Câu Chuyện Của Mình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong suốt quãng thời gian trưởng thành , chúng ta ắt hẳn sẽ có lần biết rung động nhẹ nhàng trước ánh mắt nụ cười của đối phương, biết yêu cuồng nhiệt đậm sâu với người ấy , dám hi sinh hết mình khi còn bồng bột và dại khờ ... Những điều ấy ta đều coi là thanh xuân, là thứ đi theo ta để hoá thành kỉ niệm .

Và chắc chắn rồi , tôi không phải là một ngoại lệ : tôi cũng có một tình yêu khắc sâu vào tâm can , như một cái đinh nhọn không dám lấy ra vì sợ đau nhưng nếu để lại sẽ bị gỉ mòn. Thật ra , anh không phải mối tình đầu của tôi để tôi ghi tâm như bao người khác , anh cũng chẳng phải người yêu hoàn mĩ không tì vết để người khác hâm mộ , chúng tôi cũng không phải cặp đôi trai tài gái sắc để người khác phải ngước nhìn.  Chúng tôi chỉ là một đôi tình nhân , biết yêu , biết trao đi và biết nhận lại.

Tôi nghĩ rằng nếu tôi nói điều này ra có lẽ tôi sẽ nhận rất nhiều sự chỉ trích từ nhiều người nên tôi cũng không muốn biện minh gì cả. Anh ấy là người yêu cũ của bạn thân tôi . Tôi không muốn biện minh rằng mình đúng hay sai , rằng yêu không là thứ ngăn cản được vì đây là một sai lầm lớn nhất của tôi.

Tôi từng đọc một câu nói rất hay như này : " Phụ nữ thường nhận ra mọi thứ muộn hơn đàn ông. Khi cô ấy còn chưa kịp rung động thì anh ấy đã yêu đậm sâu mà khi cô ấy rơi hoàn toàn vào vạn kiếp bất phục thì anh ấy lại dần lạnh nhạt." Tôi của lúc ấy còn chưa dám đối mặt với tình yêu cuồng nhiệt của anh , chưa dám trao đi hết trái tim của mình , bởi chúng tôi mới quen nhau mà thôi. Tôi sợ hãi , tôi trốn tránh , tôi tự tin và cả lo sợ. Tất cả suy nghĩ tiêu cực đè nén tôi , đè nén tất cả cảm xúc của tôi. Chẳng qua là tôi còn chủ quan , chủ quan rằng anh sẽ ở phía sau đợi tôi...

Nhưng đỉnh điểm xảy ra giống như một con dao lạnh lùng chặt đứt đi sự nồng nhiệt này: Khi bạn thân tôi ( tức người yêu cũ anh ) khoá tài khoản facebook , anh tức giận , anh tuyệt vọng và anh cũng khoá facebook theo cô ấy. Tôi lúc ấy hoang mang vô cùng , cũng là thất vọng vô cùng , nó giống như bị rơi từ thiên đường xuống địa ngục vậy, đến tận bây giờ mỗi lần nghĩ lại là một lần đau đớn .

Nhưng chưa bao giờ tôi dám gặn hỏi anh về chuyện ấy , tôi sợ anh phật lòng. Tôi thừa nhận tôi yếu thế trong tình yêu , tôi chỉ muốn trao cho anh thứ đẹp nhất , tôi sợ anh khó xử tôi sẽ đau lòng , tôi sợ ấy áy náy tôi xót xa . Vậy nên đáng buồn là , chỉ một mình tôi buồn thôi. Có lẽ đây là sự khác nhau giữa yêu và được yêu...

Thực lòng mà nói , anh nói chuyện ấm áp vô cùng , quan tâm tôi cũng vô cùng nhưng có lúc tôi lại thấy những điều đó thật mơ hồ , giống như ảo giác tôi tự vẽ lên vậy.

Sau này chúng tôi chia tay rồi , thế mà đến lúc chia tay anh vẫn tuyệt tình với tôi. Một người con trai tuyệt tình nhất là khi dồn người con gái yêu mình vào đường cùng để cô ấy phải tự thốt lên lời chia tay... Tôi chính là trong hoàn cảnh như thế . Chia tay tôi rất đau khổ nhưng tôi không khóc , cũng rất nhiều ngày tháng sau này tôi cũng không rơi một giọt nước mắt nào . Chúng tôi chia tay và yêu nhau quá yên bình khiến tôi còn ngỡ rằng chưa có một điều gì đã xảy ra .

Tôi tưởng rằng , tôi đã quên được anh , quên được tất cả mọi thứ thuộc về anh nhưng sự thật là tôi chẳng qua không muốn tự bóc vẩy cái vết thương chồng chết ấy ra , tôi hèn nhát , tôi run sợ . Nhưng không phải tôi hèn nhất thì thế giới này sẽ nhẹ nhàng với tôi, giống như anh vậy. Khi chia tay được hơn nửa năm tôi phát hiện rằng , anh còn chưa từng coi tôi là người yêu cũ , đến danh xưng "người yêu cũ" tôi còn chẳng xứng đáng thì nói gì là tình cảm của anh.

Tôi lúc đó cười trào phúng , bắt đầu ghét bỏ anh nhưng cũng là lúc nước mắt tôi rơi xuống . Tôi không hiểu vì sao lúc ấy tôi vẫn vô cùng đau lòng , đau như bị hàng vạn kim châm vào lồng ngực trái .

Các bạn có thể nói tôi ngốc cũng được , ngu cũng đúng , mù quáng không sai , nhưng lúc ấy tôi chỉ biết yêu , bây giờ tôi cũng không học được cách quên đi anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net