Chương 31 => Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 31: CUỘC GỌI BẤT NGỜ.

Nhà họ Ông, lúc này Nhi đang nghỉ ngơi trong phòng đọc sách.

Trong phòng của người giúp việc dưới lầu một, bác Trương đang cầm di động gọi điện thoại, vẻ mặt của bà có chút kì quái, giống như người bên kia điện thoại khiến bà cảm thấy rất khẩn trương.

“Thật sự cần làm như vậy sao? Nếu chẳng may thất bại thì biết làm sao bây giờ?” Ngón tay bà bởi vì dùng sức nắm mà các đốt trở nên trắng bệch, tiếng nói cũng có chút run rẩy vì lo lắng.

“Sẽ không, bà chỉ cần phối hợp với tôi thật tốt là được. Không nghĩ tới tối qua bọn họ mới động phòng, như vậy cũng tốt, ít nhất tôi lại nắm giữ thêm được một điều kiện quan trọng có thể đánh bại Nhi rồi.” Thanh âm của Kelly truyền tới từ đầu dây bên kia, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng.

“Kelly à, hay là chúng ta buông tay đi, lấy sự hiểu biết của mẹ với cậu chủ, nếu để cậu ấy biết chúng ta lén làm việc này, nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu. Nhân lúc tất cả mọi người chưa ai biết chuyện, cứ coi như chưa có gì xảy ra. Đàn ông có tiền trên đời này nhiều như vậy, con cần gì phải đem ánh mắt đặt trên người một mình cậu chủ chứ?” Bác Trương cảm thấy lo lắng đối với dáng vẻ vô cùng tin tưởng kia của con gái, bà hiểu rõ tính cách Thắng hơn so với bất kỳ ai. Đương nhiên bà cũng biết, sở dĩ Thắng kết hôn lâu như vậy mới động phòng cùng Nhi là bởi vì đứng từ góc độ người trong cuộc mà nói, ở sâu trong lòng Thắng đã chấp nhận người vợ này rồi. Nếu chỉ coi Nhi như một vật trang trí bên cạnh có cũng được mà không cũng chẳng sao, anh hoàn toàn không cần tốn nhiều thời gian để chung sống cùng cô như vậy, có thể trực tiếp thực hiện nghĩa vụ vợ chồng ngay trong đêm tân hôn.

“Kẻ có tiền trên thế giới này quả thật không ít, nhưng kẻ vừa có tiền lại vừa giống Thắng không nhiều. Cho dù là gia thế hay nhân phẩm, anh ấy không phải đều hoàn mỹ vô khuyết hay sao? Tóm lại tôi đã muốn thứ gì liền nhất định phải có được cái đó, bà không giúp tôi thì thôi, nhưng đừng có cản đường tôi.” Nói xong, Kelly không đợi bác Trương nói hết lời, đã cúp máy ngay lập tức.

Nhìn điện thoại không ngừng truyền đến những tiếng tút tút, bác Trương chỉ có thể bất đắc dĩ quyết định trong lòng. Nếu không thể ngăn cản được con bé, vậy thì hãy thành toàn cho nó thôi, ít nhất như vậy sẽ bù lại được những tiếc nuối của người làm mẹ vì đã vứt bỏ con năm đó.

Nhi đang ở trên lầu đương nhiên không hề biết những gì đang xảy ra bên dưới, cô dựa người ngồi vào chiếc ghế salon rộng lớn kê gần cửa sổ thủy tinh sát đất, cả người được ánh sáng ấm áp rực rỡ bao quanh, lộ ra vẻ lười biếng và thích thú.

Trong tay cô lúc này đang cầm một quyển Hồng Lâu Mộng.

Không biết đã đọc trong bao lâu, cô cảm thấy mắt có chút mệt mỏi, liền khép cuốn sách lại, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng qua không ngờ được vừa mới ngả đầu, di động đã vang lên.

Cầm di động lên nhìn, cô phát hiện ra dãy số hiển thị là một số điện thoại lạ, liền tò mò nghe thử.

