ra, cầm lấy một chiếc di động màu trắng đang lẳng lặng nằm bên trong, đưa đến trước mặt Huy: “Xem như tôi cho cậu một cơ hội lập công chuộc tội, hi vọng cậu có thể nhanh chóng giải quyết dứt điểm được chuyện này.”

“Vâng, tôi hiểu rồi, xin tổng tài yên tâm.” Huy cẩn thận nhận lấy chiếc di động, cam đoan nói.

“Còn nữa, di động này đừng để bị hư hỏng, mọi thứ bên trong cũng không được xóa hết.” Thắng cúi đầu suy ngẫm, lại bổ sung thêm.

“Được, tổng tài, nếu không còn gì dặn dò nữa, tôi xin phép ra ngoài trước.” Huy cảm giác trọng lượng của chiếc di động trên tay mình lúc này càng trở nên nặng hơn, anh không thể không cất giữ cẩn thận.

“Đi đi.” Yên lặng phẩy tay, vẻ mặt Thắng lúc này giống như đang lâm vào trầm mặc.

CHƯƠNG 6: CHA CỦA CON TRAI.

Bảy ngày sau.

Sáng hôm nay, Nhi rời giường thật sớm, đưa bé Hùng đến bệnh viện, tâm tình của cô vô cùng khẩn trương và lo lắng.

Đưa thằng bé vào phòng bệnh ổn thỏa xong, cô liền theo sự chỉ dẫn của bác sĩ điều trị chính, đi tới khoa phụ sản tầng ba, làm một kiểm tra cho thai phụ.

Thời gian trở lại khoa Máu ở tầng năm chờ kết quả, cảm xúc trong người Nhi vô cùng nôn nóng và bất an. Đây có lẽ là khoảnh khắc cô cảm thấy sốt ruột và khẩn trương nhất từ lúc lớn đến giờ. Cô cảm giác mình như đang chờ đợi phán quyết của Thượng Đế cho vận mệnh của bản thân vậy, yên lặng cầu nguyện trong lòng, hy vọng Thượng Đế trên cao rủ lòng thương xót, để cô có thể thụ thai thành công, cứu được sinh mạng yếu ớt của con trai mình.

Bác sĩ điều trị chính ngồi ở đối diện nhìn thấy được sự khẩn trương của cô, bà mở miệng lên tiếng an ủi: “Thượng Đế luôn cùng chúng ta tồn tại, ngài sẽ giúp cô đạt được ước muốn của mình.”

“Mong là như thế, bây giờ tôi rất lo, nếu như lần này không thể thành công, tôi thật sự không biết nên làm như thế nào mới được nữa.” Nhi sâu kín thở dài, trên thực tế, trong lòng cô hiểu rõ, nếu lần này không thành công, điều đó có nghĩa cô vẫn còn phải đi tìm Thắng, hơn nữa tuyệt đối không có khả năng dùng được phương pháp bức bách như trước thêm một lần nữa. Đến lúc ấy, cô nên làm cái gì bây giờ?

“Cô đã tìm được cha của cậu bé, vì sao cô không nói rõ tình huống của bé lúc này với anh ta? Là người làm cha, anh ta có nghĩa vụ và trách nhiệm cố gắng cứu vớt mạng sống của con trai mình cơ mà, không phải hay sao?” Bác sĩ điều trị chính có chút khó hiểu nhìn Nhi, bà thật sự không hiểu được cô gái Đông Phương trước mắt này, giống như trên người cô có quá nhiều bí mật không muốn ai biết được vậy.

“Không, bác sĩ, bà không hiểu, tôi và cha của bé Hùng, giữa chúng tôi, từng xảy ra chút chuyện, tôi…tôi không hy vọng anh ấy biết được sự tồn tại của thằng bé, bởi vì một khi anh ta biết được chuyện này, điều đó có nghĩa tôi đã mất đi tư cách được sống cùng con trai của mình, anh ta nhất định sẽ dùng hết mọi biện pháp có thể đoạt mất thằng bé khỏi tay tôi. Đương nhiên, nếu tương lai, đó là cách duy nhất để cứu con mình, có lẽ tôi cũng chỉ đành nhịn đau bỏ đi mà thôi, hy vọng Thượng Đế có thể phù hộ, để ngày ấy không bao giờ xảy đến…” Nhi nói xong, hốc mắt và mũi đã có chút chua xót.

“Báo cáo xét nghiệm có khi phải một lát nữa mới đưa lên được, ừm, ý tôi là, tuy rằng làm bác sĩ thì không có quyền hỏi tới việc riêng tư của bệnh nhân, nhưng, nếu cô không để ý, có thể coi tôi như bằng hữu của mình, tôi nghĩ mình nguyện ý ngồi nghe kể chuyện xưa của cô năm đó.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#longfic