Ngộ tiên - Chương 12: Chuyện cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Đoản
MỘNG TRUNG KÝ - NGỘ TIÊN
Chương 12: Chuyện cũ

Trong cơn mơ màng mộng mị, Dao Hoàn đã mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Nàng mơ thấy mình đang ở chốn Cửu Trùng Thiên mây khói lượn lờ. Nơi này không phân ngày đêm, lúc nào cũng tràn ngập ánh sáng ngũ sắc, mây tía đầy trời, linh khí lượn lờ, tiên hạc sải cánh, bên tai không ngớt tiếng tiên nhạc đàn tấu, ca vũ thanh bình.

Nương theo chiếc cầu vồng vắt ngang trời, đi thẳng mãi về phía Bắc lạnh lẽo, cuối cùng sẽ trông thấy một cung điện quạnh quẽ vắng người lui tới ở nơi cực Bắc. Cung điện làm bằng ngọc tím, bốn góc tường treo đèn lưu ly, trên cổng đề ba chữ "Tử Vi cung".

Theo "Do Long truyện" viết: Tử Vi Bắc Cực Ngọc Hư Đại Đế, trên thống lĩnh chư tinh, giữa chế ngự vạn pháp, dưới cai trị Phong Đô, là chủ của chư thiên tinh túc, chấp chưởng Bắc Cực Khu Tà Viện.

Tử Vi tinh là đế tinh trong muôn vạn tinh tú, là ngôi sao ở trung tâm nhất của bầu trời, vĩnh viễn bất động, có địa vị cao nhất, cao quý nhất, là chúng tinh chi chủ, vạn tượng tông sư. Chưởng quản Tử Vi tinh là Tử Vi Thần Quân, còn gọi là Trung Thiên Bắc Cực Tử Vi Thái Hoàng Đại Đế, thứ tử của Đấu Mẫu Thiên Tôn Tây Vương Mẫu, trợ giúp Ngọc Hoàng Đại Đế cai quản tinh giới, địa vị chỉ dưới một thần, trên vạn thần.

Bấy giờ, Dao Hoàn không biết nhiều như vậy. Nàng chỉ thấy khung cảnh Tử Vi cung này muôn phần quen thuộc gần gũi, dường như mình từng gắn bó nhiều năm.

Dọc theo con đường lát cẩm thạch từ cổng Tử Vi cung, đi độ chừng trăm bước sẽ ra tới Thiên Trì. Bấy giờ, bên bờ Thiên Trí, trong không khí thoang thoảng mùi Long Tiên hương thơm ngát, giữa làn hơi nước mịt mù mờ ảo, có hai bóng người quấn quýt không rời.

Nói là hai bóng người, kỳ thực nam nhân kia lại chẳng có chân, chỉ có một chiếc đuôi dài lóng lảnh vảy bạc, đẹp không sao kể xiết.

Đó là sư tôn.

Một lúc lâu sau, chỉ nghe nữ tử nọ nũng nịu cất tiếng nói:
"Sư phụ, người đã hứa mỗi lần song tu sẽ cho Dao nhi năm trăm năm linh lực, tại sao lần này lại không có?"

Nữ tử này có dung mạo giống hệt Dao Hoàn, nhưng nhìn kỹ lại không hẳn là giống. Nàng ta muôn phần kiều mị, liếc mắt một cái cũng câu hồn người. Nếu Dao Hoàn bảy phần ngây thơ, ba phần mị hoặc, thì nữ tử này đến bảy phần yêu mị, chỉ có ba phần hồn nhiên. Bấy giờ, nàng ta hờn dỗi nhìn sư tôn, ánh mắt lại long lanh dập dờn, khiến người ta xiêu hồn lạc phách.

Dao Hoàn lập tức nhận ra, nàng ta là Bích Dao kia.

Sư tôn vừa được thỏa mãn, thần thái còn chưa rút hết ý xuân, chiếc đuôi dài còn nhè nhẹ vuốt ve đôi chân mềm mịn của thiếu nữ. Người khẽ cười một tiếng, nhấc lên ngón tay thon dài như ngọc, nhéo nhéo chóp mũi của nàng ta, nói:
"Con rắn nhỏ tham lam, hôm qua vừa lấy đi một ngàn năm linh lực, hôm nay lại muốn thêm, ngươi chẳng sợ hấp thụ không nổi mà tẩu hỏa nhập ma hay sao?"

