Không thể yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong một căn phòng âm u, lạnh lẽo.  Một người con trai tuấn tú, có chút gầy yếu bị trói trên giường. Mạc Thịnh lắc cái xích ở chân thật mạnh, rồi bất lực thở hổn hển. Đây là ngày thứ 13 anh bị em trai kết nghĩa nhốt ở đây. Cửa phòng cạch một tiếng mở ra, anh nhìn ra thấy một bóng hình quen thuộc tiến vào.
‘Choang !”
“ Cút, cậu cút cho tôi. Tư Lãm, rốt cuộc cậu muốn trói tôi ở đây bao lâu nữa.”
“ Trói, muốn trói anh đến khi nào tâm anh thuộc về tôi.”
“ Cậu… mơ giữa ban ngày! A, đừng… c..cậu muốn làm gì, thực …ghê tởm. Cút! “
Mạc Thịnh vô lực nhìn quần áo mình bị thoát ra, rồi lại nhìn thấy dương vật của mình bị ngậm vào. Hai mắt chứa đầy bi thương và bi phẫn khép lại. Trong lòng một mảng lạnh lẽo cứ đắm chìm anh. Tâm anh không ở đây, người con trai này cũng không phải người anh thương.
2 năm trước, anh quen Tư Lãm, rồi bị tính cách thân thiện, dương quang của cậu cuốn hút. Hai người kết thành anh em, thuê chung một căn nhà. Nói về phương diện tình cảm, anh thật sự chỉ coi cậu là em trai không hơn. Nhưng Mạc Thịnh không ngờ, người anh em ấy lại cất giữ một loại tình cảm cấm kỵ với anh. Anh đã từng từ chối cậu bằng cách tàn nhẫn nhất, nhưng cậu vẫn không buông. Thậm chí đến ngày anh cùng người yêu kết hôn lại bị cậu lừa gạt nhốt lại.
Sau một đêm loạn tình, anh tỉnh lại, hai mắt mờ mịt nhìn trần nhà. Mạc Thịnh mỉm cười, trở mình tìm ở khe giường ra một mảnh đĩa nhỏ. Vuốt nhẹ lên cổ tay, anh dứt khoát cứa lên một đường thật sâu. Máu rỉ ra, từng dòng chảy xuồng ga giường trắng tinh.
…. Chết là cách tốt nhất để giải thoát duyên kiếp nghiệt ngã này ….
….Chết sẽ khiến chấm dứt.. tất cả… tất cả …..

“ Rầm”
_ Không ! Th… Thịnh ..anh ..anh làm gì vậy … đừng đừng …máu ..không.
_ Lãm… anh…anh mệt rồi… anh không muốn tiếp tục… anh không yêu em … nên..
_ Không không, em … anh không được chết… là em có lỗi …anh ..anh..
_ Em ..m ..tr..trai ..t..tạm ..biệt..t.
_ A ! Thịnh …Thịnh.. đừng bỏ em mà.
Thân thể anh cứ lạnh dần, máu đã ngừng tuôn, nhưng cái màu đỏ thẫm ấy cứ hằn sâu vào tim người con trai đang khóc  cạnh giường. Tư Lãm run run, cầm lại mảnh đĩa rơi ở trên giường, hai mắt bi thương nhìn anh. Cậu đột nhiên cười lớn lên, hai mắt nhắm nghiền lại.
…Anh à, chết không phải là cách giải thoát..
…Mà chết để bắt đầu lại ..tất cả…
… Hẹn anh ở kiếp sau, em yêu anh…mãi mãi….
…Và cũng hy vọng..anh sẽ đáp lại, có được không.?...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net