Đoản 18: Ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chính Chính...

- Chính Chính, mau dậy đi.

Anh cựa mình, hé mắt nhìn quanh. Mọi thứ tối đen như mực. Trời còn chưa sáng mà, tên đáng chết nào dám lay lão tử dậy thế, đúng là không biết tốt xấu.

 Khép mắt lại, anh chuẩn bị chìm vào giấc ngủ...

... Thì giọng nói đáng ghét đó lại vang lên:

- Chính Chính, em về rồi, anh không dậy đón em sao?

Tại sao lại lì lợm như vậy? Tức thật, lão tử mà dậy thì ngươi chết chắc, cái loa phường này...

Cơ mà... giọng nói này cũng thật ôn nhu dễ chịu, thêm vài phần trầm thấp, lại thoáng vẻ tà mị.

Thôi, không tính sổ người nữa, nói tiếp đi ~

Nhưng không được gọi ta là Chính Chính đâu đó, chỉ có Khôn mới được gọi lão tử như thế thôi...

Hả?

Người đó gọi anh là Chính Chính?

Chu Chính Đình chợt tỉnh, vừa lúc đó một nụ hôn nhẹ được đặt lên mắt anh.

Thái Từ Khôn cười khẽ:

- Heo ngốc này, ngủ say như vậy, em lay mãi không tỉnh, như vậy sau này trong lúc đi ngủ bị bắt cóc thì sao?

- Khôn!

Chính Đình hét lên, giọng mũi nghèn nghẹn, nhào tới ôm lấy thân hình cao lớn của nhóc người yêu. Khóe mắt anh hồng hồng, màng hơi nước mỏng phủ trên mắt, anh đang định lăn lộn khóc lóc trong lòng Thái Từ Khôn một lát thì...

Cậu nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh, nhắc khẽ:

- Đừng nói to, mọi người vẫn đang ngủ.

- Em xuống sân bay từ lúc nào? Sao không báo cho anh biết?

- Xuống từ 3h sáng, nhưng bên ngoài rất lạnh, anh còn đang ngủ ngon như heo như này, em nào dám gọi anh dậy chứ.

Cậu cố kìm nén tiếng cười, ôm lấy anh, dịu dàng trả lời.

- Đồ đáng ghét này!

Chính Đình giận dỗi đập mạnh vào cánh tay tên họ Thái đáng ghét thì bị hụt, kết quả là...

Nhào luôn vào lòng người ta.

Im lặng.

Bầu không khí trở nên mờ ám đến đáng sợ.

Đến khi Chu Chính Đình lấy lại ý thức, anh phát hiện ra mình đang nằm dưới Thái Từ Khôn.

Ánh mắt cậu mơ màng, đầu ngón tay lướt nhanh trên áo anh.

Tên nhóc này tại sao bây giờ lại nguy hiểm như vậy! >o<

...

- À hí hí hà hà :)))))))))))))))))))))))))))

Trong 1 tích tắc, hai người ngồi lưng thẳng tắp.

1 tích tắc nữa, Thái Từ Khôn túm tay Phạm Thừa Thừa lôi ra ngoài chỗ nấp.

Chu Chính Đình còn tàn nhẫn hơn gấp bội, anh xách cổ áo Justin quẳng ra sàn.

Đêm đó, trong phòng Chu Chính Đình, có hai con họa mi hót rất to.

Và ngày hôm sau, họa mi không hót nữa và cũng không ai thấy họa mi đâu nữa =))

                                                                              END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net