“Chào, xin hỏi là ai vậy?” Giọng nói của cô bình tĩnh và dịu dàng.

“Là tôi, Nhi, tôi là Kelly Trần.” Tiếng của đối phương vừa vang lên, Nhi liền cảm thấy đầu mình vang lên ‘ầm’ một tiếng.

Không ngờ là Kelly gọi, vì sao cô ấy lại gọi đến?

“Thì ra là cô Trần , xin hỏi…Cô tìm tôi có chuyện gì không?” Cho dù cô lựa chọn tin Thắng sẽ không phản bội mình, nhưng chuyện xảy ra hôm qua vẫn khiến cô có chút không thoải mái, giờ phút này Kelly đối với cô mà nói là một quả bom hẹn giờ, làm cô thấy hết sức bất an.

“Sao cô lại khách khí với tôi vậy chứ? Cứ gọi tôi Kelly là được rồi, hay là cô cảm thấy lấy thân phận của mình, vẫn nên giữ khoảng cách với tôi thì hơn, không thích hợp cùng tôi kết bạn?” Kelly đối với cách gọi ‘cô Trần’ của Nhi có chút không thoải mái, trong giọng nói có vẻ thất vọng.

“Không… Không phải, tôi không có ý đó, tôi đương nhiên nguyện ý trở thành bạn của cô…” Nhi lo lắng cách nói của mình không cẩn thận sẽ làm Kelly tổn thương, liền vội vàng lên tiếng giải thích.

Kelly thấy thế, ở đầu bên kia điện thoại nở nụ cười, nói: “Ha ha, tôi biết cô không phải loại người đó mà, không cần gấp gáp, tôi chỉ đùa với cô thôi.”

“Thì ra là thế, nhưng mà, cô còn chưa nói mình tìm tôi có việc gì đâu đấy.” Nhi có chút khó hiểu trong lòng, cho dù bọn họ đã từng gặp nhau trước đó, nhưng vẫn còn ‘kẻ thứ ba’ đứng giữa là Thắng nữa mà, đâu có tồn tại mối quan hệ cá nhân nào chứ.

CHƯƠNG 32: LÁI XE.

“À, là thế này, tối mai Thắng có một bữa tiệc cần tham gia, âu phục của anh ấy đã đưa đến cửa hàng, vốn dĩ là tôi sẽ đến đó lấy rồi mang về nhà cho anh ấy, nhưng mà bây giờ tôi có chút việc bận không thể đi được, cho nên không biết có thể phiền cô đến đó lấy giúp tôi được không? Cô chỉ cần đem quần áo mang về nhà là được rồi.” Kelly lên tiếng nhờ Nhi giúp đỡ, giọng nói của cô ta nghe rất là vô hại, song vẻ mặt lại hết sức ngoan độc.

“Vậy sao, thế thì trước hết cô gửi địa chỉ đến di động của tôi đi, bây giờ tôi qua lấy cũng được.” Nhi không nghĩ ra được lí do nào để từ chối, trên thực tế, từ trước đến nay cô cũng ít khi từ chối người khác, huống chi chuyện này còn liên quan đến chồng mình, thân là người làm vợ, nếu chuyện đã tới cửa, dĩ nhiên cô sẽ không trốn tránh.

Có điều, ngày mai Thắng cần tham gia tiệc tối ư? Vì sao cô không nghe anh nói nhỉ?

Chẳng lẽ anh không định mang vợ theo? Hay là…

Quên đi, cô quyết định không tiếp tục đoán mò nữa, bởi vì đợi đến khi cô lấy được quần áo đem tới trước mặt anh, tin là đáp án cũng sẽ có được.

Cúp điện thoại, Nhi thay một bộ váy liền màu xanh ngọc, phối với một đôi giày nhỏ đế bằng màu trắng, đội chiếc mũ xanh lam đi xuống dưới nhà.

