Ngộ tiên - Chương 9: Cùng thuyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MỘNG TRUNG KÝ - NGỘ TIÊN
Chương 9: Cùng thuyền

Dao Hoàn cảm thấy thật khó hiểu.

Từ lúc gặp vị Lương công tử kia, sắc mặt của sư tôn lạnh đi nhiều, cứ như có mối thâm thù gì với y.

Lúc hai sư đồ trở về khách điếm, sư tôn bỗng nhiên bảo nàng:
"Hoàn nhi, thu dọn hành lý đi, bây giờ chúng ta quay về Hoa Sơn."

Dao Hoàn đang ngồi bên cửa sổ háo hức nhìn người ta treo đèn lồng lên đón Trung Thu, nghe sư tôn nói vậy, lập tức kinh ngạc, quay lại hỏi người:
"Sư tôn, sao lại về gấp vậy?"

Sư tôn liếc nhìn nàng một cái, rồi cúi xuống rót một cốc trà Long Tỉnh, bình thản hỏi:
"Sao vậy? Không nỡ rời đi ư?"

Dao Hoàn lắc đầu, ngập ngừng nói:
"Sư tôn, đêm nay là Trung Thu rồi, hay là chúng ta ở lại một đêm ngắm hội hoa đăng rồi hãy đi..."

Sư tôn thở dài, khẽ than rằng:
"Rốt cuộc ngươi vẫn tham luyến chốn hồng trần phồn hoa. Có phải mấy năm nay ở trên Hoa Sơn buồn chán hiu quạnh lắm không?"

Dao Hoàn vội lắc đầu, bước lại gần, ngồi xuống bên chân người, nói:
"Hoàn nhi không có ý đó. Chẳng qua chúng ta hiếm có dịp ra ngoài, Hoàn nhi chỉ muốn cùng sư tôn dạo chơi thêm một chút..."

Sư tôn xoa đầu nàng, dịu giọng bảo:
"Hoàn nhi, nghe lời vi sư, người Giang Nam nói chuyện mềm mại, nhưng lòng dạ lại cứng rắn, gian xảo khó lường, con chớ bị mê hoặc. Nhất là... Nhất là vị Lương công tử kia, hắn không phải người tốt, sau này con đừng tới gần hắn, nhớ chưa?"

Dao Hoàn lấy làm khó hiểu, hỏi lại:
"Rõ ràng ban đầu là sư tôn khăng khăng muốn gả Hoàn nhi đi, tại sao bây giờ lại không cho Hoàn nhi tới gần Lương công tử?"

Sắc mặt sư tôn lại lạnh đi, bảo:
"Tóm lại ngươi gả cho ai cũng được, chỉ có hắn là không được. Vi sư không hại ngươi, ngươi phải nghe lời vi sư, qua đêm nay lập tức lên đường về Hoa Sơn."

Sư tôn tỏ ra lạnh nhạt như vậy, Dao Hoàn lại không rầu lo, còn nhoẻn miệng cười, gối đầu lên chân người, nói:
"Hoàn nhi biết mà, Lương công tử lời mềm lòng cứng, còn sư tôn thì lời cứng lòng mềm. Khắp thế gian chỉ có sư tôn tốt với Hoàn nhi nhất thôi!"

Sư tôn bật cười, đưa tay nhéo nhéo chóp mũi nàng, bảo:
"Tiểu nha đầu ham chơi, đừng nịnh nọt nữa. Nếu muốn đi chơi thì tranh thủ đi sớm, không có lần sau đâu."

Dao Hoàn kéo tay áo người, ngước đôi mắt long lanh nhìn người, hỏi:
"Sư tôn không đi cùng Hoàn nhi sao?"

Sư tôn lắc đầu, nhấp một ngụm trà, thong thả nói:
"Vi sư không thích náo nhiệt, dù sao cũng mấy vạn tuổi rồi, không thích hợp với chốn huyên náo nữa. Ngươi đi đi thôi, vốn dĩ nha đầu ham vui như ngươi đi theo ta cũng là khổ cho ngươi. Khó có dịp ra ngoài dạo chơi, cứ đi cho thỏa thích, đừng bận tâm đến vi sư."

Dao Hoàn thấy sư tôn như vậy, lòng ham vui cũng giảm đi. Nàng thầm nghĩ, sư tôn không đi chơi thì nàng đi một mình có ý nghĩa gì, chi bằng đi tìm chút hạt sen, làm ít bánh Trung Thu, đêm nay hai sư đồ cùng ngồi ngắm trăng ăn bánh, há chẳng tốt hơn chen chúc bên ngoài?

Nghĩ vậy, Dao Hoàn bèn bước ra ngoài, nhằm hướng Tây Hồ mà đi. Nàng nhớ rằng ngày đầu đến đây có trông thấy sen trên mặt Tây Hồ rợp kín, hẳn là có chút hạt sen còn tươi.

