Ngộ tiên - Chương 11: Ôn tuyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Đoản
MỘNG TRUNG KÝ - NGỘ TIÊN
Chương 11: Ôn tuyền

Khi Dao Hoàn tỉnh lại, đã thấy mình đang ở trên đỉnh Hoa Sơn, trong gian phòng của sư tôn.

Hương hoa đào thoang thoảng quyện vào không khí. Thi thoảng có cơn gió thổi qua, phong linh trên cửa đinh đang reo vang, vài cánh hoa lả tả bay vào song cửa, đáp xuống án thư bên cạnh đó.

Cũng chỉ có trên đỉnh Hoa Sơn này, mùa thu hoa đào vẫn nở rộ.

Dao Hoàn chống tay muốn ngồi dậy, bấy giờ mới phát hiện ra chân tay nàng ỉu xìu không chút sức lực, cả người mềm nhũn ra. Loay hoay mãi không ngồi dậy được, đang lúc nàng ức đến suýt khóc, chợt thấy ngoài cửa có một bóng người bước vào.

Sư tôn ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dậy, rồi bưng bát thuốc lên, khẽ nói:
"Hoàn nhi, uống thuốc thôi."

Dao Hoàn ngước mắt nhìn sư tôn, thấy người vẫn toàn thân bạch y chẳng nhuốm bụi trần. Những lúc chỉ có hai sư đồ, người chỉ mặc thường phục thong dong nhẹ nhàng, không khoác trường bào bên ngoài, đầu cũng không đội ngọc quan, chỉ dùng một cây trâm ngọc búi lên, ba ngàn sợi tóc mượt mà buông xõa sau lưng. Nàng nhìn lên trán người, thấy ấn ký màu đỏ sậm kia đã biến mất. Bấy giờ, sư tôn lại trở về là sư tôn tiên phong đạo cốt, không ăn khói lửa nhân gian.

Dao Hoàn cúi đầu, không biết nên vui mừng hay thất vọng.

Sư tôn xoa đầu nàng, khẽ nhắc lại:
"Uống thuốc thôi, đợi thuốc nguội rồi sẽ khó uống."

Dao Hoàn lấy làm khó hiểu, hỏi:
"Sư tôn, Hoàn nhi bị làm sao vậy? Tại sao phải uống thuốc?"

Sư tôn nghe nàng hỏi, đưa tay che miệng khẽ ho một tiếng, áy náy nói:
"Hoàn nhi chỉ là phàm thai nhục thể, sức khỏe lại yếu ớt, trong một lúc khó tiếp thu nổi linh khí của long tộc, uống chút thuốc bồi bổ điều hòa lại, vài ngày sẽ khỏi."

Dao Hoàn kinh ngạc hỏi:
"Long tộc? Long tộc thì có liên quan gì tới Hoàn nhi?"

Sư tôn bất đắc dĩ giải thích:
"Vi sư vốn là thủy hệ ứng long. Chẳng phải Hoàn nhi đã nhiều lần trông thấy chân thân của ta ư?"

Dao Hoàn sững người, theo phản xạ đưa mắt nhìn chân của sư tôn, liên tưởng tới chiếc đuôi lóng lánh vảy bạc kia, giật mình nói:
"Người... Người không phải thuộc xà tộc sao?"

Sư tôn chẳng biết nên khóc hay cười, khẽ lắc đầu.

Thật ra, đối với long tộc, bị xem là rắn có thể nói là sự sỉ nhục lớn nhất. Rồng vốn là đế vương trong muôn loài, là thần thú uy nghi nhất, từ khi sinh ra đã được muôn người sùng bái. Loài rồng bản tính vốn kiêu ngạo, bị nhận nhầm là loài rắn thấp kém tất nhiên chẳng dễ chịu gì. Nhưng sư tôn lại không tức giận, chỉ cảm thấy vẻ ngây ngô của nàng thật đáng yêu.

Dao Hoàn tỏ ra tiếc nuối, nói:
"Nếu là rắn thì tốt hơn, rồng trông thô lỗ lắm, không đáng yêu..."

Sư tôn lần đầu tiên nghe người ta mắng chủng tộc nhà mình thô lỗ, lại không nỡ tức giận với nàng, chỉ đành mỉm cười, xoa đầu nàng, bảo:
"Chân thân của vi sư xấu xí, chỉ mong không làm Hoàn nhi chướng mắt ghét bỏ."

