Họa bì - Ngoại truyện: Cao xứ bất thắng hàn [kết]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Đoản

#hoabi

Ngoại truyện: Cao xứ bất thắng hàn [kết]

..........

Khi Mặc Nguyệt mơ màng tỉnh dậy, đã thấy toàn thân đau nhức như ngàn kim châm. Nhưng lúc này, y không còn để ý đến cái đau ấy nữa, vì trái tim đã tê dại.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn đồ tôn tâm đắc nhất của mình, khẽ thở dài, nói:

"Ngươi đừng cử động mạnh, tâm mạch của ngươi đã vỡ nát, huyết mạch toàn thân đều bị đứt, ta vừa nối lại cho ngươi, tạm thời không được cử động, tịnh dưỡng vài ngày đi. Nhưng mà, lần này cũng xem như trong họa được phúc, ngươi trải qua đại kiếp nạn, cải tử hoàn sinh, bây giờ đã chính thức phi thăng thành thượng thần."

Mặc Nguyệt tu luyện là thuật thanh tâm quả dục, thái thượng vong tình, cấm kỵ nhất là đại hỉ đại bi. Lúc ấy, y đau thương tột độ, lại vừa bị trọng thương, thân thể còn suy yếu, nhất thời không chịu nổi phản phệ, tâm mạch vỡ nát. Nếu không nhờ Nguyên Thủy Thiên Tôn bấm tay tiên đoán được kiếp nạn này của y, sai bầy bạch hạc đến đưa y về Côn Luân chữa trị, có lẽ y đã tan thành mây khói.

Mặc Nguyệt tích được vô số công đức, lần này lại góp công lớn đẩy lùi tai kiếp cho lục giới, cũng đã trải qua đại hạo kiếp, công đức viên mãn, tu thành chính quả, đắc đạo thành thượng thần. Trong mười vạn năm nay, y là thượng thần phi thăng sớm nhất, địa vị ở Thiên giới vô cùng tôn quý, danh vọng có thể sánh ngang Thiên đế.

Đây rõ ràng là một tin vui.

Nhưng Mặc Nguyệt nghe thấy, lại chỉ cảm thấy trống rỗng, không bi, không hỉ.

Y bật cười, cười đến chảy nước mắt, thì thầm:

"Thượng thần? Không có Long nhi, không có hài tử, ta cần cái danh thượng thần này làm gì? Trường sinh bất tử thì sao, thọ cùng trời đất có ích gì, thiên thu vạn tuế ở Thiên giới lạnh lẽo này, có gì đáng vui mừng?"

Trước kia, y một lòng muốn đắc đạo thành thần. Chỉ có mạnh hơn nữa, mới có thể che chở nàng một đời bình an.

Bây giờ, Long nhi không còn, tu hành đắc đạo có ích gì? Làm thượng thần có ích gì?

Bọn họ đều ca ngợi y là Thiên giới đệ nhất chiến thần. Nhưng ngay cả thê nhi cũng không bảo vệ được, y còn cần cái danh đệ nhất chiến thần làm gì? Trường sinh chưa hẳn là phúc, sinh lão bệnh tử chưa chắc là khổ. Lúc này, y chỉ mong, sinh mệnh của thần là hữu hạn, để y còn có ngày trùng phùng với nàng.

Đáng tiếc, thần không có kiếp sau, không có luân hồi. Chết đi, sẽ hóa thành một luồng tàn hồn, tan thành mây khói.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn y, cuối cùng vẫn không đành lòng thấy đồ tôn như vậy, bèn nói:

"Ngươi cùng long nữ kia, cũng chưa đến nỗi không có cách gặp lại. Nghe nói nghịch lân của Long tộc là nơi tập trung hết thảy linh khí, tuy rằng nàng ta đã chết đi, nhưng nghịch lân vẫn còn, có lẽ có phần hồn phách nào đó còn bám trên đó..."

Ông ta chưa nói dứt lời, Mặc Nguyệt đã lập tức đứng dậy, vội vàng bước đi, bất kể mỗi lần y bước đi, máu đỏ thẫm lại tràn ra thấm ướt bạch y.