Bác Trương dưới lầu đi từ trong phòng ra, thấy Nhi muốn đi tới cửa, vẻ mặt bà có chút mất tự nhiên mỉm cười với cô, sau đó hỏi: “Cô chủ muốn ra ngoài sao?”

“Vâng, bây giờ chú Lý có rảnh không ạ? Cháu muốn đi lấy quần áo dự tiệc giúp Thắng” Nhi gật gật đầu, quay sang hỏi bác Trương.

“Chú Lý không có ở nhà, tôi vừa bảo anh ấy lái xe đưa A Bình đến siêu thị mua đồ rồi, có lẽ phải hai tiếng nữa mới trở về, nếu không cô đưa địa chỉ cho tôi, tôi giúp cô chủ đi lấy.” Bác Trương nói xong, ánh mắt liền có chút mờ ám.

“Vậy à…” Nhi nghe vậy, vẻ mặt hơi do dự, nhưng rất nhanh sau đó, cô liền nói: “Cháu tự mình lái xe cũng được, trong gara còn có xe không?”

“Xe thể thao của cậu chủ ở trong gara, nhưng mà, cô chủ, cô thật sự phải tự mình lái xe sao? Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy cô lái xe mà.” Bác Trương nói xong, trong giọng điệu mang theo sự lo lắng, chẳng qua chút lo lắng này lại mang theo vài phần thật, vài phần giả, khó mà phát hiện.

Nhi cười híp mắt nhìn bác Trương nói : “Yên tâm đi, đừng nhìn dáng vẻ nhát gan thường ngày của cháu, thật ra kỹ thuật lái xe của cháu không tồi đâu đấy. Bác Trương, bác đem chìa khóa xe đến cho cháu đi, cháu tự lái xe đi cũng được, cháu sẽ cố gắng chú ý an toàn lúc đi trên đường.”

Bác Trương nghe cô nói thế, cũng không tiếp tục ngăn cản nữa. Trên thực tế, có lẽ cho tới bây giờ bà ta không hề có ý định ngăn cản cô, vì thế, rất nhanh sau đó, chìa khóa chiếc xe Ferrari của Thắng liền ở trên tay của Nhi.

Ngồi trên ghế lái, Nhi hít sâu một hơi, khởi động xe, chậm rãi ra khỏi nhà xe, đi về phía địa chỉ mà Kelly nhắc đến.

CHƯƠNG 33: TAI NẠN Ô TÔ

Xe chạy được phân nửa đường thì tới một ngã tư, Nhi nhìn báo hiệu đèn xanh, tiếp tục duy trì khoảng cách bốn năm mét với xe đi phía trước, nhưng đúng lúc cô đang điều khiển xe chuẩn bị thuận lợi vượt qua đèn xanh thì di động trong túi đặt trên ghế lái phụ bất ngờ rung lên.

Cô nhanh chóng dẫm mạnh chân ga, định dừng tại chỗ này để nghe điện thoại, không ngờ đúng lúc này, phía đường giao đằng trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải, đi với tốc độ cực nhanh, va chạm với xe cô trong nháy mắt khiến nó lật nhào.

Chỗ này vốn không phải ngã tư đường đông đúc cho lắm, thế nên lúc tai nạn xảy ra, cũng không có cảnh sát giao thông ở hiện trường.

Nhi chỉ cảm thấy từ dưới chân truyền đến cảm giác đau đớn khủng khiếp, đầu đập mạnh vào phía trước xe, liền bất tỉnh nhân sự.

Phía bên này, Thắng vừa mới từ văn phòng đi đến bãi đỗ xe, đang định gọi điện thoại cho Nhi, bảo cô chuẩn bị ra khỏi nhà, anh sẽ về đón cô. Thế nhưng điện thoại kêu vài tiếng không ai nghe, trực tiếp truyền tới thông báo không có người nhận máy.

