Chương 28.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


28.1

"Phốc phốc..."

Vạn Xuân Cúc nhịn không được cười ra tiếng.

Trước kia Vạn Xuân Cúc không rõ vì sao chồng mình sùng bái mẹ chồng như vậy, hiện tại cô có chút đã hiểu.

Thấy mẹ chồng oán giận người khác thật sự là quá sung sướng.

Mẹ chồng, oán giận cô.

Mặt như bánh nướng của Kiều Hồng Mai đỏ lên như tôm nấu chín, vừa tức vừa giận: "Mẹ!!!"

Trần Xảo Xảo nín cười, trong lòng nghĩ thời điểm này có gọi thái hậu nương nương cũng vô dụng.

Kiều Tú Chi cùng Tiết Xuyên đối với vấn đề quản lý mấy đứa trẻ nhỏ, đều chọn thái độ nuôi thẻ từ nhỏ đến lớn.

Chỉ cần bọn họ không vi phạm pháp luật, không hết ăn lại nằm làm liên lụy người khác, vợ chồng bọn họ cơ bản sẽ không quản.

Nhưng Kiều Hồng Mai là một loại hiếm thấy.

Từ nhỏ, trong lòng của Kiều Hồng Mai đã rất có dã tâm, khi còn ở nhà, cô làm càn chấm ngòi khắp nơi như cung đấu, hận cả nhà không bình yên thì ngày đó cô mới vui vẻ.

Bà cùng Tiết Xuyên phát hiện, hung hăng giáo huấn cô một trận, cô mới thu liễm không ít, nhưng Hồng Mai tựa như một gốc cây cổ xiêu vẹo, một đường lệch xuống dưới, uốn nắn lại như thế nào cũng không thẳng được.

Lấy ví dụ nhà thằng Hai.

Trước kia Kiều Chấn Quân không có tê liệt, Kiều Hồng Mai thường xuyên đến nhà anh trai này lấy đồ dùng trong nhà anh, Kiều Chấn Quân không có ý tứ đòi tiền em gái mình, đánh phải xuất tiền túi mình để phụ cấp, vì cái này, Phương Tiểu Quyên không ít lần cùng anh gây lộn.

Bà cùng Tiết Xuyên sau khi biết, vẫn không nói gì thêm, dù sao một người muốn đánh, một người nguyện bị đánh.

Nhưng Kiều Chấn Quân tê liệt đến bây giờ, Kiều Hồng Mai một lần cũng chưa có trở về nhìn qua, càng đừng đề cập đến mang đồ đạc trở về để cho Kiều Chấn Quân.

Làm người không thể quá ích kỷ, làm người cũng không thể quá đáng như Kiều Hồng Mai!

Bầu không khí lần nữa xấu hổ.

Đúng vào lúc này, một âm thanh trong trẻo trẻ con từ cửa truyền tới: "Bà nôi, ông nội, tiểu khả ái của hai người lại tới nè!"

Vừa nói xong, một thân tròn vo ăn mặc đỏ rực, bánh bao Đại Kiều đá chân ngắn nhỏ xuất hiện ở cửa ra vào.

Trên đầu Đại Kiều bối hai cục nhỏ, từ xa nhìn lại như hai quả bóng nhỏ trên đầu cô, lắc lắc theo cô khi đi, đáng yêu vô cùng.


Kiều Tú Chi vừa mới còn xụ mặt, nghe âm thanh bánh bao nhỏ, trên mặt lập tức như xuân về hoa nở, khóe miệng còn tách ra mỉm cười, Kiều Hồng Mai nhìn đến ngây người.

Kiều Hồng Mai không thể chờ đợi được quay người, muốn xem rốt cuộc là ai có bản lãnh như vậy.

Nhưng khi thấy là Đại Kiều, cô liền giật mình.

Đứa bé gái đi về phía các cô mặc một thân áo bông nhỏ màu đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, môi hồng răng trắng, đôi mắt to như nho đen lại hết sức có hồn, vô cùng đẹp mắt.

Cô cảm thấy đứa trẻ này có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra ở nơi nào gặp qua: "Mẹ, đứa trẻ này là con cái nhà ai? Như thế nào lại xưng hôn như vậy với mẹ và cha?"

Vạn Xuân Cúc kỳ quái mà nhìn Kiều Hồng Mai một cái: "Hồng Mai, ánh mắt của em không có vấn đề gì ah, Đại Kiều mà em cũng nhận không ra?"

Kiều Hồng Mai bị nghẹn giày vò: ".."

Điều này có thể trách cô sao?

Trước mắt là một bé gái trắng trắng mềm mềm, nơi nào giống đứa nói lắp thấp bé, sắc mặt với tóc vàng như nến kia?

