-13-¹

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"YEAHHHHHH.!"Băng Chi và Bạch Hiền la hét lên vui mừng

"Cuối cùng...Cuối cùng cũng chung lớp rồi....Á hí hí." Băng Chi cười te tét

"Rồi bớt bớt lại hộ.!Cũng nhờ có ông anh họ nên tao với mày học chung nữa đấy nhá." Bạch Hiền cậu không cười nữa mà nhìn Cô

"Ờ thì...dù sao tao với mày cũng học chung từ mầm non cho tới bây giờ cơ mà..!?"

"Ừa.!!Biết rồi biết rồi...năm nào cũng nói...Thôi tao về trước đây mai gặp ở trường...Bye.!"Nói xong cậu đứng dậy bỏ đi

"Ơ hay...Thằng nì nhà nó bán bánh tráng sao ta.?Thôi kệ.!"Cô cũng không quan tâm bỏ lên phòng ngủ

______Trường Đại Học ‹出生事故› (Con ông cháu cha)____[Không biết mình có dịch đúng hay không chứ mình dịch từ tiếng Việt sang tiếng Trung thì nó ra như thế nhưng khi mình dịch ngược lại thì nó lại ra là 'TAI NẠN SINH NỞ'.!??]

"Ồ wow.!Hơn cả mình tưởng tượng nhen.!Nó rộng hơn các trường ĐH khác.!" Bạch Hiền nhìn xung quanh

"Sao tao thấy nó vẫn bình thường mà.?Đâu rộng gì đâu.?"Băng Chi nói một cách thản nhiên

_Trường Đại Học ‹出生事故› Là một trong những trường ĐH lớn nhất,khá nhiều người học nhưng do học phí rất đắt đỏ nên trường này không dành cho những người vượt khó, cho dù có học bổng thì chỉ có 1-2% là có cơ hội vào thôi, trường này nếu đúng với cái tên của nó thì là 'CON ÔNG CHÁU CHA',chắc mọi người cũng đủ hiểu rồi hen...Cổ đông chính và lớn nhất trong cái trường đó là một tập đoàn chuyên về bất động sản: Phác Thị (Ồ...cái tên quen thuộc dữ) tiếp là Ngô Thị-Mẫn Thị-Kim Thị kế nữa là...Biện Thị (-_-)
_____________
"À...thì ra là đến trễ cmn rồi mày ạ.!" Bạch Hiền bây giờ mới nhận ra là trong trường không có một bóng người

"Hình như tụi mình học lớp A2 bên...khu B.!!!Ồ no.!Khu B sao.?Cũng khá mệt mỏi rồi đây"

_____Lớp A2 khu B_____
"Các em hãy cho cô biế..."

"Hộc hộc...cô...cô ơi..." Cậu và cô tay vịnh cửa mà thở

"Hai em...Hai em học lớp nào.?"Cô giáo nhìn hai người

"Khô...Không phải đâu ạ.! Hộc..tụi em là...sinh viên...mới....!"Bạch Hiền nói

"À...Ra là Bạch Hiền và Băng Chi...hai em vào đây.!" Cậu cùng với cô đi vào

"Giới thiệu với các em đây là Bạch Hiền và Băng Chi sinh viên năm hai mới chuyển vào đây do công việc của gia đình..."Cô giáo giới thiệu hai người, mặt thì rộ lên vẻ vui sướng

"Ủa.?Sao cô biết.?"Băng Chi ngạc nhiên nhìn cô giáo

"Hiệu trưởng có báo cho cô biết...được rồi hai em muốn ngồi chỗ nào thì ngồi nhé.!"

"V...Vâng.!"

___Ra chơi___Ố là la...
"Êh.!Mày biết rõ trường này đúng không.? Kể cho tao nghe đi.!" Bạch Hiền thật sự không biết rõ về ngôi trường này và rất tò mò vì mỗi tháng hay năm điều có tin báo đăng...trường ĐH này luôn có một vụ tự sát

"Có chắc là mày muốn tao kể.!?"Băng Chi mặt nghiêm túc hỏi lại cậu

"Chắc chứ..."