Nguyên Thủy Thiên Tôn vội nói:

"Mặc Nguyệt, thương tích của ngươi chưa khỏi, bây giờ mà đằng vân giá vũ, cả đời này tâm mạch của ngươi sẽ không còn cách nào khôi phục!"

Mặc Nguyệt nghe thấy lời ấy, vẫn vội vàng bước đi, không hề quay đầu. Y bay lên một áng mây trắng, đằng vân về đến Thanh Khâu.

Bước vào Thần Quân phủ, chỉ thấy khắp nơi chăng đèn kết hoa, ngập tràn không khí vui mừng. Các tiên tỳ nhìn thấy y, đều nhất tề cúi đầu, đồng thanh vui mừng hô lớn:

"Chúc mừng tôn thượng phi thăng thượng thần!"

Những người này đều vui mừng hớn hở như vậy. Bọn họ biết rằng Long nhi của y không còn, nhưng vẫn chăng đèn kết hoa ăn mừng. Rốt cuộc, ngàn năm nay, y đã đối với nàng ra sao, mới khiến người trong phủ đều nghĩ rằng y còn có thể vui mừng khi mất đi nàng?

Mặc Nguyệt chỉ cảm thấy lồng ngực đau thắt, lại cố kiềm nén máu tanh đang chực chờ trào ra khóe miệng. Y lạnh lùng phất tay, đèn hoa trong phủ tan thành trăm mảnh. Các tiên tỳ cảm nhận được lãnh khí tỏa ra từ tôn thượng, lập tức sợ hãi lui ra.

Mặc Nguyệt bước vào trong, cuống cuồng tìm kiếm ngân giáp của mình. Y tìm tất cả mọi ngóc ngách, vẫn không thấy bóng dáng. Y càng lúc càng mất bình tĩnh, lật tung cả phủ lên. Vẫn không thấy.

Lúc này, ngoài cửa bước vào một bóng người, yểu điệu thướt tha, hồ mị mê hoặc.

"Tôn thượng, người đang tìm gì vậy?" Hồng Ly mỉm cười hỏi.

Sau khi Mặc Nguyệt hòa ly với Thương Tang, mẫu hậu của y vẫn luôn cố tình đưa Hồng Ly đến lảng vảng chung quanh phủ. Y cũng không để ý đến nàng ta, chỉ xem như người vô hình.

Bây giờ, nghe nàng ta hỏi, y cũng không màng lên tiếng, chỉ chăm chăm tìm kiếm.

Hồng Ly nghĩ ngợi một lúc, bật cười nói:

"Tôn thượng đang tìm bộ giáp phục kia sao?"

Mặc Nguyệt quay người lại, ánh mắt chợt lạnh lẽo như hàn băng, nhanh như chớp chộp lấy cổ của nàng ta, bàn tay chầm chậm siết chặt lại, gằn từng chữ hỏi:

"Nói, ngươi mang nó đi đâu?"

Hồng Ly chưa bao giờ thấy y như vậy. Mặc Nguyệt từ trước đến nay luôn ôn hòa bao dung với tất cả mọi người. Cho dù y không thích nàng, không muốn cho nàng bất kỳ cơ hội nào, thì vẫn chưa từng lạnh lùng tàn bạo đến thế. Thậm chí là sau khi con rồng đáng ghét kia xuất hiện, chiếm hết tầm mắt của Mặc Nguyệt, khiến y nhiều lần lạnh nhạt với nàng ta, thì cũng không đáng sợ như bây giờ.

Hồng Ly run rẩy, lí nhí nói:

"Ta... Ta thấy nó đã bị rách... Cho nên... Cho nên đem vứt rồi... Ta có may cho tôn thượng một cái mới... Người đừng tức giận..."

Đôi mắt của Mặc Nguyệt bỗng đỏ lên, tràn ngập đau đớn. Và sát khí.

Y siết mạnh tay, giọng vẫn bình thản như không, nhưng lại lạnh lẽo đến mức khiến trái tim Hồng Ly cũng run lên.

"Bản tọa cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nói, ngươi đã mang nó đi đâu?"

