END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào, từ trước đến nay vẫn là mình, planetorium đây.

Ban đầu viết "Everyday is KunTing's day" mình chẳng có ý niệm gì đâu =)))))))))) cứ thế type từng chút từng chút ra là thành truyện, mà truyện của mình cũng chẳng cao siêu gì, chẳng có ẩn ý hay plot twist gì hết, các chương còn chả liên quan đến nhau , chỉ là những điều ngọt ngào mình tưởng tượng ra thôi =))))))))))))))))))) Ai theo bộ này của mình từ đầu thì sẽ biết, hồi xưa mình luôn gọi những mẩu truyện này là thứ xàm quần nhạt nhẽo, bây giờ thì không dám thế nữa, cũng phải giữ hình tượng xíu cho con mình =))))))))))) thật ra tự đọc nhiều khi cũng cảm thấy khinh bỉ chính bản thân, chỉ tưởng tượng được chứ chưa trải nghiệm bao giờ vì mình làm quái có người yêu 🙂 Nói thế có nghĩa là, nơi đây hầu hết là kho tưởng tượng của mình mà ra, ý tưởng thì có lúc phải có lúc không, nhưng cách xây dựng cốt truyện và xu hướng nhân vật cũng như ngôn từ thì đều thuộc về mình.

Mình không nhớ lý do tại sao mình dừng viết nữa, một ngày nào đấy của năm 2018 mình thôi viết truyện và hoạt động blog, điều mà chính mình bây giờ cũng không cắt nghĩa được. Rồi tháng 3 năm 2019 mình bị mất nick và mất luôn blog mà có thể các bạn không biết là PeriMarine - Anh số 3, Em số 9. Và tháng 4 năm 2019 thì mình bị thu điện thoại đến tháng 5 được trả. Thật ra mình cảm thấy nói như này giống như là kiếm cớ thôi, chả qua mình không đủ lòng thành. Hết thương thì chẳng hết đâu, nhưng có lẽ nhiệt huyết không còn như lúc đầu ngây dại. Mình xin lỗi vì nói như vậy, cũng có thể khiến mọi người thất vọng vỡ mộng về một author mà lại như thế. Mình xin lỗi nhưng đến lúc mình phải đối mặt với sự thật rồi, mình không thể cứ cố chấp rồi để mọi người đợi mãi. Mọi người có thể chỉ trích mắng mỏ mình sao cũng được, mình xin nhận. Mình nhớ ngày đó từng cái vote cũng làm mình vui, từng cái cmt mình cũng lặn lội rep hết, giờ niềm thích thú khi được viết truyện và công nhận nó bỏ đi để lại mình ở đây, nên hành trình của mình chắc dừng lại tại đây thôi. Còn khi nào nó về thì mình sẽ quay lại với các bạn nhé ?

Nói tiếc, mình tiếc chứ, mình tiếc vl ra (xin lỗi quả này mình chửi bậy 🙂), vì đây là đứa con tinh thần của mình, là đứa đầu tiên nhưng là đứa hoàn thiện và tinh tuý nhất. Chứ không phải mình tiếc gì cái danh fic nổi với lượt đọc cao này kia. EDIKTD đi cùng mình từ vạch xuất phát, từ khi mình chẳng là ai và chẳng có chút tiếng tăm gì, hoàn toàn là những gì mình gây dựng vất vả. Những gì planetorium mình có được trong mắt các bạn, đều là một tay EDIKTD góp sức mà thành. Có thể mọi người không để ý, mình thật sự chăm chút cho EDIKTD, chưa bao giờ mình dám đăng mà không check đủ thứ, check ngôn từ rồi lỗi chính tả nữa. Mình không mong con mình có sạn, và mong mọi người nhớ đến nó trong hình hài hoàn hảo nhất. Bỏ con thì mẹ xót, nhưng mình biết làm sao được. Mình thật sự chưa bao giờ viết truyện, phải nói là như thế, giây phút mình viết ra chap đầu tiên của cái đoản nhảm nhí các bạn đang đọc, thì mình chỉ nghĩ viết cho vui, cho thoả nỗi nhớ. Nhưng càng viết, mình phát hiện lòng mình càng sâu sắc, càng say mê, nên mình đã dấn thân vào làng au như thế đấy 🙂

