14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày đẹp trời nọ, Thái Từ Khôn đang yên tĩnh sáng tác nghệ thuật trong phòng thì vang lên tiếng "rầm rầm" liên tiếp. Cậu thở dài một hơi, chắc tầng trên lại có người vừa chuyển đến thay cái tên Phạm Thừa Thừa vừa xuất ngoại nên bán nhà đây mà. Cứ tưởng cái tên ồn ào này đi rồi thì Khôn Khôn đây sẽ có những ngày tháng yên ả thanh bình chứ, giờ lại đào đâu ra tên nào cũng đang gây tiếng động lớn kia ?

Vội vàng xỏ bừa đôi dép lê cọc cạch, Thái Từ Khôn chạy vội ra thang máy, bấm tầng 11 rồi đi thẳng ra vị trí căn hộ ngay trên nhà mình. Quả đúng như cậu đoán, nội thất của căn nhà mới đang nằm la liệt ngoài hành lang, cửa mở rộng, trong nhà vang lên tiếng va chạm lịch kịch của đồ đạc.

"Ưm.... anh gì ơi ?"

Chu Chính Đình đang mải mê dọn phòng cùng Huang Justin thì chợt nghe tiếng gọi từ phía cửa truyền vào. Ngay lúc quay ra, anh nhìn thấy một nam thanh niên trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, khí chất anh phàm đang nhàn nhã dựa người vào cửa, mỉm cười nhẹ. Chu Chính Đình ngây người ra một lúc, mấy phút sau mới bắt đầu có phản ứng mà chạy ra tiếp chuyện với người kia. Ai nha, thật là mất hình tượng mà !

"Cậu kiếm tôi có chuyện gì vậy ?"

"Chào, em là Thái Từ Khôn, năm nay 22 tuổi, ở ngay căn hộ bên dưới anh. Em thấy có chút tiếng ồn nên mới chạy lên xem, hóa ra là đã có người chuyển đến thay thằng nhóc vô lại lúc trước rồi. Rất vui được làm quen với anh "

"Ưm... Rất vui được làm quen với cậu. Anh là Chu Chính Đình, hơn cậu 2 tuổi, sinh viên đại học A, mong sau này được cậu giúp đỡ. Cái kia.... cậu vừa nói là thằng nhóc vô lại tầng trên nhà cậu, vậy ra là cậu quen Thừa Thừa ?"

"Anh cũng quen cậu ta sao ?"

"Tên Thừa Thừa vừa trốn qua nước ngoài đó chính là người yêu em"

Justin đang cắm cúi dọn đồ liền nghe thấy ai nhắc tên anh người yêu của mình, mới quay ra chêm vào vài câu xỉa xói cái tên Thừa đáng ghét kia. Đang yên đang lành tự dưng đòi đi du học, báo hại cậu lo lắng buồn bực mất mấy đêm liền. Rất may là tên này vẫn còn biết chút tình nghĩa, hào phóng đưa cậu và anh Đình chìa khóa căn hộ hắn đang ở để bọn họ chuyển qua, rồi nịnh nọt vài câu xin lỗi. Hừ, đợi mi tốt nghiệp về xem ta tính sổ thế nào !

"Chào, em là Hoàng Minh Hạo, có thể gọi là Justin. Rất vui được gặp anh!"

Thái Từ Khôn thầm đánh giá con người trước mặt. Rất xinh đẹp nga, da trắng, mặt nhỏ, môi đỏ, chính là người khiến bất kỳ ai lần đầu gặp cũng muốn dang tay mà che chở, bảo vệ cho sinh mệnh đáng yêu bé bỏng kia. Bất quá, người Thái Từ Khôn cậu chú ý lại chính là chàng trai lúc đầu, da trắng như trứng gà bóc, nụ cười ấm áp cố hữu trên gương mặt hồn nhiên của anh, đôi mắt khi cười nghịch ngợm nheo lại. Trong một khắc, Từ Khôn có cảm giác mình như chìm đắm vào trong đó, rơi vào một khoảng vũ trụ mênh mông vô định.

Sau ngày hôm đó, tần suất Thái Từ Khôn gặp Chu Chính Đình ngày càng tăng. Chủ yếu là cậu leo thang bộ lên lầu trên tìm anh, rồi giả như anh đang gây tiếng động ảnh hưởng đến Khôn Khôn làm nghệ thuật, cũng rất thức thời lấy đó làm cái cớ để ăn vạ anh. May mắn là Justin đi học xa, cuối tháng mới về, chứ không biết ấn tượng của Thái Từ Khôn trong lần đầu gặp mặt đã bị vứt vào xó xỉnh nào rồi !

Chính Từ Khôn cũng nhận thức ra được lý do tại sao mình làm vậy, vì cậu thích anh, thích đôi mắt cười vui vẻ của anh, thích tính cách hồn nhiên trong sáng không vương vấn chút bẩn đục của cuộc sống này, thích cái dáng vẻ tươi tắn không phiền muộn ấy. Bất quá, cậu là sợ nói ra Chu Chính Đình sẽ từ chối mình, cái này thì phải hiểu cho Khôn Khôn rồi, ai khi yêu cũng vậy mà đúng không ? Cho nên là cậu vẫn phải hàng ngày chạy lên chạy xuống, thực hiện chân lý "deep try không bằng try mặt" mà Phạm Thừa Thừa truyền dạy, mỗi ngày đều đặn lên ăn vạ Chu Chính Đình. Cũng khéo trách anh ngốc quá, phải người khác chắc Khôn Khôn đẹp trai của chúng ta bị sút bay sang Nga xem WC rồi chứ không ở lại đây đâu mà đòi ăn mới chả vạ.