Trần Xảo Xảo nghe nói như thế, nhịn không được liếc nhìn Vạn Xuân Cúc.

Không thể trách Kiều Hồng Mai không có nhận ra Đại Kiều, Kiều Hồng Mai hơn nửa năm chưa trở về lại nhà họ Kiều, mà Đại Kiều trong khoảng thời gian này lại thay đổi cực phi thường.

Ngay cả cô cùng cả nhà họ Kiều mỗi ngày đều gặp Đại Kiều, trong khoảng thời gian này cũng là vượt qua trong sợ hãi thán phục.

Đại Kiều tuy đem nước Ngọc Châu cho người nhà họ Kiều uống, nhưng bởi vì số lượng có hạn, cho nên bọn họ uống phân lượng khác xa không nhiều bằng Đại Kiều, hơn nữa không biết có phải là do Ngọc Châu nhận quan hệ chủ tớ, Đại Kiều sau khi dùng hiệu quả lớn hơn nhiều so với người khác.

Cho nên trong khoảng thời gian này, người nhà họ Kiều cùng với thôn dân Thất Lý "trơ mắt" nhìn Đại Kiều từ một đứa nói lắp, lốt xác thành bánh bao nhỏ trắng ngần như hiện tại.

Càng làm cho mọi người tấc tắc kêu kỳ lạ là: Đại Kiều cà lăm hoàn toàn tốt rồi!

Rất nhiều đứa trẻ khi còn bé đều có hiện tượng cà lắm, lớn lên về sau liền chầm chậm tốt hơn, chỉ là tình huống của Đại Kiều rất nghiêm trọng, mọi người cho rằng cô bé đời này cũng sẽ cà lăm, không nghĩ tới lúc này đã tốt.

Thôn dân Thất Lý gần xa tới nhà họ Kiều tìm hiểu, nhưng vấn đề là người nhà họ Kiều cũng không biết vì sao Đại Kiều lúc này đã không cà lăm nữa, nhưng lại còn trở nên dễ thương như vậy.

Có ít người liền âm thầm nói, thật ra Phương Tiểu Quyên mới thật sự là trời sinh tai họa.

Ngươi xem, Phương Tiểu Quyên vừa đi, cây lê ở nhà nhỏ họ Kiều nở hoa, gà cũng đẻ trứng, Đại Kiều không cà lăm nữa.

Trái lại một nhà họ Phương, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều là gà bay chó sủa.

Vốn là bị người nhà họ Lâm đánh, tiếp đó còn bị Kiều Tú Chi đánh, sau cùng còn bị lợn rừng dí, Phương Phú Quý đến bây giờ còn không xuống giường được, mà hết thảy đều là bắt đầu từ lúc Phương Tiểu Quyên trở về lại nhà họ Phương.

Phương Tiểu Quyên nghe đến mấy lời đồn đãi này, tức giận đến thiếu chút nữa sanh non!

Đại Kiều đi tới, nhìn thấy cô Tư, liền rụt cổ lại kêu: "Cô Tư."

Cô nhớ rõ, cô Tư này không thích mình, mỗi lần gặp cô đều xụ mặt.

Kiều Hồng Mai không thích Đại Kiều, một phần là bị Phương Tiểu Quyên ảnh hưởng, cảm thấy Đại Kiều trời sinh khắc cha mẹ, mặt khác một phần là bởi vì bản thân cô không có thích con gái.

Cô sinh ra liên tục bốn đứa con gái, cho nên thấy con gái liền phiền chán, dùng là thông minh như Tiểu Kiều, cô cũng không có nhiều ưa thích.

Kiều Hồng Mai trừng mắt Đại Kiều, đôi mắt cơ hồi muốn lồi ra: "Ngươi thật là Đại Kiều? Ngươi như thế nào đột nhiên thay đổi hoàn toàn như vậy? Còn nữa ngươi giống như không cà lăm ah? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Cô thò tay bắt lấy tay Đại Kiều, khí lực rất lớn, thoáng cái liền làm cho tay của Đại Kiều đỏ bừng lên.

Đại Kiều đau đến mày nhăn lại, dùng sức giãy dụa không thoát được.

"BA~" một tiếng!

Kiều Tú Chi đi tới, đập một cái vào tay Kiều Hồng Mai: "Buông tay! Lớn như vậy người rồi, còn không biết nặng nhẹ, không thấy được tay đứa nhỏ đều bị con làm đỏ lên hết sao?"

Kiều Hồng Mai "Ôi" một tiếng, tay mạnh mẽ buông ra.

Thấy tay mình xui xẻo đỏ lên một mảng lớn, Kiều Hồng Mai càng phát ra cơn giận dữ: "Mẹ, người nói được rồi, làm gì phải đánh con như vậy?"

