Ngộ tiên - Chương 8: Lương lang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Đoản
MỘNG TRUNG KÝ - NGỘ TIÊN
Chương 8: Lương lang

Đêm ấy, bởi vì trời đã tối, không tiện bái phỏng Lương phủ, Dao Hoàn lôi kéo sư tôn dạo một vòng quanh thành Hàng Châu xong, hai sư đồ bèn đi tìm một khách điếm để trọ lại một đêm.

Không may, rất nhiều khách điếm trong thành đều kín chỗ, hai người đi mãi mới tìm thấy một gian khách điếm cổ cạnh sông Tiền Đường.

Sư tôn bước vào, hỏi:
"Chưởng quầy, xin hỏi nơi này phòng trống không?"

Chưởng quầy đang bận rộn tính tiền, nghe hỏi bèn ngẩng đầu lên, cười đáp:
"Thưa, vẫn còn phòng trống."

Ông ta đưa mắt nhìn hai người, thấy bạch y nam nhân trông chỉ ba mươi tuổi là cùng, nào đoán được là sư đồ, cứ tưởng rằng là đôi phu thê, bèn hỏi:
"Hai vị cần một phòng phải không ạ? Để tiểu nhân bảo người đi dọn dẹp."

Dao Hoàn đang định gật đầu, sư tôn đã nhíu mày, bảo:
"Cho chúng ta hai phòng."

Chưởng quầy lấy làm lạ, nhưng không tiện hỏi về chuyện riêng của người ta, chỉ đành nghe theo.

Đang lúc này, từ ngoài cửa có một thiếu nữ trẻ tuổi dìu một bà cụ bước vào. Thiếu nữ nói:
"Chưởng quầy, ta và nãi nãi muốn tìm chỗ trú qua đêm, xin hỏi ở đây còn chỗ không?"

Chưởng quầy lắc đầu, áy náy đáp:
"Ngại quá, xin cô nương hãy đi tìm nơi khác. Chỗ chúng tôi chỉ còn đúng hai gian phòng, vừa được hai vị đây nhận rồi..."

Vẻ mặt thiếu nữ đầy lo lắng, nói:
"Làm sao bây giờ... Ta và nãi nãi đã đi tìm khắp thành rồi mà không có nơi nào còn chỗ trống... Nãi nãi thì đang bệnh, sao ở ngoài đường suốt đêm được..."

Bà cụ đứng bên cạnh ho khục khục mấy tiếng, kéo tay cháu gái,  bảo:
"Tiểu Thúy à, đừng làm khó người ta nữa, bà cháu ta đi thôi..."

Bấy giờ, Dao Hoàn bèn bước tới bên cạnh hai bà cháu nọ, mỉm cười hỏi:
"Tiểu nữ nhiều chuyện hỏi một chút, xin hỏi hai vị tới thành Hàng Châu làm gì vậy?"

Thiếu nữ kia đáp:
"Chúng tôi từ Hà Bắc tới đây là để nhờ Lương công tử xem bệnh cho nãi nãi. Ngày mai là ngày rằm, mỗi tháng vào ngày này Lương công tử đều xem bệnh phát thuốc miễn phí cho mọi người. Y thuật của Lương công tử nổi tiếng khắp thiên hạ, tấm lòng lại bồ tát, nơi đây bỗng dưng đông người như vậy là vì tất cả đều nghe tiếng mà đến nhờ Lương công tử chữa trị đấy."

Dao Hoàn "ồ" một tiếng, không ngờ vị hôn phu chưa gặp mặt này của mình lại có tiếng tăm như vậy. Nàng đảo mắt một vòng, chợt nghĩ ra ý hay, bèn bảo:
"Vậy đi, tỷ tỷ cứ đưa nãi nãi vào phòng của muội. Muội sẽ ở tạm bên phòng của sư tôn, không sao đâu."

Sư tôn nghe nàng nói thế, hơi nhíu mày lại, nhưng cũng không cất tiếng can ngăn.

Thiếu nữ tên Tiểu Thúy kia ngần ngừ một lúc, mới cảm tạ nàng rối rít:
"Tiểu muội muội lòng dạ bồ tát, tỷ thật sự cảm tạ muội... Vị... Vị tướng công này, tiểu nữ cũng xin cảm tạ..."

