P.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng cây thương chạm xuống đất vang lên trong đêm thanh. Đi một bước là đau một cái, mồ hôi dính bết lưng áo, Nhạc Vân lúc này rất muốn đập đầu vào gốc cây để ngất luôn không tỉnh lại nữa. Cảnh đêm thanh vắng quá. Nhạc Vân đứng lại, nơi hồ nước. Vài cơn gió thổi qua làm dịu đi cái nóng mùa hè. Nhạc Vân một tay chống thương, một tay nhẹ xoa phần cơ thể đang chịu khổ. Sóng mặt hồ gợn nhẹ. Lòng thiếu niên dao động. Phụ thân sao lại hà khắc với mình như vậy? Tâm tình giận dỗi của Nhạc Vân tưởng chừng bị đánh tan giờ lại trỗi dậy. Tuy nói là Nhạc Vân rất ngoan, rất nghe lời, làm sai đều tự nhận phạt, cũng không cầu xin nhưng sau mỗi trận đòn đau, ít nhiều lòng chàng cũng thấy ấm ức. Oan uổng thì không phải. Nhạc Phi dù thường xuyên trách mắng, đánh phạt nhưng lần nào cũng “đúng người đúng tội”, chưa từng trách oan. Nhưng nếu nói hơi nặng tay thì đúng. Có những lỗi chỉ bé như con kiến thôi, lại rất phổ biến, vốn không đáng kể nhưng nếu Nhạc Vân trót phạm thì cũng bị phạt. Nếu Nhạc Vân và tướng sĩ cùng phạm một lỗi thì Nhạc Vân luôn bị phạt nặng hơn. Nhạc Vân thấy buồn. Nhiều lần chàng đã nghĩ phụ thân không thích mình. Nhưng chàng lại mâu thuẫn. Có nhưng lúc phụ thân tỏ ra rất yêu thương, không thể nói là không thích. Nhạc Vân cũng không biết tại sao. Mông đau lắm. Chàng vừa xoa vừa thấy mắt cay cay. Phụ thân ơi, Vân nhi không muốn bị đòn nhiều như vậy, Vân nhi đau lắm. Tại sao Vân nhi không thể giống như người khác? Chàng chạnh lòng. Chàng nhớ rất rõ lời của phụ thân trước đây: “Vì con là con trai của Nhạc Phi ta…”. Có phải vì Vân nhi sinh ra là con của phụ thân, xuất thân không bình thường nên cũng không thể có cuộc sống bình thường hay không?

Tiếng bước chân thật khẽ, gần như không phát ra. Bóng dáng hoa hoa lệ lệ lặng lẽ tiến đến phía sau Nhạc Vân. Chàng phát hiện, liền quay lại. Phụng San nhoẻn miệng cười, tay cầm chiếc giỏ tre, ánh mắt dịu dàng nhìn chàng.

- Là muội à? - Nhạc Vân vội bỏ tay đang xoa mông.

Phụng San bước đến gần, nâng cao cái giỏ tre, nói:

- Muội có hấp bánh bao cho huynh ăn khuya.

Nhạc Vân ngạc nhiên hỏi:

- Bánh bao ở đâu mà có?

Nàng đáp:

- Là của hầu gia sai Nguyên Vũ thị vệ đi vào thôn làng mua về.

Nhạc Vân không nói gì, chống thương bước đi. Phụng San đi bên cạnh. Tự nhiên nàng thấy lòng như muối xát kim châm khi nhìn những bước đi nặng nề của Nhạc Vân. Cái tư thế đó… Nhạc đại ca chắc là đang rất đau. Hai người cứ đi trong im lặng. Mãi một lúc, Phụng San mới lấy khăn chậm lên những giọt mồ hôi đang chảy trên mặt Nhạc Vân và hỏi:

- Nhạc soái lại phạt huynh nữa đúng không? Vì chuyện đụng trúng gốc cây phải không?

Nhạc Vân buồn bã gật đầu. Phụng San không biết nên nói gì. Nàng thấy đau lòng. Con cái nhà người ta, bị xây xát tổn thương thì phụ mẫu trước tiên là xuýt xoa xót con. Nhưng còn Nhạc gia thì trước tiên là phạt cái tội lơ là, vô ý. Nghĩ cũng lạ. Nàng rất thông cảm cho Nhạc Vân. Vì nàng cũng giống chàng. Nàng do sư nương nuôi lớn, sư nương đối với nàng cũng rất khắt khe.

Qua một đỗi im lặng, nàng lại lên tiếng:

- Nhạc đại ca, huynh không vui thì nói với muội. Sẽ thấy dễ chịu hơn.

Nhạc Vân nhẹ lắc đầu. Phụng San an ủi:

- Huynh đừng buồn. Cha mẹ nào cũng đều yêu thương con cái, chỉ là mỗi người một cách. Nhạc soái cũng chỉ muốn tốt cho huynh thôi.

Nhạc Vân quay nhìn nàng, lời nói chứa sự hờn dỗi:

- Huynh đâu dám chứ. Nhạc nguyên nhung là phụ soái mà, là phụ soái đó. Làm sai bị phạt là đúng rồi.

Phụng San nén cười. Tiểu ca này hôm nay còn bày trò giận dỗi. Vẻ mặt này đáng yêu chết đi mất. Phụng San thật không thể ngăn mình yêu thích người bên cạnh. Yêu thích sự đáng mến kì lạ của người đó. Nàng lấy ra một cái bánh bao trắng tinh, còn rất ấm đưa cho chàng, nói như dỗ:

- Thôi nào, muội biết huynh đau lắm. Ăn bánh bao đi. Tuần xong về thoa thuốc. Đừng có dỗi nữa.

Nhạc Vân phụng phịu nhận cái bánh bao. Cũng không hiểu vì sao, vào lúc như thế này, chàng lại muốn làm nũng với người bên cạnh một chút. Nhạc Vân cầm cái bánh bao, đứng lại một chút, giữ cây thương bằng cánh tay rồi dùng hai tay tách cái bánh bao ra làm hai. Nhân bánh thịt rất thơm, gợi thèm. Làn khói mỏng tỏa ra. Nhạc Vân đưa nửa cái bánh cho Phụng San, nói:

- Muội ăn chung với huynh đi.

Nàng cười cười, nhận nửa cái bánh, nói:

- Trong giỏ vẫn còn một cái mà.

- Đâu có giống. - Nhạc Vân nói.

Đến đây, chàng chống thương đi tiếp. Vừa đi vừa cắn bánh ăn. Phụng San đi ngay bên cạnh, nàng chợt thấy vui lắm. Ở bên cạnh Nhạc Vân làm nàng vui lắm. Hai người vừa ăn bánh vừa nói chuyện. Nhạc Vân vui chuyện, nhất thời quên cơn đau.

Chờ Nhạc Vân ăn xong nửa cái bánh, Phụng San lại lấy cái bánh còn lại ra đưa cho chàng, bảo chàng ăn hết. Nhạc Vân vui vẻ cắn cái bánh. Sắc môi chàng hồng hồng chạm bột bánh trắng tinh, mắt chàng hơi nheo lại. Phụng San nghiêng nghiêng đầu, chép miệng, thầm nghĩ: “Nhạc đại ca, huynh thật ra bao nhiêu tuổi vậy? Sao lại đáng yêu như một đứa trẻ thế này?”. Rồi nàng dùng khăn lau đi vụn bánh dính lên khóe miệng chàng. Nhạc Vân vui vẻ ăn bánh. Phụng San không thể rời mắt khỏi hình ảnh bên cạnh. Nàng hơn mím môi, lòng thầm nói: “Nhạc Phi, sao ông có thể sinh được một đứa con còn hơn cả tiên đồng thế này?”. Nàng hơi bóp cái khăn tay, lòng dấy lên suy nghĩ: “Xưa nay, sư nương sai ta giết ai thì đều là kẻ xấu. Nhưng sao lần này.... Nhạc Phi này không giống…”. Nàng lắc đầu xua đi ý nghĩ đó. Bổn phận của nàng là phải hoàn thành nhiệm vụ.

Nhạc Vân đã ăn được nửa cái bánh bao. Phụng San nói với chàng:

- Nhạc đại ca, muội nghĩ là ngoài bôi thuốc ra thì huynh nên uống nữa mới nhanh khỏi.

Nhạc Vân lắc lắc đầu, vừa nuốt bánh vừa nói:

- Không đâu. Huynh không uống thuốc.

