P.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Nam chính lại lên thớt. Bị đòn dài dài rồi = ))

Nhạc Vân vừa ra khỏi trướng thì gặp Phụng San đang đứng đợi. Chàng chỉ nói "đi theo huynh", rồi hai người cùng nhau đến một nơi khuất người.

Dưới gốc cây to, Nhạc Vân đem mảnh vỡ bỏ đi, đưa trả cái khăn cho Phụng San rồi cùng nàng ngồi xuống.

- Sao muội không đi thoa thuốc đi? - Chàng hỏi.

Phụng San đáp:

- Không cần đâu, vết thương trên mặt nên thoa vào buổi tối, sẽ không thấy thuốc dính trên mặt. Còn vết thương trên tay thì muội còn phải làm bếp, vẫn là nên để tối thoa.

Nhạc Vân nói nhỏ:

- Muội chịu uất ức rồi. Nhưng công chúa là người hoàng tộc, phận làm thần tử thọ ơn vua, huynh không thể trách cứ công chúa.

- Muội hiểu mà. - Phụng San chậm một giọt mồ hôi đang rịn trên trán Nhạc Vân - Chúng ta đều là con dân Đai Tống, vốn không thể oán trách hoàng gia. Công chúa cũng đang không khỏe, cần được thông cảm và quan tâm.

- Muội hiểu cho huynh thì tốt quá. - Nhạc Vân trìu mến nhìn cô gái bên cạnh - Muội là một cô nương tốt hiếm có, quen biết muội chính là một diễm phúc.

Phụng San cúi mặt e thẹn. Nhạc Vân ngượng ngùng quay đi. Im lặng một lúc, nàng chợt nói:

- Nhạc đại ca, khi nãy những lời huynh nói muội đều nghe hết. Công chúa bản tính không xấu, chẳng qua đã quen được chăm sóc, lại đang bệnh nên tinh thần khó tránh kích động. Nhưng muội nhìn ra được, công chúa quý mến huynh. Huynh đâu cần như vậy.

Nhạc Vân bứt một ngọn cỏ, vừa xoay xoay vừa nói:

- Muội là người tốt nhưng tốt quá sẽ thành hại. Công chúa là quen được nuông chiều, tính khí này không phải điều đáng hoan nghênh. Đêm qua, tình hình nguy kịch nên huynh phải chiều lòng công chúa, đó là muốn cứu người. Nhưng không phải nhất nhất đều chiều. Huynh hi vọng công chúa hiểu lời huynh nói, sẽ biết tự chăm sóc cho mình, tôn trọng mọi người xung quanh và trân quý những thứ mình có.

Nhạc Vân nói mấy lời này làm Phụng San kinh động. Nhạc Vân sâu sắc và chững chạc hơn nàng tưởng. Nàng chợt hỏi:

- Muội không nghĩ là huynh có thể suy nghĩ đến như thế.

Nhạc Vân nhìn vào ngọn cỏ xoay đều trên tay, nói:

- Là vì nãi nãi (bà nội) và phụ thân đã dạy cho huynh bài học đó.

Phụng San không nói thêm lời nào. Nàng đã hiểu. Nhạc Vân mà nàng thấy là thành quả của một nền gia giáo tuyệt vời. Nàng lén nhìn chàng, chàng vẫn chăm chú xoay ngọn cỏ và như đang có xúc cảm khi nhắc đến hai vị trưởng bối. Nàng như sợ chàng nghe thấy tiếng nói trong lòng mình: "Cho dù Nhạc Phi có tốt đến đâu, cho dù có là phụ thân của huynh thì... Nhạc đại ca, e là kiếp này định sẵn, sẽ có ngày chúng ta chẳng thể nhìn mặt nhau". Rồi nàng tự áp tay lên má, ánh mắt chợt phát ra một tia tà khí đáng sợ, thầm nhủ: "Còn ả công chúa đáng ghét kia, dám bắt nạt bổn cô nương như vậy, nếu không cho ngươi một trận thì ta không phải Dã Hoa Nương". Nàng chỉ nghĩ tới đó rồi vội dừng lại. Chớp mắt một cái, tia tà khí biến mất, đôi mắt nàng trở lại vẻ hiền lành, thuần hậu. Nhạc Vân mải mê suy tư không hay biết gì.

