25.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày tháng 4, gió thổi nhè nhẹ như mơn trớn con người, trời nắng.

Thái Từ Khôn từ trên đỉnh cao kia nhìn xuống hạng ghế số 6, là Chu Chính Đình. Cậu ấy đang khóc nức nở mà ôm lấy Lý Hy Khản đang cười vui vẻ lẩm bẩm vài lời chúc mừng an ủi, nước mắt cậu ấy thấm ướt vai áo đồng phục của Hy Khản, rơi lã chã như chuỗi ngọc trai đứt dây. Tự dưng Từ Khôn thấy lòng mình xót xa đến lạ, cậu gắt gao nắm lấy vạt áo trái, nơi này, cư nhiên lại không thể kiềm chế được vài thứ cảm xúc ngớ ngẩn đến vậy.

Phải, Thái Từ Khôn là gay. Người cậu thích, là Chu Chính Đình.

Chu Chính Đình là kiểu người ôn nhu như sóng cả, hiền hòa thanh tao như ánh trăng trắng sáng nhẹ nhàng soi rọi lên đôi vai gầy của cậu trong giấc ngủ, yên tĩnh mà nghiêm nghị trưởng thành, tuy rằng cũng có đôi lúc phấn khởi yêu đời như trẻ con 5 tuổi.

Chu Chính Đình là kiểu người đêm nào cũng âm thầm lỏn lẻn trèo lên giường rồi khe khẽ nhấc một góc chăn mà chui vào, rồi lại không kiềm chế được cơn lạnh buốt cắt da cắt thịt của tiết trời lập đông mà vô thức cuộn chăn vào người, tự tiện muốn chết. Nhưng có lẽ, tiểu tử ngốc này chưa bao giờ biết, Thái Từ Khôn sẽ lặng lẽ chịu lạnh cho đến khi cậu ngủ say rồi ôm người kia vào lòng, nhưng lại không cho phép bản thân ngủ quá sâu, đến tầm gần sáng sẽ tự động tỉnh dậy buông cậu ra quay người đi hướng khác.

Chu Chính Đình là kiểu người dù hôm nào cũng qua phòng cậu ăn chực, rồi trấn lột đồ ăn vặt hôm trước cậu mò mẫm trong bóng tối trốn ra ngoài đi mua, nhưng vẫn mắng cậu là kẻ keo kiệt bủn xỉn, một chút cũng không chịu chia cho người ta một ít. Kỳ thực, cậu không biết, là Thái Từ Khôn hôm nào cũng sẽ xin cô phát thức ăn ở nhà ăn bớt khẩu phẩn của mình một ít rồi san sang khay của cậu trai trắng trắng hồng hào nào đó đang đứng sau vài thước. Ai hỏi thì sẽ xuề xòa cười nói rằng bản thân đang giảm cân, thi thoảng sẽ choáng váng vì thiếu chất, nhưng vẫn cứ ngày ngày quan tâm chăm sóc người kia như vậy.

Chu Chính Đình là kiểu người khi gặp vũ đạo khó hay quá mạnh mẽ sẽ đến tìm cậu, mè nheo cậu dạy cho bằng được rồi sau đó lại xuýt xoa vì đau. Có lẽ Chính Đình chưa bao giờ nhận ra, Từ Khôn chưa bao giờ chỉnh cho người khác từng li từng tí như cậu, luyện tập xong lại nhẫn nại chịu đựng xoa bóp tới khi nào cậu hết ca cẩm thì thôi. Thái Từ Khôn trong quá trình đó luôn càu nhàu cậu là đồ phiền phức, nhưng lại xem không biết bao nhiêu clip dạy mát-xa trên mạng, lưu giữ trong trí nhớ rồi đem về áp dụng lên người nào đó.

Âm thầm đem lòng thích một người, chính là cố gắng bao nhiêu vì người đó, nhưng vẫn một lòng chẳng hề nói ra. Không phải cảm thấy nỗ lực chính là đáng để khoe khoang, mà chỉ đơn giản, cảm thấy con người thuần khiết như cậu ấy thật sự xứng đáng để đánh đổi.

Nhưng vẫn cứ như vậy, một lần tỏ tình cũng chưa bao giờ chịu nói ra.


Cho tới ngày tất cả kết thúc.

" 1 2 3 4 5 6 7 8 NINE PERCENT"

Đã là lần cuối cùng được cùng nhau hô câu chào rồi.

9 người họ cúi người thật lâu, rồi sau đó lui vào trong cánh gà. Sau đêm nay, 9 người anh em sẽ lại mỗi người một ngả, tự do tung cánh với đam mê cháy bỏng của mình.

Từ Khôn nhớ lại, ngày cậu đi đón Chính Đình về ký túc xá của bọn họ, là 1 tháng sau khi chương trình kết thúc.

