Đoản (#16)_Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trưởng ơi, cậu xấu thế này thì sau này sao lấy chồng nhỉ?"

Chẳng biết tôi gây thù chuốt oán gì với cậu bạn mới này mà cứ gặp tôi là lại bắt đầu khịa, từ "lớp trưởng" được rút gọn lại thành "trưởng".

"Không lấy chồng được thì lấy vợ."

Tôi thản nhiên đáp, đảo mắt nhìn cậu bạn cao hơn tôi cả một cái đầu đang tươi cười chọc ghẹo, chẳng biết cậu ấy lại định nói gì đây. Chỉ mới được nửa tháng từ ngày nhập học mà ngày nào tôi cũng phải nghe cậu ấy lải nhải chê bai tôi, nghe muốn chai cả lỗ tai mà vẫn phải nghe. Hai chúng tôi không quen biết từ trước, chỉ mới vào cấp 3, tôi cũng không rõ liệu mình đã mắc nợ gì cậu ấy mà cứ suốt ngày bị làm phiền thế này. Nhức đầu quá mà. Cậu ấy đặc biệt chịu khó, tôi tổ 1, cậu ấy tổ 4, hai người hai đầu của lớp học, vậy mà chỉ cần chuyển tiết học giờ ra chơi, chỉ cần có thể di chuyển thì cậu ấy liền chạy qua bàn tôi để phê bình tôi đủ thứ.

"Haizz, tớ chỉ sợ có con gấu mới dám lấy cậu, đến con gái có khi còn sợ."

Tôi gật gật đầu, tôi cũng sợ chỉ có ai bị khiếm thính mới dám lấy cậu bạn này mà thôi.

"Nhưng tớ có thể vì cậu mà thành gấu cũng được."

------------------------

Vì tôi hơi hướng nội nên khó kết bạn với mọi người, dù làm lớp trưởng cũng chỉ là một chức danh trong lớp, hôm nọ chúng tôi đi chơi, tôi dừng lại buột dây giày, rốt cuộc tôi có hiện diện hay không cũng chẳng ai để ý, cả một đoàn người vẫn tiếp tục cười nói bước đi. Cho dù biết đó là lẽ thường tình, tôi vẫn có chút tủi thân. Toan cuối xuống buột dây giày thì một bóng người khác đã cúi xuống trước tôi, vừa buột dây giày cho tôi vừa lầm bà lầm bầm câu nói:

"Điệu quá làm gì, cậu xấu như thế này, có mặc đầm cũng chẳng khác gì đâu, chỉ tổ khó vận động."

Tôi trợn mắt nhìn cậu ấy rồi nói:

"Phúc, dây giày của hai chiếc giày là mỗi chiếc buộc một cái, không phải buộc dây của hai chiếc giày thành một."

Cậu ấy chỉ ngước lên nhìn tôi cười.

------------------------

Chẳng bao lâu sau chúng tôi phải thi chạy, hình phạt cho người chạy vào chót là phải khao mọi người một chầu kem, tôi vì muốn có lý do để đãi mọi người nên chạy như một con rùa bò, nào ngờ Phúc còn chạy chậm hơn tôi, vừa chạy vừa càu nhàu:

"Không xinh thì thôi đi, cậu còn chạy chậm thì sau này làm gì được?"

Tôi nhìn cậu ấy, chẳng phải cậu ấy còn chậm hơn tôi sao? Làu bàu cái gì, sau đó cuộc chạy đua của chúng tôi trở thành đua xem ai chạy chậm hơn, cuối cùng tôi cũng phải chịu thua cậu ấy. Phúc thì tươi cười hãnh diện dù chạy về chót còn tôi chỉ muốn đánh chết cậu ấy vì làm lỡ hết kế hoạch của tôi. Ngay sau đó, tôi nhìn thấy tên cậu ấy trong danh sách những người đạt giải nhất cuộc thi chạy cấp tỉnh vừa rồi.

------------------------

Một lần khác, tôi vì nghỉ học nên không chép được bài Ngữ Văn, liền hỏi mượn cậu ấy vở.

"Đầu với chả óc, cậu không chỉ không xinh mà trí nhớ còn không tốt nữa."

Đấy, Phúc bĩu môi nói với tôi như vậy đấy.

Tôi chẳng còn lạ gì với cái tính cách quái gỡ và cái miệng luôn chê tôi xấu của cậu ấy nên không nói gì. Chỉ là hôm nay không có tiết Văn nên mọi người không đem theo vở, đầu giờ ngày mai lại phải nộp, tôi lại thường phải học thêm học nếm nên chỉ sợ bây giờ không chép sẽ không kịp.

"Thư ơi, tớ có mang vở Ngữ Văn nè, cậu xem mà chép nha."

Cô bạn ngồi ngay sau tôi nói như vậy khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn cô ấy xong tôi lao đầu vào chép như một con dở, chỉ là một văn bản mà lại phân tích dài dòng như vậy, thầy cô quá là siêu quá luôn rồi. Chép gần xong thì Phúc đã chạy đến chỗ tôi, thở dốc nói:

"Nè, tớ đi mượn của lớp khác rồi đó, cái ngày nghiệt ngã gì không à, khó lắm mới kiếm được đứa mang vở Ngữ Văn đó."

Tôi tròn mắt nhìn cậu ấy, lẳng lặng giấu đi cuốn vở của cô bạn bàn dưới đi, nhận lấy cuốn vở từ tay cậu. Dù sao cậu ấy cũng tốn công tốn sức đi mượn, cũng chẳng thể thẳng thừng từ chối được, tôi chỉ là không biết rằng lúc đó bản thân đã có chút gì đó rung động trước những hành động nhỏ nhặt của cậu ấy.

------------------------

"Trưởng ơi, va lung tung bắt cặp với tớ nha."

Phúc mở lời mời với tôi. Trường tôi vào ngày Valentine sẽ tổ chức một buổi dạ vũ cho học sinh, có thể bắt cặp để tham dự nên mọi người nhân cơ hội để mời người mình quý. Tôi nhẹ gật đầu, sau đó lẳng lặng từ chối các lời mời khác.

Khi đi qua phòng nhạc cụ, tôi vô tình nghe thấy giọng cười đùa của các bạn nam sinh, giọng nói của Phúc nghe rất rõ trong không gian tĩnh mịch:

"Thấy chưa, tao nói tao có thể cưa đổ con nhỏ lớp trưởng đó mà. Tao thắng cược rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC