11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lần này nể tình cậu lần đầu vi phạm, sẽ nhân từ tha cho cậu. Chỉ cần lập biên bản, không cần nộp phạt."

"......"

Cảnh sát nghiêm mặt nhìn Chu Chính Đình đang ngồi đối diện mặt cúi đầu đầy vẻ tội lỗi kia. Sáng nay anh ta vừa đến sở làm đã thấy báo cáo từ nhân viên phụ trách camera nói rằng có một chiếc xe vượt đèn đỏ, đi ngược chiều 3 phố liên tiếp với vận tốc quá lớn đến nỗi sắp bay lên rồi. Cuối cùng may sao cậu ta đâm vào hàng rào thép gai của một công ty lớn, chứ nếu đâm vào người gây tai nạn thì cục cảnh sát bọn anh đây không biết phải làm sao. Đã thế lúc hỏi cung mới tá hỏa phát hiện ra cậu ta không hề biết lái xe ô tô, vừa mới đi tập chưa có bằng đã dám lái ra đường lớn như vậy, thật là hết thuốc chữa mà !

"Cậu nhìn xem, bản vi phạm của cậu dài như vậy, rất may là chưa gây thiệt hại về người và của. Chưa có bằng đã dám lái xe, gan cậu cũng thật to đi ! Nếu không phải tôi là một vị cảnh sát độ lượng thì lệ phí phạt chắc chắn không rẻ đâu. Mà không cần lệ phí, cái xe này đắt tiền như vậy đã bị cậu đâm nát không ra hình dạng gì, cậu đã thấy tác hại chưa ?"

"Thích thì chúng tôi nộp phạt, còn nếu vị cảnh sát đây quá hiền lành thì cho chúng tôi về luôn có được hay không ?"

Thái Từ Khôn đứng bên cạnh cắn răng khó chịu lên tiếng, mặc kệ cái tay đang níu áo mình của Chu Chính Đình. Lúc nãy Đình Đình có gọi cho cậu, bảo cậu lên đón anh ở sở cảnh sát vì lỡ tông hỏng mất xe, báo hại cậu lo muốn chết, sợ nhỡ Chu Chính Đình có bị thương ở đâu, lái xe chắc cũng gần đạt đến vận tốc của anh lúc nãy rồi. Đến nơi vốn là định mắng Đình Đình một trận nhưng kết quả lại thấy một màn giáo huấn như vậy , cậu thực sự chán ghét. Ở nhà là bảo bối của cậu, nay ra ngoài bị người ta ra vẻ dạy dỗ vẫn không có ý kiến gì, đây là biết chịu đựng hay là ngốc quá thế ? Thái Từ Khôn đây còn không biết dạy vợ hay sao mà còn phải nhờ mấy tay độc thân ở phòng cảnh sát dạy hộ ?

Thấy Thái Từ Khôn nghiến răng trừng mắt như ăn tươi nuốt sống mình, ý bảo "về nhà em nhất định sẽ xử anh sau", Chu Chính Đình vội vàng bỏ tay ra, ngoan ngoãn cúi đầu đáng thương chịu tội.

"Được mau đi đi, tôi sợ mấy người quá rồi"

Cảnh sát xua tay, trông thấy màn kia của đôi tình nhân, anh ta nhận ra nếu không cho họ về nhất định sẽ đến lượt mình nhận phải lãnh khí tàn khốc của cậu trai vừa đến. Thôi tha cho anh ta đi, người hiền lành tử tế như này còn phải đi tìm bạn gái nữa chứ !

Thái Từ Khôn vội vàng ôm vai Chu Chính Đình kéo đi, ra đến cửa mới quay đầu nói với lại.

"Nhà tôi không thuộc loại thiếu thốn, đủ xe cho anh ấy mỗi ngày đâm một cái đỡ buồn. Đâm hết sạch thì mua xe mới, không đến lượt cảnh sát mấy người quản hộ ! Rảnh rỗi thì mau đi rước vợ về nhà, không cần ở đó dạy dỗ vợ người khác !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net