"Khôn Khôn, ở đây"

Có cậu trai với ánh mắt trong vắt như hồ nước thu hét lớn, rướn người giơ tay thật cao, dùng sức vẫy về phía cậu.

"Biết rồi, không cần hét lớn như vậy."

"Woa Từ Khôn, cậu mọc râu sao, nam tính đến vậy, quyết định về làm thẳng nam rồi hả?"

"Nhìn yết hầu của cậu nổi rõ lên kìa, thích tớ sao? Tớ nghe nói khi đàn ông thích ai ở cạnh người đó yết hầu sẽ nổi lên nha haha."

Chu Chính Đình huých vai cậu cười ha hả, thì thầm trêu chọc cậu như sợ người khác nghe thấy mất. Chính Đình là người duy nhất biết bí mất về xu hướng giới tính của cậu, nhưng cậu hối hận rồi, để tên ngố này lôi ra làm trò cười xấu hổ muốn chui đầu xuống đất. Những người ở sân ga lướt qua họ hẳn sẽ không thể quên cảnh tượng, một cậu trai khuynh diễm áp sát tai người kia nói nói gì đó, miệng còn nở nụ cười lưu manh, cậu trai còn lại chỉ biết cúi đầu xuống đất, nhưng 2 tai đỏ như tôm luộc đã tố cáo cậu, cảm giác rất muốn đấm đá cho người kia mấy phát cho hả giận.

"Sao cậu im lặng thế? Giận tớ rồi à?"

Có một con thỏ nhỏ giương đôi mắt tròn xoe nghiêm mình cúi mặt đối mặt nhìn cậu, hai má phồng lên phụng phịu.

"Không, không giận được."

Quả thực, không tài nào giận nổi kiểu bán manh này.

"Không nhớ tớ sao?"

Đứng chắn hẳn trước mặt cậu, làm Từ Khôn đang vừa đếm xem có bao nhiêu ô gạch dưới chân tí thì đập lồng ngực vào cả cái đầu nhỏ của người kia. Đôi môi hồng hơi chu ra làm nũng, hai tay kéo lấy tay cậu lắc lắc.

"Không, không nhớ."

Thái Từ Khôn lắc đầu nguầy nguậy rồi nhanh chân sải bước về phía trước, bỏ mặc người kia tức tối kêu oai oái sau lưng rồi lục đục chạy đuổi theo bá vai bá cổ cậu.

Trái tim này, cứ như vậy sẽ không chịu nổi mà làm điều dại dột mất.

Điều Thái Từ Khôn không muốn nhất, chính là đánh mất bản thân mình, và đánh mất người cậu yêu.


Cho tới ngày kỷ niệm của 2 năm sau.

Bọn họ vẫn quen thói cũ tụ tập đàn đúm buôn dăm ba câu chuyện xưa vào thềm cuối năm, Vưu Trưởng Tĩnh tức giận lôi tội lỗi của Vương Tử Dị ra kết án, năm nào cũng vậy bọn họ đều quen. Hoàng Minh Hạo cao hứng quậy tưng bừng cả quán, kết quả đánh vỡ của người ta 5 chén 3 cốc, hại bọn họ chia nhau đền bù thiệt hại, vì cái tên trời đánh kia giờ lại đang vắt vẻo trên lưng Thừa Thừa. Minh Hạo bé con như vậy, lại không biết đánh đấm, bọn họ cũng không yên tâm để mình em nó đi về.

Chỉ là lần này, lại vắng bóng Thái Từ Khôn. Cậu ấy, nghe bảo ra nước ngoài tìm producer tiềm năng để kết hợp, chắc cũng sắp ra album mới rồi.

Chu Chính Đình bỗng dưng thấy lòng trống trải đến lạ, cầm điện thoại lên rồi lại bỏ xuống, cuối cùng vẫn là chẳng dám gọi điện cho người kia tỏ bày cảm giác này của mình, cũng chẳng dám bịa ra một lời hỏi thăm bâng quơ người anh em cũ. Nhìn lại lịch sử cuộc gọi, lần cuối là ngày hôm qua, dũng cảm buông một tiếng "Rất nhớ cậu" rồi vội tắt, Chính Đình rốt cuộc từ bấy giờ luôn tự hỏi bản thân mình có phải đang gặp vấn đề về thần kinh không, nhớ nhớ nhung nhung một tên đàn ông, thật chẳng còn tiết tháo.

Hình như, cậu vốn đã quen với sự ấm áp trong im lặng của tên đó. Vốn dĩ những đêm nằm chung giường ngày xưa Chu Chính Đình vì lạnh mà rất dễ thức giấc, vì vậy mà khi được Thái Từ Khôn xoay người ôm lại đều là đang thức, nhưng sau đó liền ngủ rất ngoan như đứa trẻ, tư thế thoải mái biết bao.