Giờ cơm trưa. Nhạc Vân mon men lại gần Thái Sương, lách người đẩy nhẹ Ngưu Thông để tạo thành chỗ trống cạnh Thái Sương. Nhạc Vân ngồi xuống, giọng thân mật:

- Thái Sương, giận huynh à? Đừng có giận mà.

Thái Sương "xí" một cái, không thèm nói. Nhạc Vân lại dỗ ngọt:

- Đừng mà, đừng giận mà. Giận sẽ nhăn da mặt đó.

- Mặc kệ muội! Không liên quan huynh, - Thái Sương hờn.

Ngưu Thông tò mò hóng chuyện. Trương Hiến liếc nhìn về phía Nhạc Vân và Thái Sương rồi nói nhỏ với Nhạc Phi:

- Hôm nay công tử chạy xuống đó gia nhập "hội bát nháo rồi".

Nhạc Phi hỏi:

- Cái gì là "hội bát nháo"?

- Thì một nhóm người trẻ tuổi hiếu động chuyên gây thị phi tập họp lại gọi là "hội bát nháo" đó nguyên soái. - Trương Hiến giải thích.

Nhạc Phi mặc nhiên nhận định:

- Vậy ngươi cũng là một phần tử của hội đó.

Trương Hiến cảm thấy như có bầy quạ vừa bay qua. Lúc này, Phụng San cùng người của nhà bếp mang thức ăn lên.

- Nhạc soái, thỉnh ngon miệng. Nếu có chỗ nào không vừa ý xin cứ dạy bảo. - Nàng đặt thức ăn xuống chỗ nguyên nhung.

Bàn tay còn băng chiếc khăn và một bên má còn hằn vết tát của Phụng San không thể qua mắt Nhạc nguyên soái. Lúc nàng vừa định quay đi thì ông lên tiếng hỏi:

- Cô làm sao mà bị thương thế kia?

Phụng San ấp úng:

- Chuyện này... chuyện này...

- Có chuyện gì mà khó nói như vậy? - Nhạc Phi tiếp tục hỏi tới.

Phụng San lấy bình tĩnh mà đáp:

- Hồi Nhạc soái, chỉ là chuyện riêng của tiểu nữ, không đáng để Nhạc soái bận tâm.

Nhạc Phi rất quả quyết:
- Cô càng nói như vậy càng chứng tỏ có chuyện. Chuyện xảy ra trong doanh trại ta không thể không biết. Cô không nói cũng được, ta sẽ hỏi người khác. - với Trương Hiến - đi gọi Nhạc Vân qua đây. (Phụ thân thật là..."biết chọn người để hỏi")

Trương Hiến lập tức đi gọi. Phụng San liền bao biện:

- Nhạc soái, Nhạc đại ca không biết chuyện gì đâu, hỏi huynh ấy cũng vậy thôi.

Nhạc Phi im lặng không nói gì. Lúc Nhạc Vân còn đang tìm cách làm lành với Thái Sương thì Trương Hiến tới gọi. Nhạc Vân đi theo Trương Hiến. Thái Sương chợt thấy không yên tâm, cũng đi theo. Ngưu Thông cảm thấy có chuyện hay nên không bỏ lỡ, cùng đi theo họ.

Nhạc Vân vừa đến trước mặt thì đã được phụ thân vừa trỏ vào tiểu cô nương vừa bảo:

- Đã xảy ra chuyện gì, con biết thì nói cho rõ.

Nhạc Vân trao đổi ánh mắt cùng Phụng San rồi lại nhìn qua Thái Sương, chàng chưa biết nên nói thế nào. Nói thật thì tất nhiên không thể.

- Sao không lên tiếng? - Nhạc nguyên soái hối thúc.

- Dạ... phụ thân... - Nhạc Vân nói rất chậm - chuyện là...

Thái Sương nhận thấy tình hình này, biết là Nhạc Vân đang rơi vào thế khó, đột nhiên nảy ra ý sáng. Nàng liền cắt ngang lời Nhạc Vân:

- Nhạc đại thúc, thúc đừng hỏi khó a Vân nữa, huynh ấy không biết chuyện gì đâu. Con biết, để con nói cho.