Nàng chớp bờ mi cong, ngạc nhiên:

- Đừng nói là huynh sợ đắng?

Nhạc Vân lại lắc đầu. Mặt chàng đã điểm hồng. Phụng San chăm chú nhìn rồi nàng chợt hiểu ra, che miệng cười khúc khích, trêu:

- Hóa ra là huynh ngại đến chỗ quân y xin thuốc. Sợ mất mặt. Muội hiểu rồi. Thật khổ thân huynh.

Nhạc Vân thẹn lắm, dỗi:

- Cả muội cũng trêu ta. Không nói chuyện với muội nữa!

Rồi chàng bước đi nhanh hơn. Cái mông bị động mạnh, đau buốt lên. Nhạc Vân cắn bánh bao một cách giận hờn. Phụng San nhìn theo bóng dáng Nhạc Vân, không thể nhịn được cười. Nhạc đại ca, huynh thật là “hai mặt” nha, lúc thì quá chững chạc, lúc lại quá trẻ con. Nàng đuổi theo, cười ngọt ngào, dùng giọng “dỗ trẻ” mà nói:

- Cho muội xin lỗi đi mà, đừng có giận. Muội chỉ muốn quan tâm huynh thôi mà.

Nhạc Vân bặm môi làm lẫy. Phụng San vuốt nhẹ lọn tóc, bâng quơ:

- Ừ thì Nhạc công tử giận vậy ta về ngủ. Ngày mai, ngày mốt và nhiều ngày sau sẽ không ra đây nữa.

Đến đây, nàng vờ quay đi. “Muội khoan đi đã”, Nhạc Vân kéo cánh tay Phụng San giữ nàng lại. Nhạc công tử đang dỗi người giờ lại bị người dỗi lại, đành phải xuống nước:

- Muội ở đây một chút nữa đi, một mình ta chán lắm.

Phụng San cười thầm trong lòng. Tiểu Vân tử thật dễ dỗ. Vậy là họ lại đi cạnh bên nhau.

Đến bóng cây to, Nhạc Vân cũng đã ăn xong bánh bao từ lâu. Phụng San trỏ vào tảng đá dưới gốc cây, đề nghị:

- Hay huynh ngồi xuống nghỉ một chút đi nha.

Nhạc Vân nhìn tảng đá lạnh tanh nằm dưới gốc cây, tay nhẹ nhàng che cái mông, thầm rùng mình. Chàng từ chối ngay:

- Huynh không ngồi đâu. Huynh phải đi tuần.

Phụng San cười cười, mở giỏ lấy ra một tấm đệm vuông vức, nói:

- Muội biết huynh bị đau nên cố tình làm cho huynh một cái. Trải xuống ngồi sẽ không đau.

Nhạc Vân ngây ngô gãi gãi đầu. Thật chẳng biết nên nói gì. Phụng San à, tấm lòng của muội thật khiến người ta cảm động. Nhạc Vân khẽ gật đầu. Phụng San đỡ tay chàng đến bên gốc cây, trải đệm xuống tảng đá. Nhạc Vân chậm rãi ngồi xuống. Đệm rất êm, ngồi rất thoải mái. Đôi nam thanh nữ tú ngồi bên nhau, hướng mặt ra hồ nước rộng lớn. Gió thổi nhè nhẹ. Nhạc Vân đưa tay vén lại lọn tóc mai bên tai Phụng San rồi nhìn ra mặt nước động đậy vì cá đớp mồi. Phụng San chợt nói:

- Ở đây không làm phiền ai, muội hát cho huynh nghe nhé?

Nhạc Vân gật đầu. Và rồi Phụng San cất tiếng hát. Giọng hát vút cao, ngọt tận lòng người. Nhạc Vân ngẩn ngơ. Lần đầu chàng nghe thấy chất giọng tuyệt vời như vậy.

Ca từ sâu lắng, giai điệu mượt mà…

“...

Ai dám hỏi trời đâu là an bài của số mệnh?

Thế nhân có quá nhiều cái không nỡ…

Không nỡ buông tay, không nỡ bước tiếp…

Bao nhiêu lần ta đánh mất những điều quý giá…

Hồng trần vạn dặm… bao nhiêu lần ta bắt gặp mình tự trong thăm thẳm trái tim?

