Chương 27.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà Vương bình thường không nỡ đánh Vương Hâm Sinh, lúc này cũng không dám mở miệng xin tha cho hắn.

Hơn nữa chuyện này con trai út làm thực sự quá đáng, nếu không xử lý cho thỏa đáng, toàn bộ nhà họ Vương đều theo hắn gặp xui xẻo.

Vương Hâm Sinh ngoan cố quỳ xuống, cắn răng nghiến lợi nói: "Việc này tự con sẽ xử lý, mọi người không cần lo lắng!"

Vương Hâm Sinh hắn sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị một nữ nhân như vậy uy hiếp.

Cơn tức này hắn vô luận như thế nào đều nuốt không trôi!

Hôm nay, Phương Tiểu Quyên mang theo Tiểu Kiều tới cửa, mọi người nhà họ Vương đều vô cùng kinh ngạc.

Dù sao hai nhà họ Vương và Phương cũng không có giao tình gì, cùng Phương Tiểu Quyên càng không có gì lui tới.

Ai ngờ Phương Tiểu Quyên nhanh chóng tung một tiếng sấm, đem toàn bộ người của nhà họ Vương đều bùng nổ hoảng loạn.

Phương Tiểu Quyên mang thai!

Có thai với Vương Hâm Sinh.

Phương Tiểu Quyên nói Vương Hâm sinh nếu không chịu cưới cô, cô sẽ đi đồn công an tố cáo hắn lưu manh đùa giỡn với cô, đến lúc nhà họ Vương sẽ gặp xui xẻo, chuyện này không liên quan đến cô rồi.

Sau khi khiếp sợ ban đầu, nhà họ Vương phục hồi tinh thần lại, nhìn Phương Tiểu Quyên đều là vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi.

Không ai thích bị người khác uy hiếp, nhất là nắm giữ huyết mạch của gia đình mình bị uy hiếp.

Nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ thật không dám ở sau lưng động vào Phương Tiểu Quyên, ngay cả lời tàn nhẫn cũng không dám nói!

Ông Vương tức giận đến môi run rẩy: "Mày sẽ xử lý tốt? Mày nên xử như thế nào là tốt? Chẳng lẽ giết Phương Tiểu Quyên kia, sau đó mày bị đem đi bắn chết, làm cho gia đình nhà họ Vương này từ nay về sau không ngóc đầu lên được hay sao?"

Vương Hâm Sinh tuy rằng cặn bã, nhưng cũng không phải là người hoàn toàn không có tim không có phổi.

Hắn có thể không quan tâm sống chết của mình, nhưng cả nhà hắn cùng hắn chịu tội, hắn cũng không thể thờ ơ.

Nhưng hắn vẫn nuốt không trôi cơn tức này: "Vậy thì sao? Chứ không thể để con cưới Phương Tiểu Quyên kia?"

"Mày nếu là không muốn kết hôn, người lúc trước sao lại ngủ với người ta? Nói cho cùng cũng do mày hèn hạ."

Ông Vương bình thường cũng rất cưng con út, nhưng bây giờ xảy ra chuyện, mới biết con trai này đã bị bọn họ làm cho hư, thiếu chút nữa làm liên lụy toàn bộ nhà họ Vương.

Ông càng nghĩ càng tức giận, tiến lên nhấc chân, hung hắn đạp Vương Hâm Sinh một cước.

Bà Vương không nỡ đánh người con này, chạy tới ôm con út mắng bạn già: "Ông làm cái gì vậy? Ông cứ thật tốt nói chuyện, ông đây là đạp chết con trai ah?"

Ông Vương trầm mặt: "Đến lúc này bà vẫn còn che chở cho nó, bà có nghĩ tới hay không, đứa trẻ này bị bà làm cho hư."

Lưu Thúy Hoa ngồi ở trong góc, trong lòng liên tục cười lạnh.

Cha chồng cô nói lời này đơn giản là quả thực là "chó chê mèo lắm lông."

Chú em bị dưỡng thành bộ dạng này tính cách hết ăn lại nằm, còn không phải do thói quen của hai người bọn họ sao?