"Rồi.!là...Ngôi trường này nó là do Phác Thị xây dựng lên cho tới bây giờ cũng được... 20-40 năm thôi à.! -_-...Trong trường có 3 khu A, B, C...mỗi khu là nó khác nhau
_Khu A: dành cho những sinh viên năm nhất,đa phần là những người siêng học
_Khu B: Khu của chúng ta đang học là dành cho sinh viên năm hai...thành phần quậy phá hơi bị nhiều
_Khu đặt biệt nhất là...Khu C:Dành cho sinh viên năm 3-4 ,3 dưới, 4 trên...toàn thành phần cá biệt và...có khoản 30 mấy phần trăm là con ông cháu cha...
Thế đó nhưng...những vụ tự sát hàng năm là do...một nhóm cá biệt gây ra đó là 'Xán-Phàm-Kì-Kim' bộ tứ của trường này đấy.!Đụng vào chỉ có chết, hên thì sống nhưng sống trong địa ngục.!Vậy đó nhen.."Băng Chi kể xong như muốn tắt cmn thở luôn vậy ó

"Ồ bộ tứ của trường sao.?Nghe ghê phết nhờ.?"Bạch Hiền chống tay lên cằm nói

"Đi xung quanh trường chơi hong mại.?" Cô quơ quơ tay trước mặt cậu hỏi

"Hả.?À ờ đi thì đi"
___________
"Áaaa...Ụ Á chồng chế kìa mấy đứa.!"
"Tránh ra..tránh ra hết cho chụy...tất cả là chồng của chụy..."
"Người zì đâu á hả.?Đẹp trai, đẹp gái dễ sợ.! "
"Á á ự! Bây ơi...tao...tao cần máu gấp..."
"Ôi con tim bé nhỏ của tuiii Áaa"
"Chắc tao bị quật rồi bây ơi...Bede chết tao rồi.!"
"Ảnh...Ảnh nhìn tao kìa...".....
Canteen (chung) của trường đang có những tiếng hét, và tiếng rớt liêm sỉ đến từ các chị sinh viên nữ và nam, có vài người bị tổ Bede quật chetme òi..

"Ăn thôi mà cũng ồn ào.!"Ngô Diệc Phàm khó chịu, ăn cũng không yên

"Chịu thôi chứ sao.?"Kim Trí Tú nhún vai nói

"Ăn lẹ lên còn lên lớp.!Phiền phức.!"Mẫn Doãn Kì cau mày

Chỉ còn một người con trai vẫn đang ngồi cấm đầu ăn, mặc cho mấy mẹ kia đang la hét...

"Hai...Hai ới ời ơiiii.! Phàm caca.!!!"Giọng nói dễ thương vang lên gọi 'Ngô Diệc Phàm' khiến cả canteen câm nín hoàn toàn,hướng mắt tới một cô gái...còn ai khác ngoài...Băng Chi.Ngô Băng Chi

"Anh hai.!Đang ăn sao.? Chào anh chị.!"Cô cười tươi nhìn 3 người còn lại

"B...Băng...Băng Chi.?Sao..sao e..em.!" Diệc Phàm bất ngờ làm rơi cả muỗng luôn í

"Sao dị.?Hai không zui sao.?Anh nói khu nào em về sẽ cho em gặp chị dâu cơ mà.?Chị ấy đâu.?" Băng Chi không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn cô lo sợ toát mồ hôi

"Tiểu Chi.! Về sao không nói...để ang chị ra đón.?"Trí Tú mỉm cười cầm tay cô

-Lại một phen làm cho m.n muốn xỉu lên xỉu xuống..Trí Tú...là đang cười đó...còn cầm tay một cô gái nữa...

"Không cần đâu chị.!"