Cả Nhạc Vân và Phụng San đều hồi hộp nhìn Thái Sương. Thái Sương rất bình thường mà nói:

- Chuyện là thế này. Buổi sáng nay, con muốn dạy Phụng San học võ công nhưng do con bất cẩn đã làm muội ấy bị thương ở tay. Cái khăn muội ấy đang băng là của con đó. Còn vết thương trên mặt là do... - cười cười - do con đập con muỗi nhưng đập quá tay. Thúc cũng biết con hơi vụng mà.

Nhạc Phi nhìn Thái Sương một chút rồi gật đầu, bảo:

- Thôi được. Con đó, làm người ta bị thương thì phải chăm sóc tử tế.

Nhạc Vân ngạc nhiên tự nhủ: "Không phải chứ? Như vậy mà phụ thân cũng tin sao?". Còn Thái Sương thì vâng vâng dạ dạ. Và rồi tất cả ai về chỗ nấy. Ngưu Thông mù mờ chẳng hiểu gì.

Nhạc Phi thong thả dùng cơm trưa, lòng hơi buồn cười: "Nha đầu này, nói dối cũng không biết đường mà nói. Ta sẽ xem thử đám nhóc các con còn quậy phá đến độ nào nữa". Và với màn "cứu giúp" vừa rồi, không cần nói cũng biết Hàn tiểu thư và Nhạc công tử đã hết hờn giận, vẫn thân thiết như cũ.

Trời tối, đến giờ Nhạc Vân đi tuần đêm. Sau khi cắt đặt các binh sĩ chia ra các ngả, chàng nhận phần tuần tra khu vực vắng vẻ, dễ dọa người yếu bóng vía nhất. Đi tuần ban đêm không quy định phải mặc giáp phục nên Nhạc Vân một thân áo vải đơn sơ, tay cầm trường kiếm và cái lồng đèn đi trong màn đêm.

Đêm mùa hạ, nếu không mưa thì sẽ rất nóng bức. Trời nhiều sao. Chốc chốc, vài tiếng chim kêu làm cho sự tĩnh lặng bị gián đoạn. Tuần đêm là công việc không thể chểnh mảng nên Nhạc Vân khá chú tâm.

"Nhạc Vân", tiếng của Ngưu Cao bất ngờ phát ra từ phía sau Nhạc Vân. Chàng đứng lại, quay nhìn. Ngưu Cao, có cả Ngưu Thông đang đi theo chàng. Chàng hơi ngạc nhiên:

- Ngưu thúc, Ngưu Thông, hai người chưa ngủ sao?

Ngưu Thông bước tới khoác vai Nhạc Vân, nửa thật nửa đùa:

- Thấy ngươi đi tuần chắc là buồn chán lắm nên phụ thân và ta cố tình đến trò chuyện cho ngươi đỡ chán đây.

- Đa tạ hai người. - Nhạc Vân nói.

Ngưu Thông lại nói:

- Đi tuần đêm không sợ gì chỉ sợ buồn ngủ. Nhạc thế bá lại phạt ngươi tuần những mười đêm, coi ra ngươi sẽ mất ngủ nhiều rồi.

Ngưu Cao bước tới, nói:

- Thằng tiểu tử này biết cái gì. Nếu Nhạc thế bá ngươi thật sự đem nó ra đánh 40 trượng thì mới đúng là mất ngủ đó. - Động viên Nhạc Vân - Mười đêm qua nhanh lắm, cố lên hiền điệt, sẽ không buồn ngủ lắm đâu.

Nói đến đây, Ngưu Cao lấy ra hai trái lê đưa cho Nhạc Vân:

- Cho con đó. Ban đêm dễ đói, ăn để có sức mà đi tuần. - Cười sảng khoái - Thấy Ngưu thúc tốt với con không?

Nhạc Vân nhận lê, vui vẻ:

- Đa tạ Ngưu thúc, đúng là thúc rất tốt với con.

Ngưu Thông nhìn hai trái lê rồi ra vẻ so bì:

- Phụ thân không công bằng nha, khi nãy con xin thì lại không cho.