Hồng Ly bật khóc, hoảng loạn đáp:

"Ta... Ta chỉ đem nó cho tỳ nữ đốt bỏ... Ta không biết... Không biết..."

Nàng ta biết cái áo giáp đó là long nữ kia may cho y, y luôn xem như bảo bối, trong lòng ghen tị, bèn sẵn dịp này đốt đi. Nàng ta cứ nghĩ, Mặc Nguyệt dù giận đến thế nào, cũng không làm gì mình. Y vẫn luôn là tôn thượng bao dung độ lượng cơ mà.

Mặc Nguyệt chết lặng người.

Cơ hội cuối cùng của y, cũng không còn nữa. Y không thể nào cứu được Long nhi của y, không thể nào gặp lại nàng nữa.

Tất cả chỉ vì, y đã quá nhân từ với tất cả mọi người. Nàng là thê tử của y, nhưng y lại chỉ tốt với nàng, như là y vẫn tốt với tất thảy chúng sinh, không có gì khác biệt. Chính vì thế, không ai cảm thấy y sẽ vì nàng tức giận với bọn họ. Có phải, nàng cũng cảm thấy như vậy. Một ngàn năm ở nơi này, có phải nàng cũng chịu sự khinh rẻ cười nhạo của bọn họ?

Y càng nghĩ, trái tim càng đau thắt, lồng ngực tức nghẹn, cuối cùng chỉ thấy khắp miệng tanh nồng mùi máu.

Hồng Ly kinh sợ nhìn Mặc Nguyệt phun ra một ngụm máu, đôi mắt đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ. Y nâng tay, bóp mạnh một cái, nàng ta còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, tiên đan đã vỡ nát.

Y không hề chớp mắt, dửng dưng bước ra ngoài. Các tiên tỳ trông thấy y đã không còn là tôn thượng hiền hòa thường ngày, sợ hãi tột độ, hỏi gì nói đó, lập tức chỉ cho y chỗ áo giáp bị đem đi đốt.

Mặc Nguyệt bới từng đống tro lên, bới đến hai tay chảy máu, vẫn không thể tìm thấy thứ y muốn tìm.

Đến chiều, trời đổ mưa to. Mặc Nguyệt chẳng màng thi pháp cho nước mưa đừng chạm vào người mình. Nước mưa xối xả tuôn đổ xuống người y, vết thương cũ mới khắp người đều nứt ra, máu ướt không ngừng chảy. Y vẫn chẳng hay chẳng biết, chỉ hì hục tìm kiếm trong vô vọng.

Rốt cuộc vẫn là phí công vô ích.

Long nhi.

Mặc Nguyệt thì thầm gọi tên nàng.

Vĩnh viễn, chẳng còn ai đáp lại tiếng gọi của y nữa.

..........

Mấy ngày sau đó, Thanh Khâu rúng động. Nghe nói, Mặc Nguyệt thượng thần dường như đã điên rồi. Mỗi ngày, y đều trò chuyện với Long nhi, mỉm cười với Long nhi, gảy đàn cho Long nhi nghe, cùng Long nhi dùng cơm. Nhưng mà, ai cũng biết, Long nhi của y đã chết rồi. Y lại không cho phép ai nói ra sự thật ấy. Nếu có kẻ hé miệng khuyên can, y đều tàn nhẫn giết chết. Dần dà, ai cũng sợ hãi, không ai dám bước chân vào tòa phủ đó một bước. Chỉ có y, ngày ngày chìm đắm trong mộng cảnh của mình, cùng Long nhi do y tưởng tượng ra.

Ngày hôm ấy, Nam Cực lão nhân bước vào Thần Quân phủ, nay đã là Thượng Thần phủ.

Ông đứng ở cửa, nghe bên trong có tiếng Mặc Nguyệt dịu dàng như nước nói:

"Long nhi, ăn thử món này đi, vi phu vừa học nấu thử, nếu không vừa miệng, ngày mai ta lại đổi món khác."

"Từ trước đến nay, luôn là nàng vì ta xuống bếp. Mấy ngày nay vi phu tự thân đến trù phòng, mới biết nàng đã vất vả thế nào. Từ đây trở đi, vi phu không để nàng khổ cực nữa. Long nhi cho vi phu thêm một cơ hội nữa, có được hay không?"