Nói thật, mình nhớ đứa con của mình lắm, nhớ ngày mình chăm chút cho "Là mưa, hay là em khóc ?" mà bỏ bê nó. "Everyday is KunTing's day" chả có hàm ý nghệ thuật ẩn dụ nào, chỉ có lời yêu tròn vành rõ chữ và tâm huyết của mình trong từng trang từng chap. Nói mình không muốn quay lại là nói dối, nhưng mà mình không có cách nào quay lại, cũng không thể làm hài lòng những readers yêu dấu của mình, nên mình chọn cách rời đi =)))))))))))))))

Hôm nay mình có nhìn thấy một cái tus trên wat nói nhượng truyện của một chị mình khá quý, mình cũng nghĩ sao mình không làm thế. Nhưng mình bác bỏ ngay lập tức, vì mình không muốn đưa con cho người khác, rồi không biết họ có chăm bẵm tốt không. Trọng trách khi tiếp tục một bộ truyện có nhiều lượt đọc như thế lớn hơn mình nghĩ, mình không đảm nhận được thì mình cũng không dám đùn cho người khác. Vả lại khi người khác đặt bút viết chữ đầu tiên, thì đó không còn là cái chất của "Everyday is KunTing's day" nữa.

Dông dài như vậy chả biết để làm gì, chỉ là hôm nay chiếc tus ấy của chị làm mình tỉnh ngộ, nên lên đây nói lời chia tay với mọi người thôi. Chuyến đi nào cũng đến hồi dừng chân, mình xuống bến trước để lại mọi người, mình cũng buồn lắm. Mình học hỏi được rất nhiều điều từ nơi này, biết trau dồi văn phong của mình hơn, có nhiều bạn và thử sức với nhiều thể loại mới, từ ngược đến ngọt đến textfic, điều mà từ trước đến nay có chết mình cũng không nghĩ mình sẽ làm được. Có được tình cảm và sự ủng hộ của mọi người trong thời gian qua chính là động lực lớn nhất để mình tiếp tục, và hôm nay mình không tiếp tục bước đi nữa, thì các bạn vẫn sẽ là những ký ức đẹp nhất trong đời làm author của mình.

Thật ra không phải mình sẽ không về, mình vẫn luôn ở đây, chỉ là không viết fic nữa. Thật ra lúc mình type những dòng này, mình có cmt và nhận được một cmt reply mình từ một độc giả đồng hành với mình cũng lâu, nên mình bỗng dưng chần chừ. Quyết định này với mình là rất khó, vì mình thật sự tìm thấy bản thân nhờ việc viết lách, nhưng lại không biết làm thế nào để đi tiếp. Mình không chắc có về hay không, vì tình cảm hiện tại và thời gian cũng không cho phép mình ngày ngày viết lách, nhưng nếu về được thật sự mình sẽ về, các bạn có thể chờ mình hoặc là không. Mình biết có thể đã làm các bạn thất vọng, mình xin lỗi lần nữa và cũng không mong đợi gì.

Và đến tất cả những người đã luôn đọc EDIKTD, chân thành cảm ơn và xin lỗi thật nhiều. Mình sẽ không làm các bạn thất vọng trong tương lai đâu, mình hứa đấy.

Xin chào và hẹn gặp lại.

Từ đầu đến giờ vẫn là planetorium.

Nếu mọi người có điều gì muốn nói với mình, có thể cứ cmt ở dưới đây, mình vẫn sẽ đọc và vẫn sẽ rep, mãi sau này cũng vậy.

Có thể tìm mình ở đây: https://www.facebook.com/hehe.chan.96155

Có gì muốn nói hãy cứ nhắn tin qua wattpad cho mình nhé, mình sẽ rep nên đừng lo.

Thi thoảng mình sẽ nói một chút về ngày được làm author, và biết chăng cũng có thể là tin trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net