…”
“Hay, hay quá đi! Phụng San hát hay quá!”, tiếng vỗ tay cùng tiếng reo của Thái Sương phát ra khi Phụng San vừa hát xong.  Nhạc Vân và Phụng San quay nhìn. Họ thấy Thái Sương đang đứng cùng Ngưu Thông. Phụng San đỡ Nhạc Vân đứng dậy. Ngưu Thông và Thái Sương bước tới. Thái Sương níu cánh tay Phụng San, thích thú:

- Muội hát hay quá.

Ngưu Thông xếp tay trước ngực nhìn Nhạc Vân, chép miệng:

- A Vân à, ta thấy ngươi không giống đang chịu phạt mà là đang hưởng lạc.

Nhạc Vân trừng mắt:

- Nói bậy.

Thái Sương bênh vực:

- Tuần mệt thì phải nghỉ một chút chứ.

Ngưu Thông cười hề hề, đặt tay lên vai Nhạc Vân, nói:

- Ta chọc ngươi chút thôi. - Thận trọng - Khi nãy ta gặp Nhạc thế bá đi với phụ thân ta, ngươi chú ý một chút.

Nhạc Vân cả kinh:

- Phụ thân ta sao? - Vội vàng - Không được! Ta phải đi tuần tiếp đây.

Đoạn, Nhạc Vân vội vã chống thương đi. Thái Sương, Ngưu Thông liền đi theo. Phụng San vội gấp tấm đệm bỏ lại vào giỏ rồi cũng đi theo họ. Bốn người vừa đi vừa râm ran trò chuyện, cười nói vui vẻ. Bỗng nhiên…

“Phụ thân, Ngưu thúc”, Nhạc Vân bất ngờ dừng lại lễ chào. Hóa ra là đụng mặt Nhạc Phi và Ngưu Cao. Những người còn lại cũng vội chào. Nhạc Phi ánh mắt nghiêm nghiêm, nhìn khắp mọi người, đặc biệt nhìn kỹ Nhạc Vân. Nhạc Vân cứ như đang tắm mồ hôi. Chắc là đi đứng khó khăn lắm. Nhạc Phi đằng hắng một cái rồi hỏi:

- Đi tuần tập thể sao?

Ngưu Thông nhanh miệng đáp liền:

- Dạ, chuyện là thế này Nhạc thế bá, tụi con thấy a Vân vất vả nên muốn giúp hắn một chút. Nhiều ánh mắt tuần tra sẽ kín kẽ hơn.

- Nếu như vậy thì nên chia nhau ra chứ không phải gom về một chỗ. - Nhạc Phi vẫn nghiêm nghiêm - Và ai không biết võ công, không có khả năng tự vệ thì không nên đi.

Thái Sương cười thân thiện:

- Hì hì… Nhạc đại thúc… - bước tới níu tay Nhạc Phi - … tụi con chỉ là muốn giúp a Vân một chút, một chút thôi mà. Thúc đừng trách mà. Tụi con cũng giúp thúc kiểm tra luôn. A Vân thật sự làm việc… à không đúng… là chịu phạt rất có trách nhiệm.

Nhạc Phi không biết đang nghĩ gì, chỉ nói:

- Không còn sớm đâu, các con về ngủ đi. - Quay bảo Ngưu Cao - Chuyện ta dặn đệ cứ như vậy mà làm.

Mọi người vâng vâng dạ dạ, cùng nhau cáo lui. Chờ mọi người đi hết, Nhạc Phi mới lấy sắc mặt thật nghiêm trọng, nhìn Nhạc Vân, hỏi xoay:

- Tô cô nương hát hay quá nhỉ?

Nhạc Vân giật thót cả mình, lập tức quỳ xuống, đầy lo lắng, nói:

- Hài nhi biết tội.

Nhạc Phi im lặng nhìn đứa con. Trong lòng ông lúc này có chút mâu thuẫn. Một nửa, ông muốn không truy cứu chuyện này vì nghĩ đến đầu hôm đã đã đánh con hơi nặng tay. Nhưng một nửa, ông lại không muốn buông lỏng cái kỷ cương mà ông ngầm đặt ra cho con trai. Qua một lúc, Nhạc Phi quay đi, bảo:

- Sáng mai tự mình đi lãnh mười quân côn.