Nam Cực lão nhân nghe thấy ái đồ một mình độc thoại như thế, khẽ thở dài một tiếng, gọi:

"Mặc nhi, con ra đây đi."

Từ trong lại phát ra tiếng nói, ý như dỗ dành:

"Long nhi ngoan ngoãn ở đây, vi phu ra ngoài gặp sư phu rồi sẽ sớm trở vào với nàng."

Y bước ra ngoài, mỉm cười cúi đầu hành lễ:

"Đồ nhi tham kiến sư phụ."

Nam Cực lão nhân quan sát thần sắc của y. Nếu y tỏ vẻ đau khổ bi thương, vậy mới là bình thường, không cần lo lắng. Đằng này, ông thấy y vẫn chẳng có gì khác thường, trong lòng lại càng không yên tâm, thở dài nói:

"Mặc nhi, sinh ly tử biệt là chuyện thường tình của nhân thế. Chúng ta là thần tiên, sống qua ngàn vạn năm, hẳn đã nên nhìn thấu mới phải, sao lại còn chấp nhất đến thế? Cửu công chúa đã tạ thế, con cũng nên tỉnh mộng rồi."

Nụ cười trên môi Mặc Nguyệt chợt tắt ngấm. Y vẫn cố trấn tĩnh, nói:

"Sư phụ sao lại nói ra lời ấy? Long nhi vẫn còn an khang mạnh khỏe, nàng chỉ hơi mệt, không tiện ra gặp người thôi."

Nam Cực lão nhân lắc lắc đầu, than nhẹ một tiếng:

"Si nhi, si nhi... Con hà tất phải tự lừa mình dối người như thế? Cửu công chúa còn trên dương thế hay không, lẽ nào con không rõ?"

Mặc Nguyệt hai tay ôm đầu, mắt lại trở nên đỏ ngầu, không ngừng lẩm bẩm:

"Không phải! Không phải! Long nhi không có chuyện gì... không có chuyện gì..."

Nam Cực lão nhân thi pháp định thân để y đứng yên, sau đó nhét một viên thuốc vào miệng y. Hai mặt của Mặc Nguyệt dần đen trở lại, y thất thần ngồi bệt xuống đất, chua xót cười, nói:

"Sư phụ sao lại nhất quyết bắt ta phải đối diện với sự thật này chứ? Tại sao không để ta sống trong mộng cảnh hạnh phúc ấy? Ít nhất, làm một kẻ điên, thì không cảm thấy đau."

"Sư phụ có nói, duyên phận giữa con và Cửu công chưa dứt, ân oán chưa kết thúc, duyên nợ chưa trả hết, sẽ còn có ngày gặp lại nhau."

Mặc Nguyệt ngẩng đầu, vẻ mặt đầy kinh hỉ.

Nam Cực lão nhân xòe tay ra, một viên minh châu lấp lánh ánh bạc hiện lên.

"Đây là Tụ Hồn châu, con hãy mang nó đi, tìm khắp tứ hải bát hoang, lục giới mênh mông bao la, tất sẽ còn sót lại một luồng tàn hồn của Cửu công chúa. Con dùng Tụ Hồn châu này, cất chứa hồn phách của nàng ấy, sau đó đưa vào lục đạo luân hồi, có lẽ vẫn còn cơ hội tái tục tiền duyên."

Mặc Nguyệt nhận lấy Tụ Hồn châu, lòng đầy mừng rỡ, lập tức bay đi, bắt đầu hành trình tìm kiếm ngàn năm giữa biển người mênh mông, chỉ với một hi vọng nhỏ nhoi: tìm được một luồng tàn hồn của nàng.

Đạo đồng bên cạnh Nam Cực lão nhân hiếu kỳ hỏi:

"Thiên Tôn thật sự đã nói vậy sao?"