Nàng ta nhìn sang sư tôn, đang định nói lời cảm ơn, lại bỗng sững người ra. Nàng ta cứ ngỡ sư tôn của tiểu muội muội này phải râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt, nào ngờ lại trẻ tuổi như vậy. Lại còn... rất tuấn mỹ.

Dao Hoàn thấy nàng ta ngẩn người nhìn sư tôn của mình, thầm bực dọc trong lòng, lập tức chắn ngang tầm mắt của nàng ta, cười bảo:
"Tỷ tỷ đừng khách sáo. Muội cùng sư tôn lên phòng nghỉ ngơi đây, tỷ tỷ cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Dứt lời, tiểu cô nương đã vội vàng kéo sư tôn bước lên lầu, cứ như là lo sợ sư tôn nhà mình bị người ta nhòm ngó.

Tiểu Thúy vẫn còn ngây ngẩn, lẩm bẩm trong miệng:
"Nhưng mà... Nhưng mà họ là sư đồ, hơn nữa vị tướng công kia còn trẻ tuổi như thế, sao có thể... cùng giường chung gối chứ?"

Không chỉ nàng ta cảm thấy kỳ lạ, đám người đang ngồi ăn trong khách điếm cũng bàn tán xôn xao.

"Nhìn kia, nghe nói họ là sư đồ đấy."

"Nam sư nữ đồ sao mà ở chung một phòng được?"

"Thật không ra thể thống gì!"

"Xì, tên mặt trắng kia cùng lắm mới ba mươi, đệ tử ở đâu ra chứ? Nói không chừng là đã lén lút làm chuyện đồi phong bại tục rồi..."

"Ài, thế đạo bây giờ đúng là..."

...

Sư tôn đang nhấc chân bước lên cầu thang, nghe thấy những lời xì xầm ấy, bỗng chợt dừng lại một lúc, đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

....

Buổi tối, thành Hàng Châu lại đổ một cơn mưa. Mưa rả rích mãi không tạnh.

Bấy giờ, bên trong gian phòng của hai sư đồ, một tấm bình phong vẽ tranh thủy mặc được đặt giữa phòng, có tiếng nước chảy vang lên, đằng sau đó là bóng hình yểu điệu của thiếu nữ. Sư tôn ngồi trên ghế, nhắm mắt niệm Thanh Tâm chú.

Một lúc sau, tiếng nước chảy đã im bặt, Dao Hoàn bước ra ngoài, cười khúc khích hỏi:
"Sư tôn, người không đi tắm một chút sao?"

Sư tôn mở mắt ra, thấy nàng chỉ khoác một chiếc áo ngủ bằng vải sa mỏng manh, chẳng che được mấy phần xuân sắc, trái lại còn thoáng ẩn thoáng hiện càng thêm khiến người ta nghĩ ngợi.

Sư tôn hít vào một hơi thật sâu, cố giữ cho hơi thở trấn tĩnh, rồi phất tay áo một cái, trên người Dao Hoàn đã bị một lớp ngoại bào bao lại.

Dao Hoàn hất tung chiếc ngoại bào kia ra, ai oán nói:
"Trời nóng như vậy, quấn thế này làm sao đồ nhi chịu nổi..."

Sư tôn nhíu mày, nghiêm giọng bảo:
"Hoàn nhi, ngươi đã lớn rồi, nam nữ khác biệt, trước mặt vi sư phải ăn mặc chỉnh tề, có biết không?"

Dao Hoàn ngắm nghía chiếc áo trên người mình, cãi lại:
"Đâu có gì không chỉnh tề chứ, sư tôn nói oan cho đồ nhi!"

Sư tôn đứng dậy, bước tới choàng áo lên người nàng, khẽ nói:
"Nghe lời đi."

Dao Hoàn vừa nghe người dịu giọng thì thầm bên tai mình, toàn thân cũng đã mềm nhũn ra, không bướng bỉnh cãi lời nữa.

Sư tôn ngồi xuống giường, cầm sách lên đọc. Tiểu cô nương bèn gối đầu lên chân người, hỏi:
"Sư tôn thật sự không muốn đi tắm sao?"

Sư tôn vẫn không rời mắt khỏi sách, bình thản đáp:
"Vi sư đã dùng tịnh thân chú rồi, không cần tắm nữa."

