(18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5h sáng,
Biệt thự LM.

Trong phòng riêng, Thoại Mỹ lật đật ngồi dậy, cố gắng bước thật nhẹ xuống giường để không đánh thức Kim Tử Long. Cô đi thẳng đến phòng tắm, mãi một lúc sau mới trở ra. Do ngại tiếng ồn nên cô chỉ dùng khăn lau khô tóc chứ không bật máy sấy.

Bỗng từ phía sau có một bàn tay ấm áp chạm vào tay cô. Cầm lấy khăn rồi xoa nhẹ lên tóc. Cô giật mình xoay đầu lại, bắt gặp ánh mắt cùng nụ cười đầy quyến rũ của anh.

Thoại Mỹ tròn xoe mắt:

- Ơ, là em làm anh không ngủ được hả?

Kim Tử Long cười lớn:

- Bà xã à, anh dậy sớm hơn em đó!

Vừa nói xong Kim Tử Long liền cúi xuống nhấc bổng cô lên, đi đến giường rồi đặt cô ngồi lên đùi mình, vuốt nhẹ mái tóc cô rồi dịu dàng nói:

- Sao không bật máy sấy, tắm sớm như vậy sẽ dễ bị cảm, có biết không?

Thoại Mỹ cười tít mắt:

- Vì muốn anh lau tóc cho em.

- Vậy thì ngồi xuống bên đây đi, anh lau cho em.

Kim Tử Long hôn nhẹ lên trán cô rồi để cô ngồi xuống bên cạnh.

- Em đùa thôi, anh ngủ tiếp đi. Hôm qua anh về khuya lắm, em không dám bật vì sợ làm anh thức.

Hai tay Kim Tử Long vẫn đang cầm khăn lau tóc cho Thoại Mỹ, trầm giọng nói:

- Anh định về nhà tắm rửa rồi tới viếng chị 7 luôn, về thì thấy em nằm ngủ như một thiên thần trên giường nên không nỡ đi.

Thoại Mỹ nghe xong quay ngoắt lại, trừng mắt nói:

- Anh chỉ giỏi mang em ra làm lí do thôi.

Do cô đang tức tối cãi lại nên cái miệng vô thức chu lên, Kim Tử Long ngay lập tức không bỏ lỡ, đặt một nụ hôn lên đó.

- Bà xã, em có biết trên người em tất cả các bộ phận đều rất đáng yêu không?

- Vậy ông xã, anh có muốn "yêu" chúng không?

Nói xong Thoại Mỹ liền choàng tay lên cổ Kim Tử Long, kéo anh nằm xuống giường, đè lên người cô.

- Bà xã, là em tự chuốc lấy. Anh bây giờ không thể từ chối món quà này rồi.

Kim Tử Long mắt sáng rỡ, cúi xuống định hôn lên đôi môi đỏ mọng quyến rũ kia.

Nhưng đâu dễ như vậy, Thoại Mỹ cười tinh nghịch rồi lập tức đẩy Kim Tử Long sang một bên, nhanh chóng bật dậy khỏi giường.

- Đồ sắc lang! Em đâu có dễ "ăn" như vậy.

Cô nói xong liền cười hả hê rồi quay đi. Nhưng đi được mấy bước lại thấy là lạ. Anh ấy hôm nay sao thế nhỉ, dễ dàng tha cho mình vậy sao? Thoại Mỹ nghĩ xong thì xoay người lại, chầm chậm tiến đến chiếc giường, tên kia sau khi bị cho ăn bã thì nằm im như tượng không động đậy.

- Nè, ông xã, em đi đó nha.

Vẫn không có động tịnh gì.

- Tử Long, anh không ngồi dậy là em đi thật đó.

Thoại Mỹ hoang mang cực độ, Kim Tử Long vẫn nằm im thin thít. Cô chợt nghĩ có khi nào tối qua anh đi quay về rồi bị thương ở đâu đó mà giấu không?

Cô ngay lập tức ngồi xuống giường, lay nhẹ người anh:

- Ông xã, anh đau ở đâu hả? Em xin lỗi!

Chỉ đợi có vậy, tên sắc lang kia liền tóm lấy tay cô, nhanh như cắt xoay người lại đè cô xuống giường.

Cô bây giờ hai tay bị anh ghì chặt, cả người bị thân thể cao lớn kia ngăn không cho động đậy. Giống hệt con cá đã nằm trên thớt.

- Bà xã, coi bộ em không muốn kết thúc trong một hiệp???