Nam Cực lão nhân khẽ lắc đầu, nói:

"Không có, ta chỉ lừa hắn thôi. Mặc nhi vì cái chết của Cửu công chúa mà không còn chút quyến luyến với sự sống, tự hủy hoại mình. Ta thân làm sư phụ, sao có thể để hắn tiếp tục nửa điên nửa tỉnh như thế? Chi bằng cho hắn một lý do để sống tiếp. Đợi trăm năm sau, khi hắn đã thật sự nản lòng chết tâm, lúc ấy có thể từ bỏ, bắt đầu một cuộc đời mới."

Chẳng qua là, bấy giờ, Nam Cực lão nhân không thể ngờ rằng, Mặc Nguyệt lại vì một lời nói dối mà miệt mài tìm kiếm ngàn năm, vẫn luôn kiên trì không từ bỏ.

Một năm ấy, y vô thức trở về Lưu Gia thôn. Lúc này cũng là ngày cuối năm, tuyết rơi lất phất, nhà nhà quây quần bên nhau đón giao thừa.

Có người nhận ra y, cười hỏi:

"Mặc tướng công, ngài quay về rồi sao? Nương tử của ngài đâu?"

Lòng Mặc Nguyệt lại quặn thắt. Y mỉm cười, khẽ đáp:

"Nàng vẫn đang chờ ta đến đón nàng."

Mặc Nguyệt cứ đi, đi mãi, cuối cùng trở về ngôi nhà năm xưa phu thê y từng tá túc. Nhiều năm không có người ở, ngôi nhà hoang vắng tiêu điều, y lại như nhìn thấy khói bếp chiều đông năm ấy còn vương vấn trên mái nhà, ánh đèn năm ấy nàng thắp lên chờ y trở về vẫn còn phát sáng.

Y đặt cây đàn xuống, lẳng lặng đàn một khúc "Dương xuân bạch tuyết". Tuyết vẫn rơi rơi ngoài khung cửa, tiểu cô nương tựa đầu vào vai y cùng ngắm tuyết đã chẳng còn.

Y vẫn cứ đàn, đàn đến khi một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống dây đàn, hòa vào bảy dây thê lương.

Sáng hôm ấy, Mặc Nguyệt lại tiếp tục lên đường. Trên đường, y gặp bọn trẻ đang vô tư nô đùa, tiếng cười khúc khích vang vọng một vùng. Y nghĩ đến, nếu Tích nhi của y còn sống, phải chăng cũng vô ưu vô lo vui vẻ nô đùa như thế?

Thấy y đứng lặng nhìn bọn trẻ, ông chủ quầy hàng đồ chơi hiểu lầm rằng trong đó có con của y, liền chào mời:

"Công tử, ngài mua cái trống bỏi này cho con ngài đi, trẻ con rất thích thứ này!"

Mặc Nguyệt bất giác mua lấy cái trống ấy, bỏ vào tay áo, rồi mới chợt nhớ, y làm gì có con để mà chơi thứ này.

........

Cứ thế, thoáng chốc năm trăm năm qua đi trong chớp mắt. Mặc Nguyệt đã đi qua rất nhiều nơi, gặp qua rất nhiều người, nhưng lại vẫn chẳng mảy may tìm thấy chút khí tức của thê tử. Nam Cực lão nhân ngỡ rằng y sẽ sớm bỏ cuộc, nhưng sự kiên trì của y lại khiến ông ta hối hận. Đến nước này, ông cũng không thể nói cho y sự thật, chỉ đành nhìn y miệt mài tìm kiếm một người sớm không còn trên dương gian.

Năm đó, Mặc Nguyệt đi qua một khu rừng, cảm nhận thấy long khí. Y mừng rỡ, vội lần theo, đi đến bìa rừng, y trông thấy một con tiểu bạch long đang bị bầy yêu quái bao vây.

Biết không phải nàng, y vô cùng thất vọng, nhưng thấy đứa bé kia đáng thương như vậy, y vốn đã lâu không làm chuyện tốt, vô thức lại ra tay cứu giúp.