Mà Thái Từ Khôn đúng là học sinh giỏi văn nhất lớp chuyên toán, đầu vừa có cái logic để bịa lý do cho phù hợp, vừa có một trí tưởng tượng cực kỳ phong phú.

Tỉ như:

"Chu Chính Đình anh chắc chắn là đang chạy bộ trên phòng rồi, mau mở cửa ra không em xông vào đập ngay cái máy đắt tiền của anh "

Ủa oan quá, nhà Đình Đình đào đâu ra cái máy chạy thế ông nội ?

Nhưng mà Đình Đình vì giật mình mà cả tin, lật đật chạy ra mở cửa, cứ thế, Thái Từ Khôn quang minh chính đại bước vô nhà người ta, lấy cái cớ là đang rảnh bám trụ đến tận tối mịt mới về.

Các bạn thấy không, dễ ợt ấy mà !

Hoặc " Chu Chính Đình anh tưới hoa ướt hết ban công nhà em, anh xuống đây dọn dẹp cho em đi !"

Có lúc là "Chu Chính Đình anh nấu ăn thơm quá, anh lỡ để mùi xuống phòng em thì phải chịu trách nhiệm với cái bụng của em"

Đôi khi thì "Chu Chính Đình ống nước nhà anh rỏ xuống vệ sinh nhà em rồi, chừng nào anh còn chưa gọi người tới sửa thì mỗi ngày nhớ qua nhà em"

Khỏi cần khen, Thái Từ Khôn biết mình rất giỏi mà !

Và rồi đến một ngày, bộ não thiên tài đã bắt đầu cạn kiệt ý tưởng, cậu Khôn còn đang vò đầu bứt tai chưa biết làm sao để tiếp tục quấy rầy Chu Chính Đình thì Phạm Thừa Thừa nhắn tin, trong đó chỉ vẻn vẹn một dòng: "đừng bao giờ quên đi chân lý Phạm lão gia đây đã truyền lại cho ngươi, đẹp trai, không bằng chai mặt "

Thật không uổng công làm bạn thân từ cấp 1 đến giờ với nó, quả nhiên đến cả tâm linh cũng tương thông !

Các bạn tưởng thế thật á ? Nhầm to rồi, chú ruột Phạm Thừa Thừa chính là chủ khu chung cư này, cậu muốn xem camera lúc nào mà chẳng được !

"Thái Từ Khôn hôm nay anh rất ngoan nha, đừng bắt phạt anh nữa"

Chu Chính Đình nghe tiếng chuông, lẹp xẹp mang vội đôi dép lê chạy ra mở cửa. Vừa hé ra là khuôn mặt quen đến không thể quen hơn của tên nhóc phiền phức này, dùng chân suy nghĩ Chính Đình cũng biết cậu lên đây làm gì. Bất quá, hôm nay anh nhớ chưa có động vào cái gì hết, lại đắc tội gì với cậu đây ? Hôm đầu tiên còn dám nói Thừa Thừa ồn ào, còn không phải cậu kinh khủng hơn cả nó sao !

Nhìn thấy anh bĩu môi, cái miệng nhỏ chu ra, hờn dỗi khoanh tay trừng mắt lên nhìn mình, Thái Từ Khôn bật cười một tiếng, hoá ra con người này cũng dễ thương thật đấy ! Sau đó bất ngờ cúi xuống, lấy môi mình áp vào cánh môi hồng nhuận kia, đem hơi thở ấm áp của mình truyền sang đôi môi đang tái đi vì lạnh của người nọ, ôm lấy vai anh mà đè nhẹ vào tường. Chậc, cũng thật ngọt nha !

Chu Chính Đình được một trận cả kinh, mãi một lúc mới nhận thức ra bản thân mình đang bị cưỡng hôn, cả người đỏ lên một trận ngại ngùng. Anh đây là bị một thằng con trai kém mình hai tuổi cưỡng hôn đó !

Lưu luyến rời ra, Thái Từ Khôn nở nụ cười nhếch mép cực kỳ quen thuộc, khoé miệng nhỏ dâng cao vẽ thành hình trăng khuyết, ghé sát lại bên tai Chu Chính Đình, hơi thở ấm nóng của cậu vương vấn quanh mặt anh, cậu thì thầm.

"Chu Chính Đình, hôm nay em lên đây để đòi lại Thái Từ Khôn"

"Thái Từ Khôn ư ? Thế thằng nào vừa cưỡng hôn anh thế ? Ông hàng xóm già khú à ?"

"Phải, em đến đòi lại Thái Từ Khôn, tên Thái Từ Khôn này không yêu anh, không bị nụ cười toả nắng của anh làm cho ngơ ngẩn, không phải hàng ngày hàng giờ kiếm cớ chạy lên đây để nhìn thấy anh. Bây giờ trước mặt anh là một Thái Từ Khôn đã bị anh làm cho say đến không đứng vững được. Chu Chính Đình, Thái Từ Khôn ấy chui vào tim anh rồi, anh làm cách nào trả lại em đây ? Hay là anh mở cửa cho em vào, rồi khi tìm thấy nó em sẽ đá nó ra, để tim anh chỉ có mỗi em thôi, như thế có được hay không ?"


Xin phép tôi được miêu tả cái chap quần què này: SẾN, SẾN và SẾN !!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net