Cảm thấy kỳ lạ, anh lập tức gọi điện thoại về nhà, tuy nhiên lúc nhận được tin Nhi rời khỏi nhà một mình, chẳng hiểu sao, ngay khi ấy, anh cảm giác có một loại dự cảm bất an tràn ngập trong lòng.

Mở radio trong xe, rất nhanh sau đó anh nghe thấy tin tức cập nhật mới nhất về tình hình giao thông lúc này, nói đúng hơn thì chính là vụ tai nạn ô tô của Nhi. MC dùng tiếng nói vô cùng máy móc thông báo mọi người đi đường vòng để tránh xảy ra tình huống kẹt xe, lúc sau còn cho biết trước mắt người bị thương đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Thắng không trực tiếp liên hệ Nhi cùng với vị trí của tai nạn xe cộ này, chẳng qua cuộc điện thoại sau đó đã khiến cho trái tim vốn đang lơ lửng của anh lập tức vọt lên tận cổ họng.

“Xin chào, đây là bệnh viện, xin hỏi anh có phải là chồng của chủ nhân số điện thoại này không? Vợ của anh đã xảy ra tai nạn, hiện đang ở trong phòng cấp cứu, mời anh mau đến đây để làm các giấy tờ nhập viện.”

Điện thoại do người từ bệnh viện gọi tới, lúc ấy khi Nhi nằm trên xe cứu thương cùng với bác sĩ và y tá, túi xách cũng rơi ra cùng, hơn nữa y tá còn tìm được giấy chứng minh và điện thoại di động của cô, còn tìm thấy cuộc gọi gần đây nhất đến từ một người tên là “Chồng”, thế nên cho rằng người đã gọi cú điện thoại này chính là chồng của Nhi

Thắng nghe thấy tin này, không khỏi cau mày lại, vội vàng hỏi: “Tình huống của cô ấy giờ thế nào? Có nguy hiểm không?”

“Tạm thời vẫn chưa biết rõ được, người bệnh hiện đang ở trong phòng cấp cứu để phẫu thuật, mời anh đến bệnh viện hoàn tất các thủ tục ngay, nếu cần phải phẫu thuật thêm nữa, cần có người nhà ký tên mới được.”  Nói xong, y tá báo địa chỉ bệnh viện, sau đó cúp máy.

Thắng không kịp nghĩ thêm bất cứ chuyện gì, lập tức quay đầu xe đi về phía bệnh viện.

CHƯƠNG 34: CHUYỂN VIỆN.

Lúc Thắng đến được bệnh viện, Nhi đang ở trong phòng phẫu thuật tiến hành cấp cứu. Anh hoàn tất các thủ tục xong liền bồn chồn đứng trước cửa phòng, không biết được tình huống bên trong ra sao.

Đợi hơn một tiếng đồng hồ, đèn đỏ phòng cấp cứu mới tắt, Nhi được người ta đẩy ra từ bên trong, lúc này cô vẫn đang lâm vào tình trạng hôn mê như cũ.

“Bác sĩ, tình huống của cô ấy thế nào? Có bị thương nặng không?” Nhìn thấy bác sĩ đeo khẩu trang đi theo phía sau, Thắng lập tức tiến lên hỏi.

“Bệnh nhân không có nguy hiểm về tính mạng, anh yên tâm. Đùi bị va chạm với tay lái nên gãy xương, đầu cũng có vết tích bị va chạm, nhưng không tính là quá nghiêm trọng, bên trong không tụ huyết, chỉ bị chấn động một chút, mấy tiếng sau sẽ tỉnh lại thôi.” Bác sĩ nói qua về tình huống của Nhi, sau đó nhìn Thắng trước mặt, nói thêm: “Tối nay hãy sắp xếp người ở lại bên cạnh cô ấy.”

Thắng biết được vết thương của Nhi không nguy hiểm gì đến tính mạng xong, trái tim treo lửng lơ nãy giờ liền hạ xuống. Khi anh nghe thấy bác sĩ bảo buổi tối hãy sắp xếp người ở lại bệnh viện cùng cô ấy, chân mày liền khẽ nhíu lại, sau đó hỏi: “Tình huống của cô ấy lúc này có thể chuyển viện được không?”