Tiểu bạch long thấy y cứu mình, bèn hóa lại hình người, là một đứa bé mặt mày như họa, cực kỳ đáng yêu, trên đầu còn có hai cái sừng nhỏ xíu, khiến Mặc Nguyệt bất giác nhớ tới Long nhi lúc nhỏ. Tiểu bạch long một mực muốn theo hầu y để báo ân, rõ ràng với tu vi của y, muốn cắt đuôi nó là việc vô cùng đơn giản. Nhưng không hiểu vì sao, y lại cố tình đi chậm lại, chờ nó đuổi theo.

Cuối cùng, Mặc Nguyệt cũng không chịu nổi sự kiên trì bám đuôi của tiểu bạch long, nhận nó làm đạo đồng.

"Ngươi tên gì?" Mặc Nguyệt khẽ hỏi.

Tiểu bạch long cười hì hì nói:

"Tôn thượng cứ gọi ta là Tích nhi, mọi người đều gọi ta như thế."

Tích nhi, Tích nhi. Mặc Nguyệt lẩm bẩm cái tên này, lại chợt thấy ngực đau nhói.

Tiểu bạch long mấy ngày nay đi theo y, cũng hiểu rõ bệnh cũ của y, liền nhanh tay nhanh chân lấy thuốc ra cho y uống vào.

Mặc Nguyệt lấy từ tay áo ra cái trống năm nào, đưa cho tiểu bạch long, nói:

"Tích nhi, ngươi cầm lấy chơi đi."

Tiểu bạch long tính tình hiếu động, rất nhanh bị món đồ chơi mới hấp dẫn chú ý.

Từ đó, trong hành trình tìm kiếm đằng đẵng diệu vợi của Mặc Nguyệt, có thêm một đạo đồng đồng hành. Tích nhi biết y đi tìm thê tử, liền rất cảm động, hiếu kỳ hỏi:

"Tôn thượng nhớ mãi không quên phu nhân như vậy, phu nhân hẳn là rất tốt?"

Mặc Nguyệt vuốt ve từng sợi dây đàn, khẽ đáp:

"Nàng là người tốt nhất thế gian, nhưng cũng ngốc nhất thế gian."

Cứ thế, hai người đi mãi, đi mãi. Bóng người muốn tìm vẫn bặt tăm.

Rất lâu rất lâu sau đó, Mặc Nguyệt rốt cuộc đã nhìn thấy một nữ tử có dung mạo giống hệt Long nhi của y.

Y mỉm cười, gọi:

"Long nhi."

Nhưng nàng không vui mừng nhào vào lòng y nữa, nàng lại quỳ xuống cầu xin y tha cho phu quân nàng.

Y đã từng không cam tâm.

Nhưng khoảnh khắc nàng chạy về phía Bạch Cổ Nguyệt, y đã hiểu, Long nhi mà y tìm kiếm, vốn đã không còn trên đời này. Nàng đã biến mất trong vòng luân hồi mờ mịt, không còn gặp lại được nữa.

Y đứng trên đỉnh Thiên sơn suốt một đêm. Đến khi Tích nhi lay gọi y, đã thấy ba ngàn tóc đen hóa bạc trắng.

Kim niên hoa lạc nhan sắc cải,

Minh niên hoa khai phục thuỳ tại.

Dĩ kiến tùng bách tồi vi tân,

Cánh văn tang điền biến thành hải.

Cổ nhân vô phục Lạc thành đông,

Kim nhân hoàn đối lạc hoa phong.

Niên niên tuế tuế hoa tương tự,

Tuế tuế niên niên nhân bất đồng. (1)

...........

*Chú thích:

(1) Trích bài "Đại bi bạch đầu ông", dịch thơ:

"Năm nay hoa rụng, dung nhan đổi

Năm sau hoa nở còn ai đợi?

Mấy độ ruộng dâu hoá biển xanh

Bao lần tùng bách khô thành củi.

Thành đông người cũ vắng xa rồi

Người nay trong gió ngắm hoa rơi

Năm năm tháng tháng hoa còn đó

Tháng tháng năm năm khách đổi dời."

@Tác giả: Dài quá nên tạm kết vậy. Bạn nào muốn HE cho tôn thượng thì chờ tiếp nha. ^^ Huhu viết xong cái phần này khóc sưng mắt rồi. :'(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net