Từ lúc cô bước vào cửa đến bây giờ, mẹ của cô khắp nơi đều đối nghịch với cô, nơi nào đối đãi với cô là con ruột?

Kiều Hồng Mai trong lòng thật sự là vừa hận vừa ủy khuất!

Đại Kiều lập tức chạy tới ôm lấy đùi bà nội, ngửa đầu nhẹ nhàng nói: "Bà nội, cháu qua đây đưa trứng gà cho bà và ông nội, ục ục lại đẻ trứng rồi."

Kiều Tú Chi trên mặt lộ ra mỉm cười: "Để nhà cháu là được rồi, gà mẹ trong nhà của bà hiện tại mỗi ngày đều đẻ trứng, không cần phải mang tới đây."

Bánh bao Đại Kiều lắc đầu, đầu cứ lắc lư: "Cháu muốn mang cho ông bà nội ăn, ăn nhiều thân thể khỏe mạnh."

Gà mẹ nhà cũ họ Kiều tuy cũng đẻ trứng, nhưng nhà cũ họ Kiều nhiều người, chút trứng gà căn bản không đủ chia, trái lại, nhà nhỏ họ Kiều bởi vì chỉ có hai cha con, cho nên trứng gà thường xuyên ăn không hết.

Kiều Tú Chi thấy đứa trẻ có lòng như vậy, nụ cười cành lớn, vươn tay xoa mặt cô: "Vậy cháu cầm đưa cho ông nội cất kỹ, ông nội có lưu lại kẹo ngọt cho cháu, mau vào đi."

Con mắt bánh bao Đại Kiều phát sáng hơn, nhếch cái miệng nhỏ nhắn nuốt một ngụm nước bọt nói: "Bà nội cùng ông nội thật tốt, Đại Kiều thích nhất ông nội cùng bà nội quá."

Nịnh hót!

Vạn Xuân Cúc đứng ở phía sau trợn trắng mắt.

Đại Kiều trong khoảng thời gian này không chỉ bộ dáng có biến hóa rất lớn, tính cách cũng biến hóa rất lớn.

Cái miệng nhỏ nhắn mở ra như lau mật, đem hai người cha mẹ chồng dụ dỗ, thiếu chút nữa mang trái tim móc cho cô.

Trần Xảo Xảo đối với sự yêu thương Đại Kiều của cha mẹ chồng ngược lại không có cảm giác quá lớn, cô tuy rằng ưa thích Tiểu Kiều hơn, nhưng không có vì vậy mà chán ghét Đại Kiều.

Đại Kiều ở trong mắt cô, đều cùng một bộ dạng với người họ Kiều.

Đều bị xem nhẹ.

Kiều Hồng Mai thấy mẹ mình bỏ qua sự có mặt của mình, lại đối tốt với tiểu quỷ xui xẻo Đại Kiều như vậy, trong mắt lập tức ẩn dấu dao găm.

Kiều Hồng Mai đã đến đây một lúc lâu, Tiết Xuyên mãi vẫn không đi ra, lúc này nghe được âm thanh của Đại Kiều, lập tức liền đi ra: "Đại Kiều, cháu đến thăm ông nội đó hả?"

Bánh bao Đại Kiều "đạp đạp đạp" đá đôi chân ngắn nhỏ chạy tới: "Ông nội, mới có một tối không thấy ông cùng bà nội, cháu rất nhớ hai người ah."

Tiết Xuyên nở nụ cười, trên mặt càng thêm nhu hoà: "Ông nội cùng bà nội cũng rất nhớ cháu ah, bên ngoài lạnh lắm, mau đi vào."

Bánh bao Đại Kiều sờ áo bông trên người, cười tít cả mắt: "Không lạnh, có ông nội làm quần áo, một chút cũng không lạnh."

Kiều Hồng Mai nghe được áo quần của Đại Kiều lại là cha của cô làm cho, trong lòng càng thêm không thoải mái.

"Trong nhà không phải liên tục nhao nhao nhớ ông bà ngoại sao? Sao bây giờ gặp được thì nguyên cả đám cùng câm hết vậy? Còn không lẹ mà tranh thủ, nếu có thể dỗ dành được ông bà ngoại vui vẻ, nói không chừng lúc trở về cũng cho các ngươi mỗi người một bộ quần áo mới."

Kiều Hồng Mai thấy bốn đứa con gái ở một bên giống chim cút đồng, nguyên một đám ăn mặc bụi bẩn, cùng Đại Kiều hoàn toàn không thể so sánh, vẻ ngoài so ra kém coi như xong, ngay cả miệng cũng kém, càng làm cho Kiều Hồng Mai càng thêm tức giận.