“Chuyển viện? Tốt nhất là không, trong các bệnh viện công lập bây giờ, chỗ của chúng tôi chính là hạng nhất, toàn bộ thành phố không còn bệnh viện nào có điều kiện tốt hơn nơi này. Đương nhiên, nếu như anh lo lắng đến vấn đề viện phí thì…” Bác sĩ nghĩ rằng Thắng muốn chuyển viện bởi vì vấn đề viện phí, nên cố gắng giữ anh tiếp tục ở lại trị liệu tại bệnh viện này.

Chẳng qua, Thắng đời nào cho ông ta cơ hội như thế, anh cắt ngang lời bác sĩ: “Tôi muốn chuyển cô ấy đến bệnh viện tư nhân Nhân Tâm, tuy rằng bệnh viện của các ông rất tốt, nhưng tình trạng của cô ấy như vậy không phải ngày một ngày hai là có thể ra viện, tôi hy vọng cô ấy được chữa trị ở một nơi thoải mái hơn.”

“Chuyện này…như vậy thì…” Bác sĩ vừa nghe anh nói muốn chuyển đến bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố này, vẻ mặt liền có chút xấu hổ, nhanh chóng nói: “Không thành vấn đề, chờ bệnh nhân tỉnh lại, chúng tôi sẽ sắp xếp xe cứu thương giúp cô ấy chuyển viện là xong.”

“Vậy thì làm phiền ông.” Thắng gật đầu, sau đó xoay người sang chỗ khác, vừa đi về phía phòng bệnh của Nhi, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Huy, dặn dò anh ta lập tức liên lạc với viện trưởng bệnh viện Nhân Tâm, chuẩn bị tốt phòng bệnh chờ bọn họ chuyển đến.

Bởi vì trước mắt Nhi còn đang ở trong giai đoạn hôn mê, nên bác sĩ sắp xếp cho cô vào phòng bệnh một người.

Thắng đi vào phòng bệnh, thấy phần đầu bị băng gạc màu trắng quấn xung quanh của Nhi, không khỏi cảm thấy trong lòng mình mơ hồ đau đớn!

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô suy yếu nằm trước mặt mình, cũng là lần đầu tiên cảm giác được, thì ra người phụ nữ này đối với mình mà nói, quan trọng nhiều đến vậy.

CHƯƠNG 35: CẢNH SÁT.

Ở trong phòng bệnh ngây ngốc không lâu liền có hai cảnh sát tiến vào làm việc.

“Anh là chồng của bệnh nhân?” Bọn họ có lẽ đã từ bệnh viện biết được một ít tư liệu về người nhà, nên nhìn Thắng đưa giấy tờ chứng minh xong, liền bắt đầu hỏi một chút vấn đề liên quan.

“Tôi muốn biết ai là người đã khiến vợ của mình thành như vậy, lái xe gây chuyện có bắt được không?” Thắng trực tiếp dùng một câu hỏi trả lời vấn đề của bọn họ, đúng vậy, anh là chồng của cô, mà bây giờ, anh chỉ muốn biết ai là người đã biến Nhi thành bộ dáng như này mà thôi.

“Lái xe gây chuyện đã bỏ chạy, nhưng đồng nghiệp của chúng tôi đã đến bộ phận giao thông lấy băng ghi hình tại nơi xảy ra vụ việc, chuyện này bên giao thông đã lập án, bây giờ cần anh phối hợp làm một vài thủ tục liên quan.” Một cảnh sát có phần lớn tuổi nói xong, có lẽ đã phát hiện ra sắc mặt Thắng không được tốt lắm, lại đưa mắt nhìn Nhi vẫn còn đang hôn mê, sau đó nói: “Có lẽ tối nay chúng tôi lại đến trò chuyện cùng với anh thì hơn?”

