#Truyện Ngắn : Hóa ra em là người thứ ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lời tâm sự của bạn trên ytb nên mình viết thành một câu chuyện.
#
Trong cuộc đời của mỗi người thường trải qua 3 mối tình mới tìm được cái gọi là tình yêu đích thật của đời mình.Nhưng, tình đầu lại chính là tình yêu đẹp nhất của mỗi người.Nó mang đến cho người ta cái hương vị êm dịu của một loại trái cây vừa mới chín, nhẹ nhàng đầm ấm như thế.Nhưng quả vừa mới chín, thì sao có thể ngọt ngào hết được.Đến một lúc nào đó, miếng xoài lại chứa vị chua chát hay là vị chát của một trái hồng.Khi bạn nhả ra thì cũng đến lúc tình yêu đó đã không còn nguyên vẹn.Tình đầu cứ thế trôi đi, nhưng nó động lại trong mỗi người những cảm xúc khác nhau.
Đừng vì sự đổ vỡ một lời ước nguyện của bản thân.Mà ta lại đi phá vỡ cảm giác yêu một ai.
Lạc Lâm là một chàng thiếu niên vừa bắt đầu độ tuổi đẹp đẽ nhất của thời thanh xuân.Cậu đã bước vào cái tuổi 17, độ tuổi mà mang đến bao nhiêu hi vọng và hoài bão.So với những bạn cùng trang lứa thì Lạc Lâm có một sự khác biệt.Đó chính là cậu rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài mà suốt ngày cắm mặt vào mạng xã hội.Nhưng người bạn của Lạc Lâm cũng từ đó mà ít tiếp xúc với cậu , thú vui tao nhã hàng ngày của cậu chỉ có lên facebook kết bạn với những người bạn ảo mà Lâm chưa bao giờ tiếp xúc.
Trong lúc đó, Lâm đã kết bạn với một cô gái Hà qua một lần cô thu âm một bài hát đăng lên một group tạo ra với những người yêu thích âm nhạc.Lâm cảm mến cô gái tên Hà không phải vì ngoại hình mà là giọng hát đầy ngọt ngào pha lẫn một xíu u buồn của cô.Nó đã làm cho cậu cảm thấy thích thú cô gái này.
Bỗng nhiên vào một ngày Hà chủ động kết bạn với cậu.Lâm đã đồng ý, do lòng hiếu kì mà cậu đã nhắn tin trước với cô.Hà tới tối mới trả lời cậu, cô nói cậu nhìn rất quen mắt.Lúc ấy, Lâm có chút nghi ngờ cô gái này.Nhưng cô ấy liền nói là cô đang sống cùng một thành phố với Lâm thì lúc này mọi hiềm khích với cô đã tan biến.Lâm bắt đầu cởi mở hơn để làm quen với cô.
Trong suốt qua trình nhắn tin thì Lâm biết Hà lớn hơn cậu 1 tuổi.Hiện đang là sinh viên năm nhất ở một trường đại học trong thành phố cậu sống.Hà không phải dân bản địa ở đây mà cô là người dân ở tỉnh lên thành phố để học đại học.Cô học ngành kế toán, tới chủ nhật hàng tuần cô thường hẹn Lâm ra một ván trà sữa để kèm tiếng anh cho cậu.Có lần cô bận việc thì hai chị em call video vào buổi tối để giải đáp những thắc mắc trong việc học của Lâm.Có lần thì cả hai chỉ tán ngẫu tới nữa đêm mới ngủ.
Từ khi có Hà, Lâm trở nên siêng học hơn trước.Cũng từ đó mà cậu ít tiếp xúc tới những người bạn ảo trên mạng mà nối lại quan hệ những người bạn trước.Từ một đứa suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào điện thoại mà vì một cô gái quen trên mạng mà thay đổi bản thân.Đó chính là động lực về tình yêu đang thôi thúc bên trong Lâm.
Vào một đêm mưa, Hà bỗng nhiên gọi điện cho Lâm ngay lúc giữa đêm. Cô đã nói" Lâm, chị thích em"
Lúc ấy, Lâm liền ngớ người ra nhìn vào màn hình điện thoại.Cậu gần như không tin vào những gì mà mình đã nghe được trong điện thoại.Lâm đã liên tục kêu Hà lặp đi lặp lại lời cô vừa nói.
Hà chỉ bật cười mà nói với cậu " À thế là em đang trêu chị ấy à!"
" Không....không có...em cũng thích chị Hà nhiều lắm!"
" Chị biết mà!"
Lúc này, Lâm lại rơi vào trầm tư.Không hiểu sao lúc này cậu liền nhớ ra là bản thân mình đã từng lỡ tay viết một câu là mình thích Hà trên cuốn sách mượn từ cô.