Vạn Xuân Cúc nghe vậy, Xùy~~ cười một tiếng: "Hồng Mai ah, con người em tuy không đẹp, ngược lại nghĩ thật đẹp. Con gái em không phải người nhà họ Kiều, ba mẹ dù có nhiều tiền không có chỗ tiêu, cũng sẽ không may áo quần cho các con của em đâu ah."

Nghĩ thật đẹp!

Hai đứa con gái của cô còn chưa có quần áo mới, Kiều Hồng Mai gả ra ngoài còn muốn con gái mình có quần áo mới?

Đừng nói tới con gái cô, An Bình là cháu trai duy nhất của nhà họ Kiều cũng không có đây này!

Trần Xảo Xảo lại nhịn không được nhìn Vạn Xuân Cúc.

Không biết có phải cảm giác cô đúng không, cô luôn cảm thấy công phu liều mạng tức chết người này Vạn Xuân Cúc, hình như càng ngày càng giống anh Cả.

Kiều Hồng Mai quả thực bị làm tức chết: "Chị dâu, ta với chị có cừu oán gì không, chứ sao chị cứ khắp nơi nhằm vào ta?"

Vạn Xuân Cúc nhếch miệng: "Lời của chị là nói thật."

Nói ra những lời xấu hổ như vậy, còn không cho người khác nói mình?

Dựa vào cái gì, bằng cái mặt dày kia hay sao?

Kiều Tú Chi thản nhiên nói: "Đều đi vào hết."

Lại một lần nữa bị chính mẹ ruột không để mắt đến, Kiều Hồng Mai tức giận đến thiếu chút nữa ói máu tại chỗ.

...

Đợi đến chiều, vẫn không thấy bóng dáng của Kiều Hồng Hà.

Kiều Hồng Mai mở miệng oán giận trước: "Chị Ba thiệt là, không trở lại cũng nói người khác một tiếng, muốn tất cả mọi người đều chờ mình hay gì."

Lời này nói ra, lại không ai phụ họa.

Kiều Hồng Mai tức giận đến cắn răng, thò tay vụng trộm véo con gái lớn Trần Chiêu Đệ: "Chiêu Đệ, con không phải nói đói bụng rồi sao? Nhanh van cầu bà ngoại con, để ông ngoại làm cho một cái bồn thịt lớn mà ăn ah."


Kiều Hồng Mai liên tiếp sinh ra bốn đứa con gái, phân biệt gọi là Trần Chiêu Đệ, Trần Lai Đệ, Trần Cầu Đệ, Trần Hoán Đệ.

Mấy đứa con gái đều chỉ cách nhau tầm một tuổi, lớn nhất Trần Chiêu Đệ năm nay tám tuổi, so với Đại Kiều còn lớn hơn một tuổi.

Trần Chiêu Đệ hay lúng túng, tính cách trung thực lại không dễ gần, rất không được Kiều Hồng Mai ưa thích, cùng Đại Kiều hai người cũng coi như là đồng bệnh tương liên.

Kiều Tú Chi cùng Tiết Xuyên thấy đứa nhỏ này thật sự đáng thương, bình thường tới đây cũng sẽ ưu đãi hơn, không nghĩ tới Kiều Hồng Mai ngược lại lợi dụng điểm này, mỗi lần tới đều thông qua Trần Chiêu Đệ để chiếm tiện nghi, điều này càng khiến cho Kiều Tú Chi càng thêm ghét Kiều Hồng Mai.

Khuôn mặt Trần Chiêu Đệ thấp thỏm bất an, nhỏ giọng nói: "Bà ngoại, cháu ... cháu muốn ăn thịt."

Cô nếu không làm theo lời mẹ, trở về chờ đợi nàng chính là ăn chày cán bột.

Kiều Tú Chi mặt lạnh đứng lên: "Vợ thằng Năm, hôm nay tới lượt con phụ mẹ."

Kiều Hồng Mai không để ý sắc mặt của mẹ mình, chỉ cần đạt tới mục đích là được: "Chị dâu, với tư cách là con dâu cả, mẹ đi làm việc không gọi chị, ngược lại đi gọi Xảo Xảo, chị có phải hay không đắc tội mẹ?"

Vạn Xuân Cúc "Phi" một tiếng nhổ ra một miệng vỏ bí đỏ: "Em biết cái gì! Mẹ đây là đau lòng chị, chị đây không phải mang thai sao? Mẹ không muốn chị phải cực khổ như vậy, cho nên mới không để chị giúp mẹ làm."

Kiều Hồng Mai ngơ ngác một chút, ánh mắt rơi xuống trên bụng của chị dâu: "Chị dâu, chị lại mang thai?"

Cô liên tiếp sinh ra bốn đứa con gái, tự nhiên là muốn liều sinh con trai, nhưng từ khi sinh ra đứa thứ tư, cô mãi vẫn không mang thai nữa. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net