“Để trợ lý của tôi làm đi, muốn đăng ký cái gì, tìm anh ta liền xong, trước khi các ông bắt được hung thủ của vụ này, tôi không hy vọng có người đến quấy rầy mình và vợ.” Thắng lạnh lùng ra lệnh đuổi khách, theo anh thấy, cùng đám cảnh sát ở chỗ này làm việc chính là lãng phí thời gian, bọn người này có thời gian ở đây lãng phí với anh, vì sao không đi truy bắt hung thủ chứ?

Một cảnh sát khác tuổi còn khá trẻ nghe thấy giọng điệu nói chuyện của Thắng, vẻ mặt liền có chút khó chịu, anh ta tiến lên một bước, định nói vài lời gì đó với anh, nhưng bị người cảnh sát lớn tuổi kia giữ chặt, thấp giọng nói: “Được rồi, chúng ta ra ngoài trước đi.”

“Nhưng mà anh ta…” Người cảnh sát trẻ có chút không tình nguyện, đại khái là bởi vì từ lúc anh ta làm cảnh sát tới nay, đây là lần đầu tiên gặp phải thái độ lạnh nhạt như thế của người nhà người bị hại.

“Đi!” Người cảnh sát lớn tuổi không để cho anh ta nhiều lời vô nghĩa, nắm lấy tay anh ta đi ra bên ngoài.

Thắng không hề nhìn theo bóng lưng hai người kia rời đi, từ đầu đến cuối tầm mắt của anh vẫn luôn dừng lại trên mặt Nhi, hai tay nắm chặt lại, trong mắt phát ra anh sáng lạnh lẽo khiến người ta không dám đối diện.

Nửa giờ sau, Huy ra khỏi cửa phòng bệnh hiện tại, sau khi đi vào, anh báo cáo với Thắng rằng đã liên lạc được với bệnh viện Nhân Tâm bên kia, tỏ lòng quan tâm một chút đến vết thương của Nhi, cuối cùng mới hỏi Thắng còn có gì cần dặn dò hay không.

“Tìm thám tử, dùng hết mọi biện pháp cũng phải tra ra là ai đã đụng vào xe cô ấy, không cần tiếc gì hết, nhất định phải tìm ra tên lái xe gây chuyện này.” Mặt Thắng không chút thay đổi mở miệng, bàn tay nắm chặt gần như có thể vắt được thành nước.

“Vâng.” Huy đáp ứng, sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, có cần phải báo cho ông chủ và bà chủ không? Hình như bọn họ vẫn chưa nhận được tin này.”

“Trước mắt đừng nói cho bọn họ biết, chờ Nhi tỉnh lại, chuyển viện rồi nói sau. Đêm nay tôi sẽ ở đây cùng cô ấy, cậu hủy bỏ mọi lịch trình và công việc ngày mai của tôi đi, chuyện công ty, cậu hãy để ý một chút.”

“Tôi hiểu rồi.” Nói xong, Huy lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.

CHƯƠNG 36: ÂM MƯU

Hai giờ sau Nhi mới từ từ tỉnh lại, bác sĩ kiểm tra cho cô một lúc, sau đó liền chuẩn bị để cô chuyển đến bệnh viện Nhân Tâm. Suốt cả hành trình, Thắng đều đi theo bên cạnh, tuy ánh mắt của Nhi đã mở, ý thức lại vẫn rất mơ hồ, cũng không thể mở miệng nói chyện, bác sĩ nói rằng tình trạng này của cô là do não bị chấn động, ngày mai sẽ tốt hơn.

Mà lúc này, tại căn hộ của một thành phần trí thức trong thành phố, một âm mưu đang lặng lẽ hạ màn.

Cô gái có dáng người xinh đẹp đứng trước cửa sổ thủy tinh chạm đất, tay cầm điện thoại, vẻ mặt hết sức lạnh lùng.