Vẻ mặt đang vui vẻ của Lâm lại chuyển sang trạng thái ngượng ngùng không biết phải nói gì tiếp theo thì Hà lại lên tiếng cắt đứt sự im lặng từ Lâm.
" Lâm à..."
" Vâng...!?" Lâm liền ngồi phắc người dậy cầm chặt chiếc điện thoại trong tay như sợ bản thân sẽ nghe xót câu nào.
" Chúng ta làm người yêu nhé!?"
" Câu đó chị phải để em nói!"
" Đợi em nói chắc chị già rồi ấy?" Hà liền dở giọng hờn giận trong điện thoại. Lâm khẽ cười, giọng cậu trở nên rất ấm áp.
" Chị hơn em có một tuổi sao mà già được!?"
" Cái thằng nhóc này...." Hà thở dài rồi cười nói với Lâm.
Câu cuối cùng mà Hà nói với Lâm sau khi tắt máy đó chính là " Lâm, hãy làm chị hạnh phúc"
Lúc ấy, cậu đã ngu ngơ dại khờ mà coi nó như là một lời hứa mà cậu nhất định phải làm được.
Nhưng, cái lời hứa đó đã dần sụp đổ trong cậu trong ngày kỉ niệm nửa tháng cả hai quen nhau.Ngày ấy cũng chính là ngày sinh nhật tròn mười tám tuổi của cậu.Lâm đã muốn dành cho Hà một sự bất ngờ mà cậu đã đợi mình chuẩn bị xong tất cả mới nhắn tin địa điểm cho cô.Đợi chờ Hà rất lâu nhưng cô vẫn chưa đến, Lâm liền trở nên lo lắng mà liên tục gọi điện thoại cho cô.Nhưng sau những cuộc gọi cậu chỉ những dòng thông báo từ tổng đài là số máy này không thể liên lạc được.Lâm đã trở nên hoảng loạn mà rời khỏi buổi tiệc sinh nhật của mình khi tất cả mọi người đang vui vẻ chúc mừng cậu.
Lúc cậu rời đi, bầu trời trở thành một mảng u ám, mây đen bắt đầu kéo đến gió cũng đã nổi lên.Nhưng Lâm cũng cố lấy chiếc xe máy phân khối lớn của chú để rời khỏi nhà.Không biết cả đoạn đường đi Lâm đã trải qua những gì.Nhưng khi cậu đứng dưới nhà trọ của Hà thì người cậu đã bê bết máu, mưa cũng bắt đầu rơi từng giọt nặng hạt.Lâm chỉ đứng một góc bên cây, ánh mắt của cậu cũng dần nhoà đi khi thấy Hà đang say rượu ôm lấy bạn học của mình mà khóc lóc.
Những lời nói ngày đó của Hà như khắc sâu vào trong lòng Lâm một con dao.
" Ánh à, tao còn yêu Bảo nhiều lắm! Tao không thể nào quên được nó..."
" Vì sao người Bảo chọn không phải tao?? Tại sao tao lại là người đến sau..."
" Hà này..." Ánh liền thở dài khi nhìn thấy hình bóng của Lâm từ phía xa.
Hà vẫn còn trong tình trạng say khướt, cô đã không còn định hình được điều gì.Trong miệng của cô lúc này chỉ có sự trách móc bản thân với đoạn tình cảm với Bảo.Hà đã dần quên đi sự hiện diện của Lâm, cô đã hoàn toàn quên đi câu nhóc mà cô đã trao cho nó tình yêu.Nhưng giờ chính cô đã đang giẫm nát nó.
Lâm lắc đầu với Ánh rồi cậu bỏ đi.Những vết thương trên tay và chân của cậu lúc này chắc cũng chẳng thắm thía bằng sự thật là Hà chỉ coi cậu như người thế thân của Bảo.
Về đến nhà, Lâm đã chịu sự giáo huấn từ cha của cậu và sau tất cả cậu nhận lại sau cuộc tình này chính là 4 cái tát cho hành động ngu ngốc của mình.
Cái tát đầu tiên chính là cậu đã không tôn trọng mọi người mà tự ý rời đi khỏi buổi tiệc sinh nhật.
Cái tát thứ hai chính là cậu tự tiện lái xe máy để gây ra tai nạn trên đường.
Cái tát thứ ba là hành động bỏ trốn thiếu trách nhiệm khỏi vụ tai nạn.
Còn cái cuối cùng là những lời lẽ thiếu tôn trọng người lớn từ cậu.