Thiếu nữ phồng má hờn dỗi, tỏ vẻ không phục, nói:
"Sư phụ nói mà không giữ lời, hại người ta mệt như vậy mà không cho linh lực, Dao nhi... Dao nhi không chơi với người nữa!"

Nói đoạn, nàng ta đã quay mặt đi, đưa lưng về phía sư tôn. Tấm lưng trắng ngần như bạch ngọc không tì vết, sư tôn đưa tay chạm vào, chỉ thấy mềm mịn tựa tơ lụa, không nỡ rời tay. Người thở dài, nhẹ xoay người nàng ta lại, dịu giọng thì thầm:
"Vi sư không tiếc với ngươi, có điều rốt cuộc linh lực do chính mình tự luyện nên vẫn tốt hơn. Ngươi lười biếng tu luyện, thể chất yếu ớt, suốt ngày chỉ dựa vào cách này mà có thêm linh lực, chỉ e khó mà hấp thu nổi..."

Bích Dao không cho là phải, nức nở lên án:
"Xà tộc chúng ta vốn là như thế mà... Nếu hôm nay sư phụ không muốn cho Dao nhi linh lực thì đừng song tu cùng Dao nhi, rõ ràng là người lừa gạt người ta. Long tộc các người cứ luôn bắt nạt xà tộc chúng ta, thật là quá đáng..."

Sư tôn thấy nàng nước mắt rưng rưng, lòng bèn mềm ra, chỉ thở dài một tiếng, rồi nâng bàn tay lên, truyền cho nàng ta năm trăm năm linh lực. Xong xuôi, người xoa đầu nàng ta, khẽ hỏi:
"Dao nhi vừa lòng chưa?"

Bích Dao lẩm nhẩm đếm số linh lực mình đang có, bèn nhoẻn miệng cười thật tươi, ôm tay áo sư tôn, nói:
"Sư phụ là thần tiên tốt nhất trên đời! Sư phụ hào phóng như vậy, nhất định sẽ thọ ngang trời đất, trăm vạn năm không già!"

Sư tôn cười khổ, cắn nhẹ vào vành tai nàng ta một cái, than rằng:
"Tiểu yêu tinh, tu vi mấy vạn năm của vi sư sớm muộn cũng bị ngươi hút cạn."

Bích Dao bĩu môi, nói:
"Sư phụ đừng gọi người ta là yêu tinh nữa, người ta sắp thành tiên rồi!"

Sư tôn nghe vậy, ánh mắt vương nét lo âu, lấy từ tay áo ra một lệnh bài bằng pha lê màu lam biếc, trên có chạm khắc hoa văn hình rồng uốn lượn. Người đưa nó cho Bích Dao, nói:
"Dao nhi, lần này ngươi xuống phàm gian trải qua kiếp số phi thăng, vi sư cứ thấy không an lòng. Tuy rằng ngươi có mấy ngàn năm linh lực, nhưng đa phần đều là vi sư truyền cho, không phải tự mình tu hành mà có, chỉ e khống chế không được thành thục. Trần gian nhiều hung hiểm, người phàm gian ngoan xảo trá, không thể tin tưởng. Vi sư cho ngươi thêm Thủy Điều lệnh này, cầm trong tay niệm chú, tức khắc sẽ có thể khống chế toàn bộ nước trong thiên hạ, điều khiển trăm vạn thủy tộc khắp tam giới, kéo mây làm mưa, dâng nước ngăn dòng. Phàm gian nơi nào cũng có sông hồ, ngươi đi đến đâu cũng có thể mượn sức của nước mà tự vệ."

Nói đoạn, người hơi dừng lại một chút, căn dặn thêm:
"Nhưng mà Dao nhi phải nhớ kỹ, lệnh bài này tuyệt đối không được tùy tiện sử dụng, phải vào lúc nguy cấp mới được dùng, có biết không?"

Bích Dao vui mừng cầm lấy lệnh bài, gật đầu nói:
"Dao nhi biết rồi, đa tạ sư phụ."

Nàng ta ngước nhìn người, chớp mắt hỏi:
"Vật quý giá như vậy, sư phụ cho Dao nhi thật sao?"