Dao Hoàn nhoẻn miệng cười, nhích về phía trước một chút, dật dựa vào lòng người, thỏ thẻ nói:
"Sư tôn đừng lo, bất kể sư tôn trông như thế nào, Hoàn nhi cũng vẫn thích sư tôn, không ghét bỏ sư tôn đâu."

Sư tôn ôm nàng vào lòng, chỉnh lại cho nàng dựa được thoải mái hơn, rồi lại cầm bát thuốc lên, bảo:
"Uống thuốc thôi, còn nói nữa thì nguội mất."

Dao Hoàn hiếm khi thấy sư tôn dịu dàng thân mật với mình như vậy, tất nhiên phải tranh thủ làm nũng, nói:
"Sư tôn, Hoàn nhi không cầm nổi bát, sư tôn đút cho Hoàn nhi uống đi."

Sư tôn biết nàng chỉ giở trò nhõng nhẽo, nhưng trong lòng vẫn còn thấy tội lỗi, chuyện gì cũng chiều theo, bắt đầu đút từng muỗng thuốc cho tiểu đồ nhi uống.

Dao Hoàn uống thuốc xong, lại được sư tôn đỡ cho nằm xuống. Nàng gối đầu lên chân sư tôn, bỗng chợt sờ sờ mảnh ngọc trên cổ mình, cười hỏi:
"Sư tôn, đây là vảy rồng ư?"

Đâu chỉ là vảy, mà còn là nghịch lân. Nghịch lân của rồng, đụng vào tất chết, vậy mà lại có kẻ xẻo xuống cho nàng đeo lên cổ.

Sư tôn không nói sâu hơn, chỉ gật đầu, bảo:
"Đeo trên người có thể che chở Hoàn nhi bình an."

Dao Hoàn mân mê miếng vảy rồng trong tay, miệng tủm tỉm cười, lại hỏi:
"Sư tôn, sau này chúng ta còn có thể quay về phủ Hàng Châu chơi không?"

Thần sắc sư tôn đang dịu dàng, bỗng dưng lạnh đi, thẳng thừng từ chối:
"Không được."

Dao Hoàn vờ như không hiểu, phụng phịu hỏi lại:
"Sao vậy sư tôn? Lương công tử..."

Sư tôn nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói:
"Nếu Hoàn nhi còn gặp hắn, vi sư không ngại giúp hắn đầu thai sớm một chút."

Dao Hoàn bật cười, dụi dụi đầu vào chân người, nói:
"Sư tôn đang ghen."

Không phải hỏi, mà là khẳng định chắc nịch.

Sư tôn tỏ ra trấn tĩnh, đáp:
"Không có."

Dao Hoàn cũng không ép người nhận, lại hỏi tiếp:
"Vậy sư tôn... có yêu Hoàn nhi không?"

Hỏi xong, nàng ngước mắt nhìn sư tôn, thấp thỏm chờ mong, chỉ sợ người lại dứt khoát chối bỏ như lần trước.

Sư tôn nhìn đôi mắt long lanh ngập tràn mong chờ của nàng, lời phủ nhận sắp thốt ra bên môi cũng không đành lòng nói ra.

Người cúi đầu, hôn nhẹ lên môi nàng. Làn môi thiếu nữ mềm như cánh hoa đào, sư tôn lưu luyến không nỡ rời.

"Nha đầu ngốc, còn chưa hiểu sao?"

Tiếng cười khẽ vang lên bên tai, Dao Hoàn ngơ ngẩn một lúc, mới kịp hiểu ra, hai má chợt đỏ bừng lên, úp mặt vào lòng sư tôn, không dám ngẩng đầu lên. Bình thường nàng vốn bạo dạn không biết rụt rè là gì, bây giờ lại thẹn thùng như thế, trông vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Sư tôn cũng không trêu nàng thêm, chỉ ôm nàng đứng dậy, bước ra khỏi phòng.

Bấy giờ, Dao Hoàn mới ngước mặt lên, nhìn quanh bốn phía, hỏi:
"Sư tôn, chúng ta đi đâu thế?"

Sư tôn chỉ đáp hai chữ:
"Ôn tuyền."