Ngưu Cao mắng yêu:

- Tiểu tử tham ăn, ăn một hơi ba trái còn đòi?

Ngưu Thông xụ mặt. Nhạc Vân đưa cho Ngưu Thông một trái lê, nói:

- Ngươi muốn ăn thì lấy đi.

Ngưu Thông chợt bật cười, vừa đẩy lê về phía Nhạc Vân vừa nói:

- A Vân ngươi thảo ăn quá. Nhưng ta đùa mà. Cho ngươi hết, cứ giữ mà ăn đi.

Nhạc Vân không nói gì, cất lê rồi đi tiếp. Ngưu Cao và Ngưu Thông đi cùng, trò chuyện với chàng một đoạn rồi trở về ngủ.

Toàn Phong lăn qua lăn lại không thể vào giấc. Chàng nghĩ tới chuyện ban sáng, thầm lo lắng mình sẽ bị "tiễn" vì thái độ của Nhạc Vân không tí gì là đùa cợt. Bổn hầu gia đến đây là để tòng quân, nếu bị đuổi về như vậy không phải là mất mặt lắm sao? Nghĩ tới nghĩ lui, chàng lại nghĩ tới Ôn Nguyệt công chúa. Tự nhiên thấy lo, chàng trở dậy, gọi Nguyên Vũ rồi cùng đi tìm công chúa.

Có bóng người đi qua đi lại trước doanh trướng. "Hàn tiểu thư", Toàn Phong cất tiếng gọi khi nhận ra người đó. Thái Sương giật mình, nhìn lại. Nàng nhận ra Toàn Phong thì bèn chào. Toàn Phong đáp lại và hỏi ngay:

- Công chúa đã ngủ chưa?

Thái Sương trả lời:

- Hình như là ngủ rồi. Hầu gia muốn tìm thì vào đi.

Toàn Phong vén màn trướng nhìn vào. Đèn đã tắt. Chàng lại nói:

- Ngủ rồi thì thôi vậy. - Chợt hỏi - Mà cô nương không đi xem Nhạc Vân đi tuần thế nào à?

Thái Sương nhìn trời rồi nói:

- Ta định muộn một chút mới tìm huynh ấy. Khi nãy Ngưu thúc và Ngưu Thông cũng đi tìm rồi.

Toàn Phong gật nhẹ đầu. Chàng muốn nói nhưng lại không biết nói gì. Nguyên Vũ hiểu ý chủ, bèn thay hầu gia mở lời:

- Hàn tiểu thư, hầu gia muốn gặp Nhạc công tử nhưng lại chưa quen đường, sợ đi lung tung sẽ phạm quân quy. Cô nương không phiền dẫn lối chứ?

Thái Sương nghe vậy thì gật đầu đồng ý:

- Được. Vậy ta đưa hai người đi.

Chủ tớ hầu gia nói đa tạ rồi đi theo nàng. Thái Sương dẫn họ đi tìm Nhạc Vân, nàng hỏi thăm các binh sĩ, được cho biết vị trí nguyên nhung công tử tuần tra nên đi rất đúng hướng.

Ngưu Cao và Ngưu Thông trên đường quay về, gặp nhóm người Thái Sương. Thái Sương niềm nở chào rồi hỏi:

- Ngưu thúc, Ngưu Thông, hai người đi gặp a Vân về đúng không? Huynh ấy đang ở đâu?

Ngưu Thông xoay người, trỏ tay về phía mình vừa đến, nói:

- A Vân ở bên kia, cứ qua đó tìm sẽ gặp, hắn chỉ quanh quẩn ở đó thôi.

Thái Sương nói cám ơn. Mọi người chào nhau rồi ai đi hướng nấy.

Có ánh đèn di chuyển. Thái Sương biết là Nhạc Vân nên có ý dừng lại chờ. Ánh đèn càng lúc càng gần và rồi Nhạc Vân đến. Nhìn thấy ba người Thái Sương, Nhạc Vân ngạc nhiên. Chàng dừng lại, hỏi:

- Sao ba người chưa ngủ mà còn ra đây?