Cô trước vẫn không nghĩ ra chú em vì sao đi đánh đầu Chốc Cẩu Thặng, hiện tại hết thảy đều rõ.

Nguyên lai chú em sớm đã cùng Phương Tiểu Quyên kia ở cùng một chỗ rồi.

Chỉ là sao mắt hắn mù như vậy chứ?

Trên đời này nhiều nữ nhân như vậy, hắn hết lần này tới lần khác liền coi trọng Phương Tiểu Quyên kia.

Nếu là thật để Phương Tiểu Quyên kia gả đến đây, chỉ sợ nhà họ Vương từ này về sau khó mà sống yên ổn được.

Vương Hâm Sinh kỳ thực từ rất sớm thích Phương Tiểu Quyên, chỉ là Phương Tiểu Quyên chướng mắt hắn, trong lòng hắn vẫn kìm nén nó.

Sở dĩ sau khi Phương Tiểu Quyên ly hôn, đột nhiên hướng hắn tung cành ô-liu, hắn không chút nghĩ ngợi liền đón nhận.

Lúc đầu hắn đối Phương Tiểu Quyên rất là mê muội, dù sao cũng là nữ thần mê luyến nhiều năm như vậy, nhưng lúc ngủ mới phát hiện, bất quá chỉ là như vậy.

Lại về sau, Phương Tiểu Quyên bị nhà họ Lâm đút cứt gà, lại bị lợn rừng tiểu lên mặt, hắn liền triệt để mất đi hắng thú.

Nhưng hắn không nghĩ tới Phương Tiểu Quyên cư nhiên mang thai, càng không có nghĩ tới dám chạy đến gia đình hăn uy hiếp hắn.

Tiện nhân thiếu giáo huấn.

Có bà Vương che chở, ông Vương muốn đánh người cũng không đánh được, hung hăng thở hổn hển mấy cái nói: "Thằng Cả, con nói xem, việc này nên làm gì bây giờ?"

Vương Thủy Sinh vẫn trầm mặt, lúc này bị ba gọi, mới mở miệng nói: "Trước cày bừa vụ xuân, rồi để đến cầu thân."

Ngoại trừ cưới Phương Tiểu Quyên, còn có thể làm gì sao?

Chẳng lẽ còn có thể trơ mắt nhìn thẳng Năm bị bắn chết sao?

Hơn nữa, nhà họ Vương không có ở riêng, mọi người đều là một đường châu chấu, thằng Năm nếu bị tội lưu manh mà bắn chết, nhà họ Vương sau này còn có thể ngẩng đầu làm người ư?

"Ta không cưới!"

Vương Hâm Sinh vẫn nhất quyết không phục, nếu Phương Tiểu Quyên bí mật nói chuyện với hắn trước, hắn có lẽ sẽ đáp ứng cưới cô.

Nhưng bây giờ hắn bị đè đầu phải cưới, hắn nuốt không trôi cơn tức này.

Vương Thủy Sinh to tiếng mắng hắn: "Mày không cưới cũng phải cưới, bằng không bây giờ mày cắm đầu chết ở chỗ này."

Đây là lần đầu tiên Vương Thủy Sinh nóng giận như vậy.

Bà Vương tuy tức giận Vương Thủy Sinh nói nặng lời như vậy với em trai, nhưng lúc này bà cũng không dám mở miệng mắng con trai lớn.

Vương Hâm Sinh nếu có dũng khi đi tìm chết, cũng sẽ không sống thành bộ dáng bộ dáng như hiện tại.

Vì vậy chuyện này cứ như vậy định xuống.

Chờ tết âm lịch qua, nhà họ Vương để bà mối đến nhà họ cầu hôn.

Trên đường trở về, lông mày của Tiểu Kiều vẫn nhíu lại: "Mẹ, mẹ lúc nãy không nên nói với nhà họ Vương những lời như vậy."

Cô nhớ tới cảnh đám người nhà họ Vương nghiến răng nghiến lợi trừng mắt dáng dấp hai mẹ con cô, trong lòng rất bực bội.

Trước khi xuất phát, cô có nói qua với mẹ, không được có bộ dạng cao cao tại thượng, ai biết mẹ vừa đáp ứng thật tốt, quay đầu lại đem lời của cô quăng đi.

Phương Tiểu Quyên tựa hồ không quan tâm: "Kiều Kiều, con yên tâm đi, đám người nhà họ Vương rất sợ chết, bọn họ không dám phản kháng đâu."

Căn bản không phải vấn đề phản kháng hay không.

Tiểu Kiều bực bội muốn mắng mẹ.

Cô để cho mẹ gả cho Vương Hâm Sinh, là muốn sống thật tốt, sau đó theo Vương Hâm Sinh ăn ngon sống sướng, không phải biến thành hình dạng như vậy.

Nhưng Phương Tiểu Quyên lúc này không nghe con gái nói.

Phương Tiểu Quyên tuy đau Tiểu Kiều, nhưng theo ý kiến của cô, Tiểu Kiều có thông minh chăng nữa cũng bất quá là một đứa trẻ bảy tuổi, có thể biết cái gì?

Hai mẹ con ai cũng không thuyết phục được ai, lần đầu tiên huyên náo tan rã trong không vui.

...

Hôm sau là mùng hai, ngày về nhà mẹ đẻ.

Tại nhà họ Kiều, hôm nay mọi người chờ em gái của chồng trở về, con dâu nhà họ Kiều thì mùng ba mới trở về nhà mẹ đẻ.

Kiều Tú Chi sáng sớm liền đứng lên, đợi nửa ngày, hai đứa con gái cũng chưa có đứa nào trở về.

Vạn Xuân Cúc phun vỏ bí đỏ nói: "Gần trưa rồi, mà không thấy bóng dáng của một ai hết, chả lẽ không có trở về a?"

Kiều Tú Chi liếc mắt ra ngoài cửa, đáy mắt hiện lên một chút thần sắc lo lắng.

Tiết Xuyên trấn an vợ: "Không có việc gì, chắc có chuyện gì nên bị trì hoãn thôi."

Khi sắc của Tiết Xuyên so với trước kia tốt hơn nhiều, lúc này Kiều Tú chi nhìn ông, sắc mặt thư giãn một chút: "Hồng Hà hằng năm đều trở về rất sớm, em chỉ lo lắng con xảy ra chuyện gì."

Hai đứa con gái, tính tình của Hồng Hà rất giống bà, một chút liền nóng.

Nhưng cô hết lần này tới lần khác không giống như vậy, là cô nương hung dữ nhưng luôn nén giận, nhẫn nhịn giống như bánh bao ở nhà chồng.

Hồng Mai trời sinh lạnh lùng, trong nhà nhiều người như vậy, nhưng cũng không thân với ai, như vậy càng là người ích kỷ, vì dự định chó mình, bởi vậy bà chưa từng lo lắng cho cô.

Thấy cha mẹ chồng tuổi đã cao còn dính nhau, Vạn Xuân Cúc chỉ cảm thấy răng của mình chua đến đau.

Ánh mắt Vạn Xuân Cúc di chuyển vòng vo, rơi vào cái mông nhỏ của Trần Xảo Xảo đối diện: "Em dâu à, em có thể hay không giúp chị lấy một chén nước với. Vốn là chút chuyện nhỏ này không nên làm phiền em, nhưng em cũng biết ah, chị đang mang thai, chị sợ không cẩn thận lại ngã sấp xuống, chỉ đành phiền em."

Trong miệng nói phiền, nhưng động tác của Vạn Xuân Cúc tuyệt không khách khí, đem chén sứ cũ trực tiếp đưa tới trước mặt Trần Xảo Xảo, còn cố ý học bộ dáng của cô, nghễnh cằm dùng đuôi mắt xem cô.

Trần Xảo Xảo tức giận đến cắn răng!

Cô không nghĩ tới Vạn Xuân Cúc mông to vận khí tốt như vậy, giả vờ mang thai nhưng lại thực sự có.

Đột nhiên, ánh mắt cô lóe lên, đứng lên cầm chén sứ trong tay Vạn Xuân Cúc cầm đi, cười nói: "Chị dâu chờ chút, em đi rót nước thật đầy cho chị."