“Tiền đã chuyển tới tài khoản của cậu rồi, cậu có thể cầm theo số tiền đó mà rời đi, nhớ kỹ, trong vòng mười năm không được phép trở về.” Tiếng nói của cô ta xuyên qua chiếc điện thoại siêu mỏng truyền đến lỗ tai người nọ, đối phương đáp lại rất nhanh sau đó: “Vâng vâng, tôi hiểu rồi, chị cứ yên tâm, hai ta giờ đã thanh toán xong, cho dù tôi có bị người ta bắt được, cũng sẽ không nói là chị đã sai khiến tôi làm chuyện này.”

“Cậu hiểu được là tốt, đúng rồi, hôm nay lúc cậu xuống tay có nhớ chú ý đúng mực không đấy? Liệu có đâm chết cô ta hay không?” Trước khi cúp điện thoại, cô gái kia không khỏi truy vấn một câu.

“Yên tâm, không đâm chết cô gái ấy được, lúc tôi đụng vào cô ta có giẫm phanh mà, đụng vào cũng không hề tăng tốc, hơn nữa lúc đánh lén xong, tôi còn gọi xe cấp cứu đến, cho nên chắc là không có việc gì đâu.”

“Tốt lắm, số điện thoại này cậu cũng đừng dùng nữa, ném nó đi, từ nay về sau chúng ta không ai biết ai hết.” Cô gái kia nói xong liền tắt máy.

Trong căn hộ lúc này không có chiếc đèn nào sáng, không gian đen tối cùng vẻ sáng ngời của thành phố về đêm bên ngoài kia hoàn toàn đối lập với nhau. Cô gái ném điện thoại lên giường, vươn tay cầm lấy điếu thuốc lá đặt trong chiếc gạt tàn trên bàn nước, lại cầm lấy chiếc bật lửa bên cạnh, ngọn lửa màu xanh tím hiện lên trong nháy mắt, dần dần hiện ra gương mặt diễm lệ trong bóng đêm, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, đưa điếu thuốc lên miệng mình.

“Mai Đông Nhi, đừng trách tôi nhẫn tâm, có trách thì hãy trách cô đã đoạt mất người đàn ông tôi ngắm trúng mà thôi!” Rít một hơi sâu, cô ta nhắm mắt lại, tàn nhẫn nghĩ thầm.

Sáng sớm hôm sau, khi luồng sáng đầu tiên của ánh mặt trời chiếu vào gian phòng bệnh cấp cao đắt tiền thì Thắng vẫn còn đang mệt mỏi cầm laptop kiểm tra một ít giấy tờ.

Không bao lâu sau, điện thoại của anh liền vang lên, là do Huy gọi tới.

“Tổng tài, chuyện hợp tác bên Pháp hình như đã xảy ra chút vấn đề, Kelly bảo đối phương cần anh tự mình đi qua xem xét mới có thể giải quyết trọn vẹn được.”

“Sao lại thế? Vì sao lại xảy ra vấn đề? Tra rõ là bên nào có vấn đề hay chưa?” Thắng dụi mắt, giữ vững tinh thần hỏi.

“Hình như là có công ty khác ra giá cao hơn chúng ta, muốn lật đổ chúng ta để hợp tác cùng với bọn họ, tổng giám đốc bên kia cũng đã đồng ý hợp tác cùng công ty đó rồi, Kelly có gọi điện can thiệp qua, nhưng không có hiệu quả, tôi cũng liên lạc cùng với bên ấy, nhưng ngay cả điện thoại cá nhân của đối phương cũng do thư ký tiếp, căn bản không cho chúng ta cơ hội, xem ra chuyện này cần có anh tự mình sang đó mới có thể đàm phán thành công.”

“Sao lại xảy ra chuyện này? Giá cả chúng ta đưa ra, người ngoài làm sao biết được? Lập tức đặt vé máy bay đi Pháp cho tôi.” Nói xong, Thắng lập tức cúp máy, gập laptop lại, đi ra khỏi phòng bệnh.

CHƯƠNG 37: THÌ RA LÀ VẬY.

Nhi mở to mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là bác Trương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#longfic