Chàng chỉ dừng lại để hỏi, hỏi xong liền bước tiếp. Ba người đi theo chàng. Thái Sương đáp:

- A Vân à, chẳng phải chúng ta là bạn tốt sao? Huynh đi tuần đêm như vậy muội làm sao không thể không lo?

Nhạc Vân nửa thật nửa đùa:

- Tiểu thư của ta ơi, muội đừng có gây ra tai họa để ta dọn dẹp thì ta đã cảm kích lắm rồi, không dám phiền muội lo đâu.

Thái Sương "hứ" một tiếng, nhè chân Nhạc Vân toan giẫm xuống nhưng Nhạc Vân đã tránh được. Toàn Phong do dự một lúc mới lên tiếng:

- Nhạc hiền đệ.

Nhạc Vân vẫn bước đều, quay nhìn Toàn Phong "dạ" một tiếng rồi lại quay đi. Toàn Phong nói một cách ngại miệng:

- Đệ à... chuyện ban sáng...

Hầu gia ngại miệng đến nói cũng không tròn câu. Nhạc Vân bèn khơi chuyện:

- Đại ca muốn nói gì? Chuyện ban sáng thế nào?

Toàn Phong nhìn vệt sáng đèn lồng trên đất, bước nhanh hơn để đi bên cạnh Nhạc Vân, hít thở sâu rồi nói:

- Nhạc hiền đệ, đại ca thay mặt công chúa xin lỗi về chuyện ban sáng. Đã gây rắc rối cho Nhạc gia quân rồi.

Nhạc Vân không biểu lộ tình cảm gì, rất bình thường mà nói:

- Đại ca quá lời. Vốn dĩ, phận thần tử không thể oán trách hoàng thân quốc thích.

Toàn Phong thầm ái ngại. Cái kiểu cách này của tiểu Vân tử chính là đang hờn dỗi. Hờn dỗi mà lại không tỏ ra mặt. Thôi thì người làm đại ca này chịu khó dỗ vậy, vì "sự nghiệp tòng quân" của bổn hầu gia. Nghĩ vậy, Toàn Phong bèn đem giọng ngọt như kẹo hồ lô mà nói:

- Hiền đệ à, đừng có như vậy mà. Đại ca là rất thành ý đó. Đại ca sẽ khuyên công chúa. Đệ đừng có không vui. Đệ không vui thì đại ca cũng buồn đó.

Nguyên Vũ thầm nghĩ: "Hầu gia đâu phải không vui vì Nhạc công tử không vui, là không vui vì sợ bị đuổi thôi". Tất nhiên, Nguyên Vũ không dám nói ra. Nhạc Vân thấy Toàn Phong ngọt ngào nên cũng xiêu lòng, bèn nói:

- Được rồi đại ca. Chuyện qua rồi thì qua đi. Đại ca nên về nghỉ sớm. Chỉ cần mọi người đừng gây chuyện nữa là được.

- Nói vậy ta vẫn có thể ở lại đây? - Toàn Phong mừng rỡ hỏi lại.

Nhạc Vân gật gật đầu. Toàn Phòng mừng ra mặt, ôm hiền đệ cảm ơn rối rít. Thái Sương bĩu môi, nghĩ thầm: "A Vân đúng là... dễ dãi quá". Mọi người trò chuyện một lúc thì ai về lều nấy để ngủ. Nhạc Vân vẫn đi tuần.

Đêm đã khuya. Mọi người chắc đã mơ được mấy giấc. Nhạc Vân đã sắp xếp cho binh lính đổi phiên tuần nhưng bản thân chàng thì không được đổi phiên. Các tướng quân bình thường sẽ thay phiên nhau tuần đêm theo ngày và tất nhiên là sẽ đổi phiên, một đêm hai người, hai nhóm binh sĩ. Nhưng Nhạc Vân là đang bị phạt đi tuần và quy tắc không ai nói ra nhưng ai cũng biết là khi bị phạt đi tuần thì không có khái niệm đổi phiên. Còn các binh sĩ đi tuần chung, nếu không phải họ cũng bị phạt thì họ vẫn được đổi phiên.