Sư tôn vuốt tóc nàng ta, ánh mắt âu yếm dịu dàng, thì thầm nói:
"Dao nhi mới là bảo vật quý giá nhất của vi sư."

Bích Dao bỗng rướn người lên, hôn nhẹ lên má sư tôn một cái, cười khúc khích nói:
"Sư phụ tốt với Dao nhi nhất!"

Sư tôn xoa đầu nàng, cười bảo:
"Vi sư chỉ có một đồ nhi là ngươi, không tốt với ngươi thì tốt với ai?"

Bích Dao gật gật đầu, dựa vào lòng người, nói:
"Dao nhi sẽ cố gắng vượt qua kiếp số này, mau chóng phi thăng thành tiên. Chỉ cần thành tiên là có thể trường sinh bất lão, làm bạn cùng sư phụ suốt thần mệnh dài đằng đẵng này."

Sư tôn nghe vậy, ánh mắt dịu dàng như nước, lại cúi xuống hôn nàng ta, bàn tay mơn trớn da thịt mềm, đang định âu yếm triền miên, Bích Dao lại lên tiếng nhắc nhở:
"Sư phụ muốn song tu thêm lần nữa thì phải cho Dao nhi thêm năm trăm năm linh lực."

Sư tôn cười khổ, đưa tay nhéo nhéo gò má phúng phính của nàng, hỏi:
"Con rắn nhỏ tham lam, lẽ nào trong lòng ngươi chỉ có linh lực thôi sao?"

Bích Dao thành thật gật đầu, thản nhiên nói:
"Không có linh lực thì người ta song tu với sư phụ làm gì?"

Nụ cười của sư tôn méo xệch, còn khó coi hơn là khóc. Người thở dài, lại hỏi:
"Vậy lỡ như... có nam thần khác cũng cho ngươi linh lực, ngươi cũng sẽ đồng ý song tu với hắn ư?"

Bích Dao lại gật đầu, đáp:
"Tất nhiên rồi, có ai lại chê linh lực chứ?"

Sư tôn sa sầm mặt lại, đột nhiên cúi xuống cắn lấy môi nàng ta. Bích Dao bị đau, kêu "a" một tiếng, sư tôn vẫn không hề thương xót, cắn đến khi môi nàng ta sưng lên, mới hài lòng buông tha. Người ôm nàng ta vào lòng, nghiêm mặt bảo:
"Trong cơ thể ngươi đã có linh lực của vi sư, sau này không được song tu cùng bất kỳ ai khác nữa, bằng không sẽ rối loạn linh lực, tẩu hỏa nhập ma, tâm mạch đứt hết..."

Nói đến cuối cùng, người cũng không nỡ nói ra chữ "chết", bèn dừng ở đó. Có điều, như vậy đã đủ để Bích Dao sợ xanh mặt, run run ôm tay người, hỏi:
"Sư phụ, vậy... vậy cả đời này Dao nhi chỉ có thể song tu với một mình sư phụ thôi sao?"

Sư tôn gật đầu, khẳng định chắc nịch:
"Đúng vậy."

Bích Dao nghĩ ngợi một lúc, ngẫm lại sư phụ nhà mình cũng là thần tiên có số có má trên Thiên giới, linh lực dồi dào, e rằng hút cả đời cũng không cạn, bèn cảm thấy an ủi, ít ra bản thân cũng không thiệt thòi.

Sư tôn nhìn vẻ mặt tính toán thiệt hơn của nàng, thầm cười khổ trong lòng, lại đè nàng ngã xuống bên bờ Thiên Trì, âu yếm triền miên.

Trên trời mây trôi lãng đãng, dưới hồ nước chảy bềnh bồng, giữa chốn tiên cảnh, quên hết tháng năm.

....

Lúc Dao Hoàn thức giấc, chỉ thấy mình đã nằm trên giường của sư tôn. Liếc mắt nhìn lại góc phòng, nàng thấy bức họa vẽ thiếu nữ áo xanh say ngủ bên bờ Thiên Trì kia vẫn còn đó.

Sư tôn thấy nàng đã thức dậy, đang muốn ôm lấy nàng, đã bị tiểu cô nương lạnh lùng hất ra. Miệng nàng thì hung hăng, khóe mắt lại đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
"Sư tôn tránh ra đi, đi tìm Bích Dao của người đi..."

"..."

Sư tôn cảm thấy thật đau đầu.

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net