Hình như, cậu vốn đã quen với sự nhường nhịn của tên đó. Thật ra Chính Đình luôn tự so sánh suất ăn của mình với thực tập sinh khác, rồi cảm giác có gì đó sai sai. Sau ngày kết thúc mặt dày bám lấy cô phát thức ăn mà mua chuộc, cuối cùng mới biết thì ra là cậu trai gầy gò nào đó đã luôn dặn cô làm vậy.

Hình như, cậu vốn đã quen với sự chiều chuộng của tên đó. Có một lần mượn máy hắn vào youtube giải trí một chút, tính xem xem lịch sử của hắn có phim con heo gì gì đó không, không ngờ lại thấy ngoài những video ca nhạc, lại toàn là video mát-xa đúng cách. Len lén vào phần note, đập vào mắt là ghi chú hôm nào cậu bị đau ở đâu, ở dưới liền ghi cách chữa trị, còn lưu lại cả mấy kênh mát-xa nhiều sub trên youtube nữa.

Hình như, cậu thích tên đó mất rồi. Cái tên dù luôn nhăn mặt cau mày với cậu, nhưng trong lòng có biết bao nhiêu là bao dung.

Chính Đình lần đầu tiên dám nhìn thẳng vào sự thật. Thật ra cậu luôn biết mình có tình cảm với Từ Khôn, chỉ là cảm thấy ở xã hội này thật chẳng phải điều đúng đắn, lại e dè sợ người ta chỉ coi mình như anh em tốt, bao năm qua vẫn lờ đi như vậy, mặc nhiên cho rằng rồi sẽ tự khắc hết mà thôi.

Thật không ngờ, càng ngày càng mãnh liệt, khiến Chu Chính Đình nhớ Thái Từ Khôn đến phát điên.

Tiếng chuông reo lảnh lót, tuyết rơi trắng xóa phủ kín nền bạc. Chu Chính Đình đang rảo bước đến trước chung cư nhà mình, ngước mắt lên, lại thấy một bóng người cao ráo đang đá đá vài vụn tuyết lăn lóc dưới đất, đôi tay đỏ ửng liên tục chà sát vào nhau vì buốt lạnh.

Trái tim Chính Đình như thắt lại, hô hấp cậu như bị thứ cảm xúc kìm nén cuộn trào làm cho khó khăn, có một đợt cay xè nơi sống mũi nổi lên, nước mắt trào ra như vũ bão che khuất tầm nhìn của cậu.

Nhưng dù có mờ đến mấy, cậu đến chết cũng không thể quên dáng hình đó, thứ đã khắc sâu vào trong ký ức cậu, đó là Thái Từ Khôn.

Cậu ấy quay người lại, nhìn thấy cậu liền nở một nụ cười tươi rói, nhanh chân chạy tới ôm cậu vào lòng, toàn thân bị giá lạnh của cậu ấy làm cho rùng mình một trận.

Cậu ấy nói "Tiểu tử ngốc, tớ về rồi đây."

___________________________________________________________________________

Từng nghe, những người yêu nhau, nếu được cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa, nhất định sẽ bên nhau dài lâu.

Thái Từ Khôn dự tính sẵn mấy cái con người ham chơi kia nhất định sẽ không về sớm, nhưng không ngờ sẽ lâu đến vậy. Cậu đứng đợi ngót nghét cũng 2 tiếng là ít, điện thoại thì hết pin, vội về lại chủ quan thời tiết sẽ không lạnh đến vậy. Cậu mà đứng lâu chút nữa, có khi Chính Đình về sẽ tưởng là người tuyết lũ trẻ con đắp cho xem.

Cảm nhận người trong lồng ngực đang run rẩy, gắt gao ôm lấy mình, cậu không biết nên cười hay nên khóc. Sớm biết người kia sẽ khóc thương tâm đến vậy, cậu đã không thèm bắt vội chuyến bay sớm nhất mà về.

"Cậu về đột ngột vậy làm gì? Tại sao không gọi báo cho tớ một câu? Cậu có phải không coi tớ ra gì rồi không?"

Chính Đình sau khi tâm tình đã bình ổn hơn một chút, lập tức thấy khóc lóc yếu đuối trước mặt cái tên khốn này thật chẳng hay ho chút nào, bèn dứt khoát đẩy người ta ra, sau đó chỉ thẳng mặt mà mắng xối xả.

"Điện thoại tớ hết pin trên máy bay, muốn cũng chẳng gọi được cho cậu. Còn nữa, trong lòng tớ, cậu luôn có một vị trí đặc biệt."