Nhạc Phi bước thật nhanh. Nếu còn nhìn thêm một chút, e là nguyên nhung sẽ không cầm lòng được trước vẻ đáng thương của đứa con yêu. Nhạc Vân khấu đầu vâng lệnh mà lòng chua xót nghẹn ngào. Phụ thân lại muốn đánh. Lại muốn đánh. Tự nhiên chàng nghĩ hình như mình sinh ra là để bị đòn. Bóng đêm bao phủ lấy chàng, lắng nghe từng bước chân khó nhọc.

Trong đêm, Phụng San dõi theo bước chân Nhạc Vân, giữ hai giọt sương trong khóe mắt. Nàng áy náy, cảm thấy mình đã hại chàng. Nàng lại thầm thương Nhạc Vân, quả thật “ăn đòn nhiều hơn ăn cơm”.

Hết giờ tuần tra, Nhạc Vân quay về trướng. Trương Hiến mở mắt, vùng dậy, nhìn Nhạc Vân, nói:

- Công tử đã về?

Nhạc Vân đáp lại. Trương Hiến xuống giường, bước tới đỡ Nhạc Vân, nói:

- Công tử qua kia nghỉ một chút. Rồi ta bôi thuốc cho.

Nhạc Vân ngạc nhiên tròn mắt. Trương Hiến không đợi hỏi, cười cười giải thích:

- Tô cô nương nhờ cậy ta lo cho cậu. Mà ta cũng đoán được chuyện gì từ lúc sáng khi Nhạc soái dặn cậu đến gặp rồi.

Nhạc Vân không biết nên nói gì. Tiêu hầu vẫn ngủ say như chết. Nguyên Vũ thì cảm thấy không tiện ra mặt nên dù đã thức từ lúc Nhạc Vân về nhưng cũng vờ nhắm mắt để đó. Trương Hiến đỡ Nhạc Vân nằm sấp xuống giường. Nhìn thấy thương tích của công tử, Trương Hiến không tránh giật mình, thầm nghĩ nguyên soái ra tay chẳng chút lưu tình. Hai mông Nhạc Vân sưng to gần như gấp rưỡi, tím bầm, lằn roi chồng chéo nhau. Nhạc Vân ngại, giấu vùi mặt ửng đỏ xuống gối. Trương Hiến đưa bát thuốc, giục Nhạc Vân uống. Nhạc Vân uống hết. Trương Hiến lấy thuốc trị thương cẩn thận bôi. Dù Trương Hiến đã nhẹ tay lắm nhưng Nhạc Vân vẫn phải nhăn mặt chau mày.  Nguyên Vũ hé mắt nhìn, lòng thầm cảm thương. Xem ra chuyện Nhạc nguyên soái trị quân nghiêm minh, dạy con nghiêm khắc không phải chỉ là lời đồn vô căn cứ. Chàng lại nhìn sang Tiêu hầu, thầm nghĩ: “Hầu gia sẽ không bao giờ được duyệt tòng quân!”.

Nhạc Vân thiếp đi được một chút thì nghe Trương Hiến lay gọi. Trương Hiến đã thay y giáp chỉnh tề, trên tay cầm áo giáp của Nhạc Vân, giục:

- Công tử nhanh chuẩn bị, đến giờ rồi.

Nhạc Vân dụi dụi mắt. Trương Hiến đỡ chàng dậy, giúp chàng thay đổi giáp phục. Bộ giáp nặng làm Nhạc Vân thêm nhọc. Lớp vải quân phục thô ráp cọ vào vết thương thêm đau rát. Tuy là có thuốc vào đã đỡ hơn Nhạc Vân vẫn còn đau lắm. Chàng vẫn phải chống thương mà đi. Trương Hiến đi sát bên cạnh, có ý xem chừng.

Sau khi đến gặp phụ soái vấn an buổi sáng, Nhạc Vân lặng lẽ đi lãnh phạt. Thân mặc bộ giáp nặng nằm úp người lên băng ghế dài, hai tay bám chặt vào chân ghế, vạt áo choàng vén sang một bên, chạm đất, Nhạc Vân khép mắt chờ đợi trong một sự dỗi hờn. Phụ thân xem mình là nơi để trút giận, để thị uy.

