Đoản 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngoại tình khi vợ tôi mang thai con thứ hai được 3 tháng, điều đó đã làm cô ấy sốc đến mức bị xảy thai, nên khiến việc có thể mang thai lại lần nữa rất khó khăn...

Để che giấu cho việc tôi ngoại tình mà làm cho chúng tôi mất đi đứa con của mình, bố mẹ tôi đã tung ra một tin giả khác là cô ấy do đi đứng không cẩn thận mới bị xảy, còn tôi không làm gì sai cả... Cuối cùng dù tôi có làm sai thì người chịu trận vẫn là vợ tôi. Vợ tôi không thể làm được gì nên cứ để mất con trong đau khổ như thế..

Tôi với cô ấy cưới nhau không phải là do tình yêu tạo nên, mà là do món nợ của cô ấy đã nợ gia đình tôi. Để có thể trả được món nợ đó, cô ấy bắt buộc phải sinh cho gia đình tôi một cháu nội đích tôn, như thế mọi món nợ sẽ được xóa sạch.. Tôi chấp nhận cưới cô ấy chỉ vì cô ấy xinh đẹp, ngoan ngoãn, biết nghe lời và có thể nấu ăn được, chúng tôi đã sống một cuộc hôn nhân không có tình yêu trong suốt hơn 5 năm trời rồi.

Vì thế cho dù tôi có ngoại tình, có làm gì sai, cô ấy cũng không cãi lại được. Nhưng sau vụ lùm xùm đó, tôi không ngoại tình nữa, tôi dành thời gian cho gia đình và công việc nhiều hơn. Vì cảm thấy có lỗi với vợ mình, tôi đã dành thời gian yêu thương, săn sóc cô ấy để giúp cô ấy vượt qua nỗi đau mất con..

Nhưng tôi lại tiếp tục bước vào vết xe đổ thêm một lần nữa, tôi lại ngoại tình lần thứ hai và đương nhiên cô ấy cũng biết chuyện, nhưng cô ấy cũng như lần trước, vẫn làm như chưa có chuyện gì xảy ra, dù vào ban đêm khi ôm tôi ngủ cô ấy hỏi tôi:

" Ngày mai anh có ở nhà ăn cơm không ? Hay là anh sẽ ở với cô ấy, làm tình với cô ấy thích lắm sao? Với em anh không thích sao? " cô ấy hỏi tôi rất nhiều nhưng tôi chỉ ừ chứ không nói gì nữa.

Sáng hôm sau tôi không ở nhà ăn cơm nữa, nhưng ngày nào trước khi tôi đi làm cô ấy vẫn kiên trì hỏi tôi câu hỏi quen thuộc...

" Tối nay anh sẽ về nhà ăn cơm chứ .? "

Nhưng tôi chả về lần nào nữa, tôi thường về lúc tối muộn, có khi còn tỉnh táo, có khi người say bê bết, lâu lâu trên áo còn có mùi nước hoa phụ nữ nhưng cô ấy vẫn không nói gì, vẫn nhẹ nhàng dìu tôi vào phòng. Còn những lúc tôi còn tỉnh táo khi về còn thấy cô ấy ngồi trước mâm cơm đợi tôi dù đã gần 1h sáng, trên tay đang bồng con gái của chúng tôi, con bé đã ngủ trong lòng mẹ nhưng mẹ của con bé thì lại không bao giờ ngủ, vẫn kiên trì đợi tôi lâu như thế dù cho cơm canh đã nguội từ lâu, nhưng không một lời trách móc. Cô ấy hỏi tôi :

" Anh ăn tối chưa ? Chưa thì để em hâm nóng đồ ăn lại rồi hai đứa mình cùng ăn nhé "

Sau lần đó trở đi tôi không còn đi về muộn nữa...

Khi vợ tôi bắt đầu có thai, tôi đã không còn ngoại tình nữa, tôi ở nhà chăm lo cho ấy cho đến khi cô ấy sinh ra cho gia đình tôi một đứa con nối dõi dòng họ. Gia đình tôi đã vui mừng khôn siết như thế nào, nhưng cô ấy thì không, cô ấy không cười cũng không khóc, chỉ có im lặng nhìn đứa con của mình....

Vài tháng sau khi vợ tôi sinh, tôi lại ngoại tình với người cũ, lần này cô ấy vẫn biết...

Đến một buổi sáng đẹp trời cô ấy lại hỏi tôi.

" Hôm nay anh sẽ về nhà ăn cơm chứ?"

Tôi đã nói là tôi bận không thể về được nhưng chủ yếu là tôi dành thời gian để đi ăn với tình nhân của mình, vì tôi cảm thấy thời gian tôi dành cho cô ấy lúc cô ấy mang thai đã đủ nhiều rồi... Cô ấy không nói gì, chỉ cười gượng gạo và tiễn tôi đi làm..

Nhưng... Tôi không hề biết đó là lần cuối tôi nhìn thấy cô ấy cười...

Tối hôm đó tôi lại về muộn như thường xuyên, cứ nghĩ cô ấy sẽ đợi tôi tiếp nhưng không, căn bếp tối om, tôi bước vào phòng ngủ của mình và vợ thì thấy cô ấy đang nằm ngủ trên giường, còn con trai thì đang nằm ngủ trên nôi. Tôi nhẹ nhàng bước lên giường và vòng tay qua ôm cô ấy nhưng tôi giật mình hất cô ấy ra, người cô ấy lạnh buốt vì lạnh, đôi môi tím tái, người không còn một chút sự sống nào nữa, bên cạnh cô ấy là một lọ thuốc ngủ bị đổ ra hết trơn...

Bên cạnh là một tờ giấy viết nguệch ngoạc, chỉ ghi đúng một câu " Xin lỗi ".

Đến lúc khi cô ấy mất đi, tôi mới nhớ, ngày cô ấy mất là sinh nhật của cô ấy, cô ấy đã chuẩn bị đồ ăn và bánh kem để đợi tôi về, nhưng vì lo chuẩn bị mà cho con trai chúng tôi ăn muộn nên mẹ tôi đã nhẫn tâm vứt đi chiếc bánh kem vào sọt rác, cô ấy đã khóc rất nhiều và gọi cho tôi nhưng tôi lại không hề bắt máy, nếu lúc đó tôi chỉ cần bắt máy sớm thôi, chuyện này sẽ không xảy ra...

Cho đến tận bây giờ, dù chuyện đó đã qua rất lâu rồi, nhưng hàng đêm mỗi khi về nhà tôi lại nhớ đến bóng dáng cô ấy ngồi bên góc bếp tay ôm đứa con của mình nhẹ nhàng nhìn tôi hỏi

" Anh đã ăn cơm chưa?? "

Cứ khi nghĩ đến như thế, chỉ khiến lòng tôi se thắt lại mà đau đớn...

Dù cho đã xóa bỏ khỏi tâm trí nhưng nụ cười em ngày hôm định mệnh đó vẫn đâm nát trái tim tôi theo từng ngày... Dù giờ xin lỗi cũng chả có ích gì nữa, nhưng tôi chỉ muốn xin lỗi em vì đã lỡ làm mất đi nụ cười của em..

---- End ----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net