Dao Hoàn buồn bực cúi đầu, lẩm bẩm:
"Làm thần tiên sướng thật đấy..."

Sư tôn chợt buông sách xuống, cúi đầu nhìn nàng, bỗng cất tiếng nói:
"Lần sau không được tùy tiện hành động như vậy nữa, lỡ như ảnh hưởng đến danh tiết của ngươi thì không hay, biết không?"

Dao Hoàn mất một lúc lâu mới hiểu sư tôn đang nói gì. Thì ra người đã biết nàng cố ý muốn nhường phòng cho hai bà cháu kia chỉ để được ngủ cùng người.

Dao Hoàn cắn môi, ngước mắt hỏi:
"Sao... Sao sư tôn biết được?"

Sư tôn không đáp lời nàng ngay. Người cất sách vào, phất tay áo thổi tắt đèn, rồi nằm lên giường. Bấy giờ, Dao Hoàn mới nghe thấy tiếng đáp:
"Vi sư nuôi dưỡng ngươi từ nhỏ tới lớn, ngươi nghĩ gì không thể qua mắt ta."

Người hiểu rõ, bản chất Dao Hoàn không xấu, nhưng cũng không phải thiện lương đến mức quên mình giúp người lạ. Lòng dạ nàng rất nhỏ, cả cõi lòng chỉ có một mình sư tôn, nào dung chứa được ai khác nữa? Thế nên, có thể nói, nàng rất hẹp hòi.

Dao Hoàn bò lên giường, nằm xuống bên cạnh sư tôn, tựa đầu lên vai người, thủ thỉ nói:
"Mặc kệ danh tiết gì đó, đồ nhi không quan tâm người khác nghĩ gì. Đồ nhi... Hoàn nhi chỉ muốn ở cạnh sư tôn, không muốn vị hôn phu gì kia đâu..."

Sư tôn xoa đầu nàng, bảo:
"Hoàn nhi, ngươi còn nhỏ, có nhiều chuyện ngươi không hiểu được."

Dao Hoàn không đồng tình, cãi lại:
"Hoàn nhi không còn nhỏ, Hoàn nhi hiểu được rất nhiều thứ... Trái lại, sư tôn mới là người không hiểu gì. Sư tôn không hiểu... không hiểu tình cảm của ta đối với người... không hiểu ta thích người đến nhường nào..."

Nàng càng nói càng tủi thân, giọng cũng nghẹn ngào.

Sư tôn lại nhíu mày, lạnh giọng bảo:
"Càn quấy!"

Lần đầu bị người lạnh lùng quát như vậy, Dao Hoàn giật mình, bỗng bật khóc.

Sư tôn hơi áy náy, thoáng chần chừ, cuối cùng vẫn choàng tay ôm nàng vào lòng, dỗ dành một lúc. Đợi tiểu đồ nhi nín khóc rồi, người mới thở dài, nói:
"Ngươi là nữ tử, sao lại chẳng có chút rụt rè nào..."

Dao Hoàn dựa đầu vào lòng người, sụt sịt mũi nói:
"Đời người ngắn ngủi, nếu cứ rụt rè mãi thì bỏ lỡ biết bao tháng năm chứ? Hoàn nhi không muốn giả vờ giả vịt như những nữ tử khác. Trong lòng ta có sư tôn, sao ta có thể đứng trước mặt người giả vờ như mình tứ đại giai không, tâm vô tạp niệm chứ? Đó là lừa gạt người, lừa gạt cả chính ta."

Lời này của nàng khiến sư tôn nghe mà chột dạ. Tiểu cô nương lại dán sát vào người của sư tôn, cơ thể nóng rực mềm mại của nàng làm người bỗng hít thở không thông.

Sư tôn chợt ngồi dậy, bước xuống giường.

Dao Hoàn vội hỏi:
"Đêm đã khuya, sư tôn còn đi đâu vậy?"

Sư tôn không đáp, chỉ căn dặn:
"Ngủ trước đi, vi sư ra ngoài một lúc."

Ngoài trời, mưa vẫn tí tách rơi.

Lúc sư tôn quay về, Dao Hoàn thấy tóc người hơi ướt, bèn lẩm bẩm:
"Chẳng phải nói thần tiên có tịnh thân chú không cần tắm ư, sao sư tôn lại đi tắm mưa vậy chứ?"