Binh sĩ nhận lệnh chấp hình tay cầm quân côn mà không nỡ đánh xuống. Vị công tử này đáng yêu như vậy, tốt bụng như vậy, da dẻ trắng trẻo, gương mặt non nớt kia làm sao chịu nổi đòn đau chứ? Họ quên mất rằng Nhạc Vân là một hổ tướng của Nhạc gia quân. Trong lòng mọi người, Nhạc Vân chỉ là một đứa trẻ ngoan đáng được thương chiều. Mọi người cũng thật thương, một đứa con ngoan như vậy mà cứ bị ăn đòn hoài hoài. Nhưng chuyện cần làm thì vẫn phải làm.

“Bốp!”, côn đầu tiên đánh xuống. Nhạc Vân đau đớn hét lên. Đau không chịu thấu. Tuy không phải lần đầu “thưởng thức” quân côn nhưng chưa từng lâm thảm cảnh nhận côn với cái mông đã tan nát như bây giờ. Mười côn này làm sao vượt qua đây? Hai binh sĩ cầm côn nhìn nhau. Đó giờ có bao giờ công tử kêu la thê thảm như vậy đâu. Nhạc Vân bóp chặt tay vào chân ghế.

“Bốp!”, côn thứ hai đánh xuống. Nhạc Vân nhíu chặt đôi mày. Đau. Thật sự quá đau. Nhưng chàng không hét nữa. Quyết không kêu la. “Bốp!”, côn thứ ba. Môi cắn chặt, Nhạc Vân thấy cơn đau đã xông tới não. Mồi hôi chảy ròng ròng. “Bốp!”, côn thứ tư. Cái ghế run rẩy vì cơ thể Nhạc Vân run rẩy làm đôi tay nắm chân ghế cũng run rẩy. Mông chắc bị đánh hỏng rồi. Không chịu được nữa, Nhạc Vân toan gào lên gọi “phụ soái”. Nhưng lời chưa phát ra đã bị nuốt ngược lại. Phụ soái muốn đem ta đánh chết, kêu gào cũng vô ích. “Bốp!”, côn thứ năm đem hồn phách vút tận đâu đâu. Từng đường gân thớ thịt như cũng muốn phản đối cơn thống khổ. “Bốp!”, côn thứ sáu. Máu bật ra từ khóe môi bị răng cắn xiết. Mông sưng căng, cọ xát với lớp vải thô càng thêm bội phần đau đớn. “Bốp”, côn thứ bảy. Tiếng răng rắc của cái ghế dài. Dưới lớp áo giáp, gân cơ của Nhạc Vân nổi lên cuồn cuộn vì chàng cố gồng người. Mồ hôi ướt cả ghế. “Bốp!” côn thứ tám. Nhạc Vân đã mụ người đi, lục phủ ngũ tạng như đã đảo lộn. “Bốp!”, côn thứ chín. Tay Nhạc Vân đã nới lỏng, không còn sức để bám nữa, chàng sắp lả đi rồi. Hơi thở đã yếu dần. “Bốp!”, côn thứ mười…

“A Vân!”, Ngưu Thông hốt hoảng lao đến. “Ngươi không được ngất, không được ngất!”, Ngưu Thông vừa lay người Nhạc Vân vừa gọi lớn. Nhạc Vân lờ đờ mở mắt, nói nhỏ:

- Ta… không sao. Đỡ ta…

Ngưu Thông vội cúi xuống, quàng tay Nhạc Vân qua vai mình, từ từ đỡ dậy. Ngưu Thông dìu Nhạc Vân đi đến trình diện. Nhạc Phi nhìn thấy tình trạng của Nhạc Vân thì lòng nhói đau. Nhưng ông không để cho người khác nhìn thấy sự biểu lộ trên gương mặt. Ông hỏi Trương Hiến đứng bên cạnh:

- Sáng nay hình như Nhạc Vân không có nhiệm vụ?

Trương Hiến kiểm tra lại ghi chép rồi gật đầu đáp:

- Vâng, thưa nguyên soái, đúng là sáng nay không có phân công cho Nhạc tướng quân.

Thật lòng Nhạc Phi và tất cả mọi người đều thấy nhẹ nhõm. Mà nếu có nhiệm vụ thì thật không biết Nhạc Vân sẽ hoàn thành như thế nào. Nhạc Phi gật đầu ra hiệu cho Ngưu Thông đưa Nhạc Vân về trướng.

