Tìm em nơi nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh bước vào căn phòng nhỏ màu tím. Đã mấy năm rồi anh không được ngửi thấy mùi hương quen thuộc này nhỉ! Chỉ biết rằng rất lâu rồi, từ ngày bé con của anh bỏ đi, cứ thế mà biệt tích.

Năm đó, anh nhớ bé con của anh đã từng bảo sẽ cho anh một bất ngờ để làm quà sinh nhật. Đúng là bất ngờ, bởi vì bé con của anh biến mất một cách kì lạ. Cứ như thể cô ấy chưa từng tồn tại vậy. Nếu như không phải đồ vật của cô ấy còn đây thì có lẽ người ta sẽ ảo giác rằng chưa hề có một người tên Linh trong căn nhà này.

Hai năm qua, anh không ngừng tìm kiếm, thuê thám tử.... anh làm tất cả để tìm thấy cô, nhưng kết quả vẫn là một ẩn số. Ngồi trong phòng cô, anh bồi hồi đong đếm, nhớ lại từng chút kí ức về Linh.

Từ nhỏ, Linh đã ở cùng với anh. Cha mẹ Linh mất sớm, khi anh lên 8 thì nhận nuôi Linh. Lúc ấy Linh còn nhỏ lắm, chừng 2 tuổi thôi. Anh vẫn nhớ hình dáng nhỏ bé, đáng yêu của Linh khi ấy. Hai anh em thân nhau lắm, Linh lúc nào cũng theo đuôi anh, suốt ngày làm nũng nên anh đã cưng lại cưng hơn. Từ khi anh lên trung học, cũng hiểu chút ít về tình cảm lứa đôi. Nhìn Linh càng lớn càng mang vẻ kiêu sa của thiếu nữ càng khiến anh lo sợ. Vốn Linh chẳng hề biết bản thân cô là con nuôi nên khi lớn, Linh càng có khoảng cách với anh. Điều ấy khiến anh khó chịu, phải! Đương nhiên khó chịu. Thử hỏi, từ bé đến lớn sau lưng anh luôn luôn có hình bóng của một cô bé lẽo đẽo nũng nịu. Cưng bao nhiêu, lại càng khó chịu bấy nhiêu. Nhiều lúc thấy bé con của mình cứ cố lảng tránh, anh đã định nói cho cô nghe tất cả, nhưng..... nếu lỡ anh nói ra sẽ làm bé con của anh bị tổn thương thì sao? Vì thế anh quyết định im lặng, chôn vùi bí mật này tận sâu trong lòng. Một mực không để bé con của anh chịu bất cứ tổn thương nào.

Nhưng... vậy thì sao? Cuối cùng cô cũng biết, cô biết tất cả. Chính vì thế Linh đã bỏ đi, trốn đến nơi mà anh không thể nào tìm thấy. Đến bây giờ anh vẫn chưa thể tìm được. Cũng phải thôi, từ nhỏ Linh đã rất hãnh diện về gia đình, vậy nên khi biết được bản thân cô chẳng có chút huyết thống gì, thì việc sốc tâm lí cũng không có gì lạ.

Trong 2 năm, anh đều không có ý định từ bỏ. Mặc mọi lời khuyên nhủ của gia đình và bạn bè, anh vẫn một mực tìm Linh. Thuê thám tử, báo cảnh sát,.. tất cả những việc có thể anh đều làm dù chỉ chiếm 1% cơ hội đi nữa.

Rồi ngày ấy cũng đến, khi thám tử báo về nói Linh đã không còn nữa thì anh chính thức sụp đổ, cô ấy sau khi đến một vùng hẻo lánh ven biển dạy học thì trong một lần bão gió, cô bé bất hạnh bị 2 tên cầm thú chà đạp. Mang uất ức nên cô đã tự vẫn trong chính đêm bão ấy. Người ta nói thêm, vì sóng đánh to quá nên không tìm được xác. Chỉ còn sót lại vài vật dụng ở trong căn nhà chài tạm bợ. Biết được địa chỉ, anh chạy một mạch 2 ngày đêm, không ngủ nghỉ. Trong lòng lại van nài ông trời chỉ là trêu đùa con ngươi. Nhưng không! Khi đến nơi, đã thấy có vài ba người đang khiêng cái gì đấy từ căn nhà chòi nhỏ bên kia. Hỏi thì biết là chính là tro cốt của Linh. Người ta tìm được thi hài sáng nay, nhưng trong giấy tờ lại không có người thân nên người ta mới tự ý thiêu.

Anh... ngã khuỵa!

Những ngày không có Linh là những chuỗi ngày khiến anh đau quằn quại, ban ngày ra sức tìm kiếm cô, ban đêm lại hòa mình trong men say. Anh chính là đang say, say trong cơn mê của Linh. Có lẽ con người ta sẽ không biết quý trọng cho đến khi mất đi. Anh biết anh không phải chỉ đơn thuần là có cảm xúc khác lạ với bé con nữa, chính thứ cảm xúc này gọi là yêu, mong muốn chiếm hữu của anh lại càng mãnh liệt hơn. Bây giờ, Linh chẳng còn trên đời nữa, anh sống có ích gì?

Để rồi khi anh cầm lấy con dao bén nhọn trong tay, anh lại thấy cô,thấy hình bóng quen thuộc. Chính người con gái mà anh nhung nhớ bao năm qua. Cô ấy mỉm cười, một nụ cười rất tươi. Anh nhớ cô ấy nói muốn anh sống thật tốt, thật hạnh phúc. Phải sống thay cả quãng đời của cô ấy nữa, vậy thì cô ấy mới yên tâm lên đường. Anh nhớ, anh đã mơ màng gật đầu khóc nấc lên.
Anh còn nhớ, Linh bé con của anh nói rằng:

"Anh hai, em yêu anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net