Tuy rằng Dao Hoàn không có tiên pháp, nhưng cũng học chút võ phòng thân, khinh công không tệ, thoáng chốc đã tới bên bờ Tây Hồ. Quả nhiên, nơi này có rất nhiều sen. Mùa này Giang Nam mưa nhiều, sen rất tươi tốt, trên lá còn đọng nước mưa, trông tươi hơn sen ở đỉnh Hoa Sơn bội phần.

Tiểu cô nương chèo thuyền ra giữa hồ, hái đủ số sen cần dùng, đang định quay về, chợt nghe thấy tiếng đao kiếm khua vang ầm ĩ ở trên bờ. Nàng đưa mắt nhìn lại, thấy một đám người hung tợn đang đánh nhau với mấy người mặc áo thị vệ Lương phủ, dân chúng đều sợ hãi bỏ chạy tán loạn, mà trên kiệu lại có một vị công tử vẫn bình tĩnh đọc sách, nhìn kỹ lại chẳng phải là Lương công tử mới gặp ban sáng hay sao?

Mấy thị vệ Lương phủ lấy ít địch nhiều, cuối cùng bị đám người kia giết sạch, nằm la liệt xuống đất. Bấy giờ, bọn người hung tợn bèn lăm lăm binh khí, xông về phía chiếc kiệu kia, đằng đằng sát khí hô to:
"Lương Thận Hành, cha ngươi là tên cẩu quan bức hại dân lành, nợ cha con trả, ngươi hãy chịu chết đi!"

Dao Hoàn vốn không muốn xen vào chuyện của người lạ, nhưng nghĩ lại tốt xấu gì người này cũng là vị hôn phu "hờ" của mình, bỏ mặc y bị giết chết cũng hơi bất nhân, bèn đặt giỏ sen xuống thuyền, rút Bích Du kiếm ra, nhảy lên bờ, chặn lấy nhát đao chuẩn bị đâm xuống người Lương công tử kia. Bích Du kiếm chém sắt như chém bùn, thanh đao tầm thường lập tức bị chém gãy. Có điều vai phải của Lương công tử vẫn bị cắt qua một đường, máu tuôn ra.

Đám người kia còn tưởng rằng người của Lương phủ kéo tới, hơi kiêng dè lùi về sau, nào ngờ chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi liễu yếu đào tơ, lập tức khinh thường, bật cười ha ha nói:
"Thân là bậc nam nhi lại nấp sau để cho một nữ tử bảo vệ, đúng là không biết xấu hổ!"

Lương công tử quả thật là không biết chữ "xấu hổ" viết ra sao, nghe vậy chỉ khẽ cười, bảo:
"Đây là thê tử chưa qua cửa của tại hạ, nàng có bản lĩnh nhường này là phúc của tại hạ, có gì phải xấu hổ?"

Dao Hoàn lảo đảo suýt ngã, không ngờ tên này vừa suýt chết lại còn có tâm trí đùa giỡn.

Bọn người kia không để nàng nghĩ ngợi thêm, đã xông tới trước, Dao Hoàn bèn vung kiếm đỡ. Võ công của nàng không phải lợi hại gì, nhưng Bích Du kiếm không phải phàm vật, lại cộng thêm đao kiếm không thể chạm vào thân thể nàng, nhờ thế mà thắng.

Đuổi đám người kia đi rồi, Dao Hoàn mới liếc nhìn người ở trong kiệu, hỏi:
"Lương công tử, công tử không sao chứ?"

Lương Thận Hành bước ra khỏi kiệu, sắc mặt hơi tái đi, có lẽ là vì mất máu. Y đi tới trước mặt nàng, chắp tay nói:
"Đa tạ ơn cứu mạng của Dương tiểu thư. Tiểu sinh chỉ bị chút thương ngoài da, không có gì đáng lo."

Dao Hoàn nghe vậy, cũng chẳng rảnh rỗi lo cho y nữa, bèn quay về thuyền, định lấy giỏ sen rồi trở về khách điếm.

Nào ngờ, Lương công tử kia lại bỗng cất tiếng gọi nàng, ngại ngùng nói:
"Tiểu sinh có một dược đường ở Thanh Ba môn bên kia bờ Tây Hồ, mà bây giờ kiệu phu đã chết, tiểu sinh lại có thương trên người, không tiện đi lại. Chẳng hay... Dương tiểu thư có thể dùng thuyền đưa tiểu sinh sang đấy một chuyến không?"

Dao Hoàn ngại phiền phức, vốn muốn từ chối, chẳng rõ vì sao lại không thốt nên lời, bèn gật đầu.

"Đa tạ tiểu thư." Lương công tử vui mừng mỉm cười tạ ơn, khẩu âm tiếng Ngô rất dịu dàng dễ nghe.

Dao Hoàn chờ y ngồi lên thuyền, bắt đầu chèo sang bờ bên kia. Vừa đều tay chèo, nàng vừa thở dài nói:
"Sư tôn ta bảo người Giang Nam lời mềm lòng cứng, hóa ra là sự thật. Những người kiệu phu, thị vệ kia chết vì công tử, công tử lại chẳng mảy may đau buồn."