Dao Hoàn ở nơi này bốn năm năm, lần đầu tiên mới biết tới ở đây có ôn tuyền. Chỉ thấy sư tôn bước tới khe núi, ôm nàng nhẹ nhàng nhảy xuống. Dưới khe núi tối om om, Dao Hoàn hơi sợ hãi, ôm chặt lấy sư tôn. Sư tôn vỗ vỗ lưng nàng, trấn an:
"Đừng sợ, có vi sư ở đây."

Chỉ một câu nói, Dao Hoàn bèn thấy lòng mình ấm áp như tắm trong gió xuân.

Thoáng chốc, sư tôn đã đáp xuống đất, nhẹ nhàng đến mức nàng còn chưa kịp hoảng sợ đủ. Dao Hoàn mở mắt ra nhìn, thấy xung quanh bốn bề chỉ một màu tối đen, có tiếng nước chảy róc rách nhưng chẳng biết phát ra từ đâu.

Sư tôn phất tay áo, bốn góc bỗng xuất hiện bốn viên dạ minh châu lớn, tỏa ánh sáng dìu dịu bao phủ cả khe núi.

Bấy giờ, Dao Hoàn mới trông thấy rõ dòng suối bốc lên hơi nước nghi ngút mờ ảo như sương khói bên cạnh.

Sư tôn ôm nàng bước xuống suối. Long tộc gặp nước hóa rồng, chân người vừa chạm vào nước bèn hóa thành chiếc đuôi bạc lấp lánh.

Sư tôn đặt nàng xuống, cho nước suối ấm áp ngập tới nửa người nàng. Người mỉm cười, nói:
"Đây là linh tuyền, mỗi ngày ngâm một canh giờ, về lâu dài có thể trợ giúp thoát thai hoán cốt, là thứ mà biết bao kẻ tu tiên cả đời chỉ mong gặp được một lần."

Dao Hoàn đưa tay hứng lấy một ít nước suối, linh khí khiến nước suối lấp lánh ánh vàng kim, trông rất đẹp. Nàng lơ đễnh hỏi:
"Chẳng phải sư tôn không muốn Hoàn nhi tu tiên hay sao?"

Sư tôn thở dài, đưa tay vuốt mái tóc mềm như tơ của nàng, nói:
"Tu tiên thì không cần, nhưng muốn ở cạnh vi sư cả đời thì thể chất này phải thay đổi một chút..."

Xưa nay long tộc ít khi thông hôn với ngoại tộc, một phần là vì bản tính kiêu ngạo, xem thường giống loài khác, một phần cũng là bởi long khí quá mức cường hãn, không phải loài nào cũng chịu nổi. Mà phàm nhân lại là sinh vật yếu ớt nhất trong tam giới, nếu không phải từ nhỏ đã ăn tiên quả, uống nước linh tuyền, e rằng Dao Hoàn cũng không sống qua đêm đó được.

Sư tôn nhấc tay chậm rãi cởi ra áo ngoài của Dao Hoàn, vốn dĩ chẳng có ý nghĩ bất chính gì, nào ngờ khi nước suối thấm ướt vạt áo trong của nàng, để lộ cảnh xuân thấp thoáng ẩn hiện, hơi thở sư tôn bỗng hỗn loạn.

Dao Hoàn trộm hí hửng cười trong lòng, chợt cầm lấy tay sư tôn, đặt lên trước ngực mình, vờ như ngây thơ không hiểu gì, chớp mắt hỏi:
"Sư tôn, cái này không cần cởi ra sao?"

Nàng vốn là thiếu nữ phàm nhân, từ nhỏ sống trên núi vắng ắt phải ngây thơ, nhưng lại có thiên tính yêu mị như loài rắn, trong hồn nhiên có quyến rũ, trong ngô nghê có dụ hoặc. Dù sư tôn có thanh tâm quả dục vạn năm, lòng lạnh như núi tuyết vĩnh cửu, cũng bị nàng đốt lên ngọn lửa dục râm ran.

Sư tôn ghé vào tai nàng, thì thầm hỏi:
"Hoàn nhi có biết, long tộc ngoài thô lỗ ra, còn có tính xấu gì không?"

Dao Hoàn không hiểu tại sao sư tôn lại hỏi chuyện đó lúc này, lắc đầu đáp:
"Hoàn nhi không biết."

Sau đó, mãi tới khi nàng bị sư tôn đẩy ngã xuống bờ suối, cả thân thể trần trụi trong lòng người, kêu khóc không thành tiếng, sư tôn mới kề vào tai nàng, khẽ nói:
"Long bản tính dâm."

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net