Sư tôn đưa tay che mắt nàng lại, bảo:
"Ngủ đi."

....

Sáng hôm sau, mặc kệ Dao Hoàn trì hoãn dây dưa thế nào, cuối cùng sư tôn vẫn đưa nàng tới Lương phủ.

Lương Tri phủ là Tri phủ trong vùng, phủ trạch tất nhiên là rất nguy nga tráng lệ, lại ở bên bờ Tây Hồ, phong cảnh rất nên thơ.

Sư tôn đưa bái thiếp và một mảnh ngọc cho thị vệ gác cổng, khiêm nhường chắp tay nói:
"Phiền chuyển cho Tri phủ đại nhân xem qua, ngài ấy tất sẽ tỏ tường mọi chuyện."

Trong bái thiếp người ghi rõ bản thân là sư trưởng đã nhận nuôi thiên kim của Dương Tri phủ chẳng may gặp nạn năm năm trước, nay Dương tiểu thư đã trưởng thành, đến đây để thực hiện hôn ước. Vốn nghĩ rằng với giao tình của hai nhà trước kia, Lương Tri phủ vừa trông thấy sẽ cho mời vào hỏi chuyện. Ai ngờ sư đồ hai người chờ bên ngoài cả buổi, vẫn chưa thấy tin tức gì.

Dao Hoàn không phải kẻ ngốc, tất nhiên hiểu ra bây giờ nàng không còn là thiên kim tiểu thư gì, người ta đã không muốn nhắc lại hôn ước xưa kia. Tiểu cô nương thấy sư tôn đứng đợi đã lâu, tức giận lay lay tay áo người, nói:
"Sư tôn, người ta đã không muốn gặp, chi bằng cứ bỏ hôn ước này đi. Sư đồ ta về thôi..."

Đúng lúc này, có một chiếc kiệu dừng lại trước Lương phủ.

Người trong kiệu vén rèm lên nhìn, trông thấy có hai người đứng trước cửa phủ, bèn gọi thư đồng tới, nói gì đó. Gã thư đồng lập tức bước tới bên hai sư đồ, lễ phép hỏi:
"Xin hỏi hai vị có phải tới đây để xem bệnh chăng?"

Dao Hoàn chưa kịp trả lời, đã thấy trên kiệu có một người bước xuống. Người này vận một bộ trường bào màu lam nhạt, đầu đội ngọc quan, dung mạo tuy không sánh kịp vẻ thanh cao tuyệt trần của sư tôn, vẫn xem như thanh tú cao nhã. Y bước xuống kiệu, nhìn hai người, mỉm cười nói:
"Tiểu sinh họ Lương, tự Cẩn Chi. Nếu hai vị đến để xem bệnh thì có thể lên kiệu cùng đến dược đường."

Dao Hoàn dường như chẳng nghe thấy y nói gì. Nàng ngơ ngẩn nhìn y, lẩm bẩm:
"Vị công tử này trông thật quen mắt... Dường như đã gặp ở đâu rồi..."

Lương công tử nghe vậy, đưa mắt nhìn nàng, bỗng sững người lại. Y nhìn nàng hồi lâu, mới sực tỉnh táo lại, nhận ra mình thất lễ, bèn chắp tay nói:
"Tiểu thư thứ lỗi, tiểu sinh thấy tiểu thư giống với một cố nhân của ta, vì vậy nên mới đường đột, thật không phải phép. Mong cô nương chớ trách."

Dao Hoàn đang muốn nói gì đó, sư tôn đã cất tiếng bảo:
"Vừa rồi sư đồ ta tìm nhầm nơi, đã làm phiền công tử, xin cáo biệt tại đây."

Nói đoạn, người bèn kéo nàng bỏ đi.

Dao Hoàn khó hiểu trong lòng, vội hỏi:
"Sư tôn, tại sao chúng ta lại bỏ đi? Hoàn nhi còn muốn hỏi vị công tử nọ vài chuyện, dường như ta đã từng quen biết hắn ở đâu đó..."

Sư tôn lạnh giọng bảo:
"Ngươi không quen biết hắn."

Lần đầu tiên, Dao Hoàn cảm thấy sư tôn có phần đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC