3♥

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đến rốt cuộc, ngươi vẫn không tin ta..." Y cười đến nao lòng, nhìn hắn...
Hắn còn chưa kịp mở miệng, thì một làn mưa ám tiễn từ đâu phóng tới, không kịp né...
Cứ tưởng mình đã chết, cuối cùng lại rơi vào một vòng ôm ấm áp...
"Khụ...nếu ta nói...ngươi...dù có hay không...nghe theo lời ta...vẫn sẽ...khụ...sống mà giành lại được...giang sơn này...ngươi...liệu có tin?" Y cười, cười đến loan cả nước mắt, tấm lưng nhỏ gầy trắng muốt giờ đây thấm đẫm một màu đỏ đau buốt tâm can...
Hắn ngây dại, nhìn sinh mệnh y theo dòng máu đỏ tươi tuôn đi mất, cổ họng khô khốc đến khó nhịn, đôi mắt chợt đau xót...
Tim...
Cũng đau, rất đau...
Đến cả lúc chết...y vẫn cười...
Không chút oán hận...
Là...tại sao?
Hắn...liệu có xứng...?
...
"A..." Anh giật mình ngồi dậy giữa đêm khuya, giấc mơ ấy...kí ức ấy...chân thật đến biết chừng nào...

Một kiếp phù dung...
Người thiên hạ phụ hắn, chỉ có y không phụ...
Hắn không phụ thiên hạ, chỉ phụ y...
Ha! Chắc hẳn là ông trời đang muốn trừng phạt hắn, nên mới để cho kí ức ấy hiển hiện rõ ràng đến như vậy...
...
"A...chào...chào giáo...giáo sư...em...em là..."
"Là học sinh mới sao?" Anh đẩy đẩy cặp kính, khẽ cười đầy hiền từ, rồi nụ cười ấy bất chợt bị đông cứng...
Khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, đôi mắt đen láy, lúm đồng tiền xinh xinh, cái khểnh be bé...
Đến cả giọng nói...cũng ngọt ngào như ngày xưa đã từng nỉ non gọi tên hắn...
"Giáo...giáo sư..."
"A...không có gì...em...tên là gì nhỉ?"
"Là...Trường Minh..."
Bầu trời trong vắt, từng cánh hoa sữa trắng muốt rơi rụng, khẽ khàng đậu lên bờ vai gầy guộc ấy...
...
Kiếp trước ngoái đầu năm trăm lần, kiếp này mới có duyên tương phùng..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net