Lương Thận Hành hơi ngẩn ra một lúc, lại khẽ cười, đáp:
"Tiểu sinh hành nghề y bấy lâu, nhìn quen chuyện sinh tử, biết rằng mọi chuyện đều có định số, cũng chẳng còn quá chấp nhất nữa."

Dao Hoàn nghe vậy, chỉ lắc lắc đầu, không nói gì thêm.

Có lẽ Lương Thận Hành cảm thấy ngồi im quá buồn chán, chợt cất tiếng nói:
"Sáng nay tiểu sinh có hỏi gia phụ, biết được chuyện hôn ước giữa hai nhà Lương - Dương. Nói ra cũng là gia phụ không phải, xin tiểu thư chớ trách."

Dao Hoàn chẳng mấy để tâm, lơ đễnh đáp:
"Ta không trách các người làm gì. Ngày mai ta sẽ cùng sư tôn rời đi."

Lương Thận Hành vội hỏi:
"Rời đi? Tại sao lại rời đi? Hôn ước giữa chúng ta..."

Dao Hoàn lắc đầu, cười bảo:
"Đã không có duyên phận, cưỡng cầu làm gì."

Lương Thận Hành khẽ cười, nói:
"Sao lại không có duyên phận? Cổ nhân nói, tu trăm năm mới được cùng thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối. Vậy thì chẳng phải tiểu sinh với tiểu thư cũng xem là có duyên phận sao?"

Dao Hoàn chẳng hiểu vì sao chợt thấy không thích người này, cũng chẳng thèm đáp lời nữa. May rằng Thanh Ba môn cũng sắp tới nơi, nàng tấp thuyền vào, đưa y lên bờ.

Vừa lúc này, trời lại đổ mưa. Dao Hoàn thấy vết thương của y bị nước mưa xối vào, cũng may trước lúc nàng ra ngoài, sư phụ lo xa căn dặn nàng mang theo ô. Bấy giờ, Dao Hoàn bèn lấy một chiếc ô đưa cho y, nói:
"Công tử cầm lấy đi, ta quay về đây."

Lương Thận Hành nhận lấy, cảm kích nói:
"Xin hỏi tiểu thư trú tại khách điếm nào, tiểu sinh sẽ mang ô đến trả."

Dao Hoàn khoát tay, bảo:
"Không đáng bao nhiêu tiền, công tử cứ giữ lấy."

Nào ngờ con người của Lương Thận Hành này thật lôi thôi, nhất quyết hỏi cho bằng được tên khách điếm nàng ở. Dao Hoàn đành trả lời cho xong để quay về:
"Ta và sư tôn ở tại khách điếm Vân Lai."

Lương Thận Hành nhíu mày, nói:
"Hôm nay có mấy người tới dược đường của tiểu sinh chữa trị, nghe nói họ ngủ một đêm dậy đột nhiên bị trúng gió đến câm, không nói chuyện được nữa. Họ cũng ở trọ tại khách điếm Vân Lai... Tiểu thư phải cẩn thận."

Dao Hoàn chỉ cho rằng lời y nói là lời đồn đại linh tinh. Tuy rằng bây giờ là mùa thu, phương Bắc đã se lạnh, nhưng Giang Nam còn chưa xem là giá rét, sao có thể trúng gió gì chứ?

Vì vậy, nàng chẳng màng để tâm, chỉ lo vội vàng trở về, sợ sư tôn lo lắng.

Bấy giờ, khi chèo thuyền đi xa rồi, Dao Hoàn liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy Lương Thận Hành vẫn đứng bên bờ, giương ô giấy đứng nhìn theo nàng. Màn mưa mịt mùng dần dần nhấn chìm lấy y, đến khi bóng y nhòe đi trong tầm mắt nàng.

Bất chợt, Dao Hoàn cảm thấy cảnh tượng này thật quen thuộc.

....

Lúc Dao Hoàn quay về khách điếm, trời đã sụp tối.

Ngoài kia, phố phường thắp lên muôn ngọn đèn lồng, ánh sáng rực rỡ lung linh. Trong phòng, sư tôn lại chẳng thắp đèn, bóng tối u ám lạnh lẽo.

Khi Dao Hoàn bước vào, chỉ nương theo ánh trăng bàng bạc ngoài cửa sổ rọi lên chiếc đuôi lóng lánh vảy bạc của sư tôn, mới biết người đang ngồi trên giường.

Dao Hoàn vội hỏi:
"Sư tôn, trời tối rồi, sao người không thắp đèn?"

Dứt lời, nàng bèn chạy tới bên bàn, đốt nến lên. Ánh sáng vàng vọt của cây nến nhỏ soi vào khuôn mặt lạnh như băng của sư tôn.

Người lẳng lặng nhìn nàng, hỏi:
"Ngươi vừa đi gặp họ Lương kia?"

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net