"Cậu nói nhớ tớ mà, tớ lặn lội từ xa về có phải không nên quát tớ vậy không"

Thái Từ Khôn chẳng còn lạ gì cái kiểu khẩu xà tâm phật này của Chu Chính Đình. Bắt lấy cái tay đang đấm bôm bốp vào người cậu, Từ Khôn xụ mặt tỏ vẻ ủy khuất. Cũng không nghĩ, vừa gặp được người thương đã bị chịu trận to tiếng.

"Cậu...tên đội trưởng khốn kiếp, mau cút đi."

Chu Chính Đình quay người vọt chạy lên trên nhà, lấy tay lau vội nước mắt còn vương trên mi. Thái Từ Khôn hốt hoảng một phen, không nghĩ ngợi gì nhanh chóng chạy đuổi theo cậu. Gần đến cửa thì tay Chính Đình bị kéo lại, giằng co nhau cả một hồi, cuối cùng Từ Khôn dùng chút lực kéo cậu vào trong lòng, dùng hai tay ôm lấy người đang giãy giụa muốn thoát ra.

"Những người yêu nhau, cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa không phải sẽ bên nhau mãi về sau sao? Nhất quyết không thể cùng tớ ngắm trận tuyết này sao?"

Từ Khôn buông cậu ra, lấy hai tay mình áp lên đôi gò má đỏ ửng vì lạnh của cậu, khẽ hỏi một câu. Trong đó, có yêu đậm sâu, có thương nhớ nồng nàn, và có cả chút sợ hãi pha lẫn nghẹn ngào của con tim.

"Cậu..."

"Chu Chính Đình, tớ thích cậu. Cậu có nguyện lòng cùng tớ ngắm thêm nhiều lần tuyết đầu mùa rơi không?..."

Khóe mắt Chính Đình đỏ ửng, chẳng biết cậu đã đợi giây phút này bao lâu. Từ Khôn đang run, cậu nhận thấy điều đó, và thế có nghĩa là cậu ấy nói thật.

Thái Từ Khôn thích Chu Chính Đình.

Nước mắt cậu lăn dài trên khuôn mặt, cậu khóc nấc lên, cho thứ cảm xúc bị người đời vùi dập lần đầu được trân trọng, cho những kìm nén của thứ xã hội cổ hủ còn chưa chấp nhận tình yêu từ bất kể giới tính nào. Muộn hơn một chút, giấu thêm một chút, có phải hai người sẽ lỡ mất nhau chăng?

Chẳng nước mắt nào có thể bù đắp cho những đêm trằn trọc ướt gối, cho những nỗi nhớ cồn cào thắt tim gan.

Trái tim của cậu ấy, phải chịu đựng bao nhát dao và vết cứa, mới đủ dũng cảm vượt qua lý trí mà ngỏ lời ở bên cậu đây?

_______________________________________________________________________________

Trong làn tuyết trắng đầu mùa phủ bạc những nỗi lo toan và đớn đau của con người, có hai chàng trai trao nhau nụ hôn nồng thắm nhẹ nhàng như những bông tuyết đáp lên hai trái tim đang bồi hồi chung nhịp đập. Chẳng phải một nụ hôn vì dục vọng tầm phào, cũng không hẳn là nụ hôn cho nhớ nhung day dứt, cũng đâu phải là vì muộn phiền tủi hổ ập đến trong cơn giông bão, mà cũng không phải vì nỗi đau dày vò họ mệt nhoài cả thế xác và tinh thần.

Mà bởi vì, họ, Thái Từ Khôn và Chu Chính Đình, hai chàng trai non dại mà mạnh mẽ ấy, chân thành thương nhau.














Đã quá lâu rồi mình mới quay trở lại, đúng vào dịp 2 năm nhân ngày NINE PERCENT chính thức debut. Lâu rồi không viết, xin lỗi nếu mình đã làm mọi người thất vọng vì lụi nghề haha =))))))))))))))))). Chỉ là mình muốn, đem đến cho đứa con tinh thần này một cái kết hoàn hảo nhất. Mình có xem Crash Landing On You, sau đó liền nhớ rất lâu cảnh hai người cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa, thật sự rất cảm động, nên lấy đó làm nguồn cảm hứng.

Không biết mọi người có trách móc mình không, nhưng đến hôm nay vẫn thấy noti mọi người thả sao cho bé con của mình, thật sự cảm động không nói nên lời. Chân thành cảm ơn tất cả những người đã đồng hành với Everyday is KunTing's day, dù mới biết đến hay là đã lâu rồi. Mong rằng sau này, kể cả khi mọi người còn đồng hành cùng Khôn Đình hay không, mỗi ngày của mọi người vẫn sẽ hiện hữu hồi ức của tuổi trẻ, như thể mỗi ngày đều là ngày của Khôn Đình chúng ta từng yêu.

Cảm ơn và yêu mọi người rất nhiều.

Everyday is KunTing's day - END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net