Sau ngày hôm đó, Lâm đã cắt đứt mọi liên lạc từ Hà.Cô đã cố tìm cậu nhưng Lâm đã tìm cách lãng tránh.Trong lúc này cậu rất lạ suy sụp,trong căn phòng của mình khi đối mặt với sự cô đơn cậu đã khóc như một đứa trẻ.Cậu đã nghĩ là mình và Hà sẽ có một cuộc tình trọn vẹn.Nhưng không, tất cả chỉ là câu mơ tưởng mà thôi.Một đứa nhóc chưa hiểu thế nào là mùi đời thì làm sao mà hiểu được sự khốc liệt của tương lai.
Cậu yêu Hà, nhưng tình yêu chỉ chứa sự lợi dụng thì trong đó chẳng có tí nào là sự hạnh phúc.
Cái ngày mà Lâm ổn định được bản thân để nói lời chia tay với Hà thì cô đã đưa tay ra giữ chặt lấy cánh tay của cậu.
Hà đã cố giữ Lâm lại để mà giải thích cho sự sai lầm của cô ấy.
Lúc ấy, Lâm đã quay sang hỏi Hà.Bao nhiêu nỗi oán hận như đang dâng trào trong lòng cậu.
" Chị thích anh ta? Nhưng sao, chị lại thổ lộ là chị thích tôi?"
" Tôi đã đợi chị! Tôi đã đợi chị rất là lâu!?Còn chị lúc đó? Chị đang ở đâu?...Hả???"
" Lâm, chị yêu Bảo! Nhưng cậu ấy đã có người yêu rồi!!Chị không thể phá hủy hạnh phúc của cậu ấy!!"
Trên môi của Lâm xuất hiện một nụ cười lạnh nhìn Hà.Cậu liền giật tay cô ra khỏi người mình, ánh mắt trở nên đau đớn nhìn cô.
" Vậy còn hạnh phúc của tôi thì sao? Chị bố thí cho tôi một chút lòng thương hại rồi chị muốn dày vò tôi?"
" Không...chị thích em thật mà!?"
" Chị thích tôi vì tôi giống Bảo của chị? Hay chị thấy tôi ngu ngốc để chị lừa dối?"
" Lâm...."
" Xin lỗi chị, chúng ta chia tay đi!"
Đêm hôm đó, Hà đã ngồi dưới nhà Lâm để đợi một lần giải thích tất cả với cậu.Nhưng Lâm đã cố gắng bản thân mình đã không nhìn thấy gì, không nghe bất cứ điều gì.Nhưng mà cậu đã kiềm lòng không được mà chạy xuống gặp Hà.
Cô vẫn đứng đấy, gương mặt đầy hốc hác và đáng thương mà nhìn cậu.
Lâm đã thật sự mền lòng mà chạy đến ôm chặt lấy Hà.
Nhưng rồi, hạnh phúc của cậu đã không trọn vẹn. Hà đã lần nữa rời xa cậu khi Bảo chia tay người yêu.Họ đã thật sự đến với nhau trong cái hạnh phúc được gọi là tình yêu.Còn cậu, sống trong đau buồn vì sự tan vỡ của tình yêu.
Lâm đã dần thay đổi, cậu không còn sự hờ hững với mọi người xung quanh mà đắm chìm vào mạng xã hội.Mà câu trở nên nổi loạn trong cái tuổi dậy thì.Lúc ấy, cậu đã trượt một trường đại học mà mình hằng mơ ước.Dần dần cậu mới chịu nhận ra, bản thân cậu sa ngã tới mức này là vì cái gì chứ?
Mọi chuyện với cậu có xứng đáng không? Cậu đã tự nhốt mình trong phòng với sự sai lầm của bản thân.Mẹ cậu đã từng nói với cậu trong lúc mà cậu chia tay Hà " Tình đầu của con đẹp lắm! Nó đã dần trở thành thanh xuân của con! Nhưng con cứ cố đắm chìm trong đó thì người tổn thương vẫn là con"
Hà và cậu rất giống nhau, cứ mãi chạy theo cái gọi là tình đầu mà đã vô tình đánh mất chính bản thân của mình.Có lẽ, bây giờ cậu sẽ làm điều gì đó tốt đẹp hơn Hà.Đó là tìm lại bản thân, coi mối tình đầu đó là kỉ niệm đẹp nhất mà mình đã từng trải qua.Và rồi cậu sẽ biến nó thành động lực để bản thân tốt hơn.
Thanh xuân của ai cũng từng rất đẹp, do sự phiến diện mà đã cố quên nó thật là sự hối tiếc của tuổi trẻ.
Lâm đã từng yêu Hà rất nhiều, tình yêu ngây ngô của một cậu nhóc dành cho một cô gái không còn tin tưởng vào tình yêu.Có lẽ cả hai từng là mảnh ghép của nhau, nhưng họ đã lạc mất nhau.
Nếu không có bỏ lỡ, nuối tiếc thì làm sao gọi là tình đầu?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net