Nhạc Vân nằm một mình trong trướng vì Ngưu Thông còn bận việc. Tiêu hầu và Nguyên Vũ không biết đã chạy đi đâu. Mơ mơ màng màng… mông đau như bị bầm nát, miệng khô lưỡi cháy, Nhạc Vân cũng không biết mình mê hay tỉnh.

Một bàn tay mát rượi đỡ cho Nhạc Vân uống một bát thuốc đắng. Nhạc Vân uống. Rồi chàng cảm nhận được có người đang tháo giáp, cởi quân phục của mình. Chàng không buồn phản kháng. Cảm giác man mát, lại ran rát, buốt đau. Hình như người đó đang chăm vết thương cho chàng. Mông đau. Mông đau. Mông đau. Trong lòng Nhạc Vân lúc này chỉ nghĩ được có thế.

Phụng San lặng lẽ thêu thêm một cánh hoa trên chiếc khăn. Chiếc khăn vẽ hình bông hoa nhiều cánh và chỉ có một vài cánh đã được thêu. Trước mắt nàng là hình ảnh Nhạc Vân quân phục bết mồ hôi, người mềm lả nằm dí trên giường, cái mông sưng to, gần như biến dạng. Mắt nàng như có dòng nước.

Phụng San cắn chỉ. Nàng vuốt nhẹ lên cánh hoa thêu sắc nét như thật, nói thầm: “Nhạc Phi, mỗi một lần ông xử tệ với Nhạc đại ca, ta sẽ thêu một cánh hoa làm dấu. Sau này chúng ta sẽ tính đủ!”. Tia hàn quang từ mắt nàng như ngàn mũi dao sắc bén.

“Hiền đệ, đau lắm không? Uống chút nước đi.”, Toàn Phong đút cho Nhạc Vân một bát nước. Sau khi nghe chuyện của Nhạc Vân, hầu gia rất lo lắng, đã vội vàng chạy từ chỗ công chúa về. Công chúa muốn đến nhưng mọi người sợ nàng chọc giận Nhạc Vân, lại sợ Nhạc Vân thấy mất mặt nên tạm ngăn lại.

Nhạc Vân lẳng lặng uống nước, không nói gì. Toàn Phong đoán là trong lòng hiền đệ rất u uất.

Thái Sương và Ngưu Thông cùng bước vào. Mọi người thi nhau an ủi, Nhạc Vân chỉ ậm ờ. Mặt chàng chẳng rõ vui buồn. Thái Sương lo lắm. Chơi chung từ nhỏ, nàng biết những lúc Nhạc Vân thế này chính là khi tâm trạng rất tồi tệ, rất bất cần đời. Ngưu Thông cũng thấy chuyến này thật không ổn. Nói chuyện một hồi, tất cả đều bị một câu “ta muốn yên tĩnh” của Nhạc Vân “tiễn” ra ngoài.

Bữa cơm trưa diễn ra nặng nề và buồn bã. Dường như ai cũng cố ăn cho xong. Sau khi ăn xong, Trương Hiến mang phần ăn trưa của Nhạc Vân đã được Phụng San dọn sẵn lên mâm về trướng cho chàng. Với cái mông bị thương nghiêm trọng Nhạc Vân không thể ra ăn cùng mọi người.

“Công tử, ăn cơm thôi”, Trương Hiến đặt mâm cơm xuống cạnh Nhạc Vân.

Nhạc Vân bặm môi, lắc đầu:

- Ta không muốn ăn.

Trương Hiến lay lay:

- Phải ăn đi chứ.  Không sẽ bị đói đó.

- Đói không chết được đâu. - Nhạc Vân lấy cái chăm trùm lại.

Trương Hiến không hiểu chuyện gì. Có tiếng động. Nhạc Phi bước vào. Trương Hiến vội hành lễ. Nhạc Phi bảo chàng để cơm nước ở đó rồi ra ngoài và đừng cho ai vào. Trương Hiến vâng mệnh.

Nhạc Phi ngồi bên giường, giở cái chăn ra. Nhạc Vân thấy phụ thân bèn làm mặt lạnh, quay đi. Nhạc Phi lấy bát cơm, múc một thìa kề

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net