Đoản bách: Lạc - Hậu Diên Hi Công Lược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡♡
"Hoàng thượng, đã đến nước này, thiếp sẽ nói thật về tình cảm giữa thiếp và Anh Lạc"

"Nói đi, để ta xem ả tiện nhân đó có gì đặc biệt, mà khiến nàng cả trẫm cũng dám chống đối!"

Càn Long bừng bừng giận dữ, không rõ là đang ghen tức với ai.
Nàng ngước lên bầu trời cao vời vợi, nét mặt bình thản đáp:

"Anh Lạc đã cởi bỏ cái vỏ bọc hoàng hậu quyền quý mà thiếp mất cả đời để gìn giữ, nàng ấy suồng sã chiếm lấy trái tim người khác bằng sự lạc quan, khiến mọi thứ trở nên thật sống động. Thiếp có cảm giác trong tâm hồn nhỏ bé đó của Anh Lạc là cả một thảo nguyên mênh mông đầy sức hút, thiếp không có cách nào cưỡng lại được bầu trời tự do ấy! Người thiếp có thể không ngần ngại bật cười sảng khoái khi vui, khóc thật nhiều khi buồn, chỉ có Ngụy Anh Lạc. Chỉ có nàng ấy, thiếp mới dám thể hiện đầy đủ cảm xúc của một con người! Hoàng thượng, ba năm không gặp Anh Lạc, thần thiếp chẳng có đêm nào ngon giấc, không hiểu sao mỗi khi nghĩ về nàng ấy, nước mắt thiếp lại rơi."

Phú Sát nghẹn ngào nói:

"Thiếp rất bối rối, không biết đó là thứ tình cảm gì, nhưng... Mỗi lần nàng ấy đi xa, thiếp lại thấy nhớ, nàng ấy gần gũi với người khác, tim can thiếp đau đớn vô cùng! Chỉ cần nhìn vào gương mặt nàng ấy, thần thiếp như được giải thoát khỏi thân xác ràng buộc này, tự do bay lượn, hạnh phúc vô cùng.Thứ hạnh phúc gì mà bình dị lại êm đềm đến thế! Hoàng thượng, Người còn không hiểu sao, nếu Người không hiểu, thiếp vẫn có thể nói tiếp..."

"Thôi, không cần nói nữa!" - Càn Long quát lên, - "Ta biết tình cảm tỷ muội của các ngươi sâu đậm." - Vừa dứt câu, hắn bèn choàng tay qua ôm chặt lấy eo nàng, ánh mắt chứa đầy sự đe dọa chết chóc: "Nhưng mà hoàng hậu, nàng đừng cố tình không hiểu ý trẫm!"

Nói rồi, hắn định chồm lên hôn Phú Sát, nhưng nàng một mực né tránh, cả người run rẫy vì sợ hãi. Vẻ mặt đầy căm hận và tuyệt tình của nàng, những giọt nước mắt ấm ức của nàng... Càn Long không còn nhận ra thê tử của mình nữa, một người vợ hiền luôn nhẫn nhịn, luôn nghe theo mọi sự sắp đặt của hắn đâu rồi?

"Hoàng hậu, nàng trước giờ chưa từng cự tuyệt trẫm, vậy mà hôm nay... Nàng hận trẫm như vậy ư?"

Phú Sát không trả lời, Càn Long lại nghĩ là đúng, càng thêm điên tiết:

"Được!" - Hắn thét lên - "Nàng nghe đây Dung Âm, nàng là mẫu nghi thiên hạ, là hoàng hậu của Đại Thanh, tốt nhất đừng có hành xử tùy hứng. Trẫm sẽ không cho phép nàng qua lại với Ngụy Anh Lạc. Nàng tới gặp ả một lần, ta sẽ chặt chân ả, tới gặp hai lần, ta cắt lưỡi ả. Nàng càng ngoan cố chống đối ta, ả sẽ càng bị dày vò đau đớn. Tự do ư, ai cho phép nàng có cái quyền đó? Nàng mãi mãi nằm trong sự ràng buộc của trẫm, nàng là hoàng hậu, khi chết cũng mang tiếng là hoàng hậu của Càn Long ta. Bất kể nàng có hóa điên, có mù mắt, có hai chân tàn phế, cũng đừng vọng tưởng rời khỏi Tử Cấm Thành nửa bước!"

Phú Sát bật khóc, vội vàng giật tay Càn Long ra khỏi eo mình:

"Hoàng thượng! Thiếp chẳng luyến tiếc gì cái cuộc sống tù túng này, quyền lực thì sao, vinh quý thì sao, được hoàng thượng sủng ái thì sao! Mất đi Vĩnh Tông, chỉ có Anh Lạc là hi vọng cuối cùng của thần thiếp!"

"Nàng câm miệng cho trẫm!"

"Không, hoàng thượng!" - Phú Sát gần như nức nở - "Giang sơn Đại Thanh này đều là của Người, ba ngàn mỹ nhân giai lệ trong hậu cung đều là của Người, thần thiếp không ghen, không tức, cũng không oán trách. Nhưng chẳng lẽ một ả tiện nhân nhỏ bé như Người nói, Người cũng muốn tranh giành với thần thiếp sao? Hoàng thượng, Người thật tham lam!"

Càn Long bỏ ngoài tai tất cả, hắn thét hai tên thị vệ:

"Bây đâu, đưa hoàng hậu vào lãnh cung sám hối! Không được phép cho ăn uống, để trẫm xem nàng ta chịu được bao lâu, hay cũng phải quỳ xuống cầu xin trẫm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net