Không gian yên tĩnh càng về khuya càng thêm yên tĩnh. Nhạc Vân càng lúc càng mất tập trung. Giữa bao la màn đêm, tâm tư chàng đã bắt đầu lăn tăn nhiều việc. Từ việc quyết tâm đánh giặc cứu nước đến việc nhớ nhà, nhớ nãi nãi, nhớ nương (nương này là mẹ kế chứ không phải mẹ ruột), nhớ các đệ đệ, muội muội. Rồi chàng nhìn lên ánh sao trời, vẩn vơ nghĩ đến những khoảnh khắc cùng với Phụng San.

Vừa đi vừa nhìn sao vừa nghĩ ngợi nên Nhạc Vân không để ý mà đụng trúng một gốc cây.

"Nhạc đại ca, huynh không sao chứ?", đúng lúc Nhạc Vân biết trán mình đập vào gốc cây thì cũng nghe thấy giọng của Phụng San. Nàng vội vàng đỡ tay chàng, dìu chàng đi khỏi gốc cây.

- Huynh không sao. - Nhạc Vân vừa xoa chỗ trán bị cú va đập làm sưng lên vừa nói.

Phụng San kéo chàng ngồi xuống.

- Ngồi nghỉ một chút.- Phụng San kéo tay Nhạc Vân khỏi vết thương - Để muội xem. Sao đi đứng không cẩn thận vậy?

Nhạc Vân kiếm chuyện nói cho qua:

- Bất cẩn chút thôi. Huynh sẽ chú ý hơn. Sao muội còn chưa ngủ?

Phụng San dùng khăn chậm nhẹ lên vết sưng, chép miệng:

- Sưng rồi này. Huynh thật là đoảng. Muội không ngủ được nên muốn tìm huynh trò chuyện.

Nhạc Vân kéo tay nàng ra, nói:

- Vết thương nhỏ, muội không cần lo đâu. - Lảng - Tại sao muội không ngủ được? Đã thoa thuốc chưa?

Phụng San lém lỉnh đáp lại:

- Vết thương nhỏ, huynh không cần lo đâu.

Nhạc Vân như ngây ra, không biết nói thêm câu gì. Chàng bèn đứng dậy, lấy ra một quả lê đưa cho nàng:

- Ngưu thúc cho ta hai quả, muội giữ một quả ăn đi. Ta đi tuần tiếp đây.

- Đa tạ Nhạc đại ca. - Phụng San đứng dậy nhận lê.

Nhạc Vân lấy trái lê còn lại ra, chùi chùi vài cái rồi vừa đi vừa đưa lên miệng ăn. Phụng San đi bên cạnh chàng, cũng ăn một miếng lê rồi nói:

- Lê rất ngọt.

- Phải. Rất ngọt. - Nhạc Vân gật gù.

Hai người vừa sóng bước bên nhau. Nhạc Vân chợt đưa quả lê của mình đến gần miệng Phụng San, nói:

- Muội ăn thử đi.

Phụng San nhìn quả lê, lại nhìn chàng, cười một cái rồi cắn một miếng. Nàng nuốt xuống phần lê trong miệng rồi cũng đưa quả lê của mình cho Nhạc Vân cắn một miếng. Cứ thế, họ vừa đi vừa đút lê cho nhau, rồi cùng thích thú nhìn nhau cười rất vui. (Cặp này trẻ con mà đáng yêu quá đi).

Buổi sáng lại đến. Nhạc Vân đi thỉnh an phụ soái. Khi tuần đêm, canh giờ cuối không phải tuần để có thể về nghỉ ngơi, chợp mắt nếu cần và chuẩn bị cho ngày mới. Nhưng đêm qua, Nhạc Vân tuy về nhưng không chợp mắt, dù sau cũng chẳng ngủ được bao nhiêu, chàng nghĩ vậy nên một mình ngắm trăng. Nhạc Vân tuổi trẻ, lại có sức vóc hơn hẳn người thường nên một đêm thức trắng chưa đủ sức để lại dấu hiệu trên thần sắc chàng.