Cô chớp chớp mắt, nhỏ giọng năn nỉ:

- Em xin lỗi mà, ngồi dậy đi. Tối về mình tính toán sau. Giờ em phải tới phụ giúp anh Ngân Tuấn rồi.

- Em nghĩ anh có tha cho em không?

- Thôi mà ông xã, em năn nỉ mà. Nhăn hết quần áo em rồi. Ngồi dậy đi, nha! Tối về em đền cho anh.

- Thật sự sẽ đền bù?

- Dạ!

Cô nói xong liền hôn lên môi anh như một sự chắc chắn.

- Được, bà xã anh tạm tin em. Tối nay còn kiếm cớ anh sẽ cho sáng mai em không thể đi đưa tiễn chị 7 nỗi.

- Em biết rồi mà ông xã!

- Ngồi đây chờ anh, anh tắm xong rồi đưa em đi.

Kim Tử Long ngồi dậy, không quên véo nhẹ vào chiếc mũi xinh xắn kia.

Thoại Mỹ cũng lòm còm ngồi dậy, vừa chỉnh sửa cổ áo sơ mi vừa nói:

- A! Không cần đâu. Anh ngủ thêm đi. Em tự đi được. Sáng nay anh có lịch quay nữa đó. Có gì chiều rồi tranh thủ ghé qua sau.

- Không được, mới vừa khỏi bệnh sao đi xe máy được. Ngoan, ngồi chờ anh.

- Em không sao thật mà, vậy nha, chiều rồi gặp.

Thoại Mỹ nói xong liền nhanh chóng đi ra cửa.

- Này này, đi cẩn thận đó!

- Em biết rồi!

***

Kim Tử Long đến dự tang lễ lúc sẫm tối, anh vừa vào tới cửa đã trông thấy cô vợ nhỏ đứng ở một góc thì liền đi tới.

Thoại Mỹ vô tình xoay qua, liền cố tươi tỉnh kêu lên:

- Anh!

Kim Tử Long bước đến, ân cần hỏi:

- Bà xã, có mệt lắm không?

- Em không sao, anh qua kia ngồi đi, có Ngọc Huyền với anh Linh bên kia kìa.

Thoại Mỹ vừa nói vừa chỉ đến chiếc bàn có rất nhiều nghệ sĩ ngồi.

Lát sau, Ngọc Huyền lên sân khấu rồi kêu cả cô và anh cùng bước lên để hát trích đoạn "Nửa đời hương phấn".

Anh trông thấy cô có vẻ mệt mỏi thì liền xoa lên trán, rồi khẽ vuốt tóc cô, ánh mắt không giấu khỏi lo lắng hỏi:

- Mệt lắm đúng không, hát xong anh đưa em về.

Thật vậy, hát xong anh liền nắm tay cô đi đến chỗ Ngân Tuấn rồi nói:

- Tôi đến chia buồn cùng ông, bây giờ tôi đưa Mỹ về nhé! Cô ấy hơi mệt rồi.

- Được rồi được rồi, mau lái xe đưa Mỹ về đi. Em ấy ở đây liên tục mấy ngày nay rồi. Tôi cảm ơn vợ chồng ông rất nhiều.

- Ừ, vậy có gì sáng mai tôi đưa cô ấy qua sớm để đưa tiễn má.

- Nếu Mỹ thật sự khỏe thì sang, không thì cứ nghỉ ngơi. Má tôi hiểu tấm lòng em ấy ra sao mà.

Chào hỏi xong anh nhanh chóng dìu cô ra xe, chạy thật nhanh về nhà.

- Em tự đi được mà!

Thoại Mỹ vùng vẫy khi Kim Tử Long bế cô từ phòng tắm ra.

- Em ngoan ngoãn một chút cho anh.

Kim Tử Long mắng xong liền đặt cô nằm xuống giường.

- Ngủ đi, anh đi tắm.

Một lát sau, Kim Tử Long từ phòng tắm bước ra đã thấy cô vợ nhỏ nằm trên giường ngủ say. Anh từ từ ngồi xuống, nằm bên cạnh rồi khẽ ôm cô và thở dài:

- Haizz, hôm nay lại phải ăn chay rồi!

Cô gái kia được ôm trọn vào lòng, khẽ nhếch nhẹ nụ cười đắc ý.

***


Mặc dù chị gái hơi ngơ, nhưng Long ca lại rất giỏi thả thính 😂😂 Mọi người ngủ ngon, sắp tới hi vọng chúng ta sẽ có thật nhiều thính từ 2 Anh Chị 😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#longmy