Vạn Xuân Cúc ngẩn ra, trực giác nói cho cô biết Trần Xảo Xảo mông nhỏ muốn làm chuyện xấu, nhưng cô không đoán ra đối phương muốn làm cái gì.

Trần Xảo Xảo quay người hướng phòng bếp đi, sau khi đổ nước, trực tiếp liền phun một bãi nước miếng vào trong chén.

Muốn cô lấy nước đúng không?

Vậy để ngươi uống đủ nè.

Bưng nước trở về, Trần Xảo Xảo vẫn như cũ tính tình rất tốt, điều này làm cho trong lòng Vạn Xuân Cúc nổi dậy cảnh báo.

Trần Xảo Xảo: "Chị dâu không phải muốn uống nước sao? Thế nào bây giờ lại không uống?"

Vạn Xuân Cúc nghi ngờ nhìn Trần Xảo Xảo: "Em dâu, chẳng lẽ em phun nước miếng vào trong này ah?"

Bởi vì cô từng làm cho mông nhỏ Trần Xảo Xảo trải qua chuyện này, "nghi ngờ trộm rìu", cô bây giờ nhìn đối phương luôn cảm thấy đối phương cũng sẽ giống như bản thân mình.

Trần Xảo Xảo thoáng chốc khựng lại, biểu tình có chút cứng ngắc nói: "Chị dâu nói bậy bạ gì đó, em làm sao sẽ làm chuyện thiếu đạo đức như vậy."

Vạn Xuân Cúc vẫn là không tin, đem chén sứ cữ đưa tới: "Vậy em uống một hớp cho chị xem."

Trần Xảo Xảo lần thứ hai tức giận đến cắn răng!

Không phải nói người phụ nữ có chữa ngốc ba năm sao?

Thế nào mà sau khi mông to Vạn Xuân Cúc mang thai ngược lại thông minh hơn vậy.

Ngay hai người đang giằng co, bên ngoài truyền đến một trận âm thanh ồn ào: "Mẹ, mẹ, con đã trở về."

"Bà ngoài, con tới rồi nè."

Cùng với tiếng ồn ào, thân ảnh Kiều Hồng Mai xuất hiện ở trước nhà cũ họ Kiều.

Ở niên đại này, bình thường con gái lấy chồng là người của nhà chồng, không có việc gì rất ít khi về nhà mẹ đẻ, sở dĩ mùng hai tết về nhà, cho dù nhà có nghèo, cũng sẽ bao lớn bao nhỏ mang theo đồ đạc về nhà mẹ đẻ.

Kiều Hồng Mai mang theo bốn con gái trở về, chỉ cầm một bao điểm tâm khô móp méo, hơn nữa điểm tâm này tựa như cất giữ rất lâu.

Vạn Xuân Cúc thấy đồ cầm trên tay của Hồng Mai, không kìm nỗi mà bĩu môi.

Thấy cô tư Kiều Hồng Mai như vậy, Trần Xảo Xảo nhất thời nghĩ Vạn Xuân Cúc cũng không đáng ghét như vậy.

Kiều Hồng Mai xưa nay điều không phải người thua thiệt, thấy hai người chị dâu và em dâu liền thái độ hừ lạnh nói: "Chị dâu và Xảo Xảo đây là thế nào? Thấy em liền đen mặt lại, chắc không phải là không chào đón em về chứ nhỉ?"

Bị điểm tên trước mặt mẹ chồng, sắc mặt của Vạn Xuân Cúc và Trần Xảo Xảo càng thêm khó coi.

Ai ngờ còn chưa mở miệng biện giải, chợt nghe mẹ chồng nói: "Hồng Mai, con nếu là không thích về nhà mẹ đẻ, vậy cũng chớ trở về, nếu như nghĩ trở về, vậy an phận một chút cho mẹ."

Kiều Hồng Mai mặt trướng đến đỏ bừng: "Mẹ, có ai nói với con gái mình như vậy sao? Có lúc con thật hoài nghi, con rốt cuộc có phải con ruột của ba mẹ không."

Kiều Tú Chi cười nhạt: "Đúng vậy, mẹ cũng rất hoài nghi."

Kiều Hồng Mai: "..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net