Như thường lệ, Nhạc Phi phân phó nhiệm vụ cho Nhạc Vân và chư tướng. Khi nhìn đến con trai, ông liền thấy ngay vết thương trên trán. Ông thấy lạ, rõ ràng hôm qua không hề có. Ông liền hỏi:

- Trán con bị làm sao thế kia?

Nhạc Vân thật tình nói ra việc mình đụng trúng gốc cây. Mọi người có mặt muốn cười lại cười không nổi. Nhạc Phi không hỏi thêm câu nào, tiếp tục phân phó công việc.

Sau khi nhận việc, mọi người tuần tự lui ra. Nhạc Vân thì bị giữ lại để nghe phụ thân dặn dò: "Tối nay trước khi đi tuần đến gặp ta" rồi mới cho lui.

Cả ngày bình thường qua. Tối đến, Nhạc Vân y lời đến gặp phụ thân. Không khí có chút quen quen. Chỉ có hai người. Và Nhạc nguyên nhung đang... uốn uốn cây roi. Không khí này đủ hiểu là chuyện gì rồi. Nhạc Vân vội vàng suy nghĩ xem mình lại làm sai chuyện gì.

"Vân nhi!", Nhạc Phi đánh tiếng gọi.

"Dạ", Nhạc Vân không giấu sự giật mình khi đáp lại.

- Con đang suy nghĩ cái gì vậy? - Nhạc Phi hỏi.

- Con... - Nhạc Vân ấp úng một lúc rồi đáp - ... dạ con không biết mình lại làm sai chuyện gì.

Nét mặt Nhạc Vân lúc này là vạn lần vô tội đến ngây thơ. Nói không ngoa, dù là Thiên Lôi đang nổi giận cũng bị vẻ mặt đó làm cho dịu xuống. Nhạc Phi nhìn con. Đứa con này... ông để trong lòng lời khen ngợi. Nhạc Phi không phải Thiên Lôi, cũng không nổi giận. Nhạc Phi chỉ là một người cha, yêu cầu ở con mình chữ "hoàn hảo". Ông đập nhẹ cây roi vào lòng bàn tay, bảo:

- Vậy thì con tự giác đi rồi phụ thân sẽ cho con biết.

Nhạc Vân lẳng lặng "tự giác", không dám lề mề. Tuy vậy, trong lòng thiếu tướng quân đang thấy ấm ức, thậm chí còn có ý nghĩ là phụ thân cố tình làm khó mình. Nhạc Phi nhìn ra đứa con kia đang nghĩ gì. Ánh mắt trong veo của tuổi thiếu niên chưa biết nói dối. Bản thân sai chỗ nào không biết, còn dám có tâm địa oán trách, đã vậy, ta sẽ thẳng tay một chút cho con nhớ đời.

Nhạc Phi chậm rãi bước đến. Đầu roi mềm dẻo thong thả đem vạt áo của Nhạc Vân hất sang một bên. Nhạc Vân cảm nhận được cái vật không thân thiện trên tay phụ thân đang nhịp trên mông. Mặt chàng hầm hầm, lòng ngầm phản đối. Nhạc Phi nhìn ra hết. "Chát!" một tiếng. Một roi đánh thẳng tay, dường như còn trùng lên vết roi cũ hôm trước làm Nhạc Vân đau đến mức phải kêu lên một tiếng.

"Con thật sự không biết là mình làm sai chuyện gì?", Nhạc Phi nghiêm giọng hỏi.

"Con không biết!", Nhạc Vân hờn dỗi đáp.

Thái độ của Nhạc Vân khiến Nhạc Phi không vui. Ông quyết định tăng phạt so với mức dự tính ban đầu. Ta là phụ thân, dạy dỗ con một chút lại tỏ ra giận dỗi, đáng phải đánh thật đau. Nhạc Phi ngoài mặt vẫn bình thường, hỏi:

- Vết thương trên trán con là do đâu mà có?

- Ban sáng con đã thưa rồi, là do con bất cẩn đụng phải gốc cây. - Nhạc Vân bất mãn đáp.

Nhạc Phi hỏi tiếp:

- Lúc đi tuần?

- Đúng vậy... - Nhạc Vân đang nói chợt khựng lại.

Đầu óc thông minh đã hiểu ra vấn đề. Mình đúng là làm sai thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net