"Anh Doãn Kì.!Sao mặt...lạnh thế.?"Cô quay qua hỏi anh

"Anh đó giờ là vậy...bộ em không thấy à?" Doãn Kì trả lời thờ ơ

"Haizzz...Ủa mà khoan...Tiểu...Tiểu Bạch à...mày đâu rồi.?"Nãy giờ Băng Chi nói chuyện mà quên luôn Bạch Hiền, cậu không có ở đây nữa

"Tiểu Bạch.?Là ai.?"Diệc Phàm hỏi

"Là bạn thân em...từ khi ở L.A tới bây giờ...cậu ấy dễ thương lắm....!Anh chị ăn tiếp đi...em đi tìm cậu ấy.!"Vừa dứt lời cô đứng dậy chạy đi tìm cậu liền

"Haizzz...Cái con biết này..."Diệc Phàm chỉ biết lắc đầu nhìn theo cô em gái của mình (Từ nhỏ anh rất cưng chiều, yêu thương cô, nhưng lên 10 thì anh phải quay về đây xa nhau có 8 9 năm chứ nhiêu.?)

"Tao...tao ở đây...Băng Chi.!"Cậu vẫy tay...

"Sao lại đứng ở đây.?Không phải tao bảo mày đi theo sau tao sao.?"Cô nhăn mặt, trách cậu

"Mắc cười mày ghê.!Một đám đông thấy bà sao tao vào được.?"Cậu bực mình nói

"Là con nhỏ đó đó chị.!"Một cô gái chỉ thẳng vào cô nói

"Là mày...mày là ai mà dám đi lại nói chuyện với anh ấy hả.?" Một cô gái khác nữa đi lại túm cổ áo Băng Chi quát

"Bỏ ra rồi nói tiếp...Hỏi người khác kiểu đấy là bất lịch sự đấy chị gái.!"Băng Chi bình tĩnh đáp

"Mày...được thôi.!"Cô ta bỏ ra không nắm cổ áo cô nữa

"Còn chị là ai mà dám nắm cổ áo của tôi.?" Cô phủi phủi cô áo mình, tỏ ra sự khinh bỉ

"Là bạn gái của Ngô Diệc Phàm, sao nào.?"Chị ta vênh mặt luôn kìa

"Bạn gái.?Tức là sẽ là chị dâu của mày sao Băng Chi.?" Bạch Hiền nãy giờ mới lên tiếng

"WTF.?Chị dâu tao.? Chắc có cửa...hong nhen hong nhen...Trần Chiêu Gia.?Con gái của Trần gia hử.?"Cô nhìn thẻ sinh viên của chị ta nói

"Im.!Chị dâu của mày gì ở đây.? Gan của mày chắc cũng lớn lắm mới đi lại gần nói chuyện với bộ tứ ấy nhỉ.!?"Chiêu Gia khoanh tay trước ngực

"Xin lỗi.!Có phải chị gái đây hiểu lầm gì không.?Chứ Diệc Phàm là anh hai của tôi kia mà.?Chị bị gì thế.?" Cô thật sự khó hiểu

"Ha...Nghĩ nói thế là tôi sẽ tin cô sao.?"

"Giờ chị muốn sao.?Tôi không có rảnh mà nói với chị nữa đâu.!" Băng Chi tính bỏ đi thì bị Chiêu Gia chặn lại ,nắm tóc cô

"Chị...chị làm gì thế.?Mau bỏ ra.!"Bạch Hiền hớp hồn

"Tao không sao.! Mày bình tĩnh đi Tiểu Bạch...Còn chị nếu không bỏ ra thì đừng trách sao tôi lại tàn nhẫn với chị.!" Quá giới hạn của bản thân cô rồi....

---Chuyện gì sẽ xảy ra với Trần Chiêu Gia.? Chị ta sẽ bị sao.?Còn Xán Liệt...tại sao lại không nói gì.?Chỉ im lặng.?Bạch Hiền sẽ làm gì.?
Hãy đón xem ở tập sau...

(Hí hí)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net