Hết giờ làm việc (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Tán cũng hiểu Vương Nhất Bác, biết người này mà điên thì chuyện gì cũng có thể làm được.

Họ có lần bởi vì phải đi đến một bữa tiệc mà cãi nhau rất to, khi cảm xúc tích lũy đến cực điểm Tiêu Tán liền nói chia tay, Vương Nhất Bác kinh ngạc, há miệng mà không thể thốt ra một chữ, trong lòng tức đến nghẹt thở.

Tiêu Tán phải ra sân bay, vội vội vàng vàng thu dọn hành lý, Vương Nhất Bác chẳng biết nghĩ gì bất ngờ đứng dậy chặn cửa.

"Tránh ra."

Vương Nhất Bác nói không lại trực tiếp đoạt hành lý trên tay, đem anh kéo vào bên trong phòng ngủ, khí lực lớn đến dọa người.

Ai cũng không chịu nhường ai, xô qua đẩy lại như muốn đánh nhau đến nơi. Vương Nhất Bác khỏe hơn, cậu dùng cà vạt trói tay Tiêu Tán lại, sau đó thô bạo tiến vào.

Tiêu Tán đỏ mắt, giọng nói khàn khàn, há miệng hung hăng cắn lên vai cậu. Vương Nhất Bác một chữ cũng không nói, chỉ rên nhẹ một tiếng rồi càng làm mạnh hơn.

Sau đó Tiêu Tán khóc đến khàn giọng, mệt đến mức chẳng còn sức lực phản kháng. Ga giường bị hai người làm cho rối tinh rối mù, chăn gối cũng đều bay hết xuống đất, hai người giống như hai con thú mệt mỏi gắt gao ôm chặt lấy nhau...

Vương Nhất Bác ôm anh, ngữ khí thành thật khẩn cầu, "Đừng đi nữa, được không?"

Tiêu Tán nhìn ánh mắt căng thẳng của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu, "Giờ này còn đi cái rắm gì nữa, đồ ngốc, ai mà không biết tâm tư của mấy người ấy."

Vương Nhất Bác lộ ra hàm răng trắng tinh, lại đè người xuống.

Tiêu Tán lắc lắc đầu, muốn đem những hồi ức này hất ra khỏi đại não. Lúc tình cảm sâu đậm hai người họ quay không ít video, chỉ cần Vương Nhất Bác tùy tiện đăng một tấm lên mạng, vậy thì cục diện sẽ rất khó kiểm soát.

Sau khi trao đổi với các thương hiệu mà anh đang làm đại diện, Tiêu Tán dùng tài khoản cá nhân đích thân đăng một dòng trạng thái: "Trái tim anh là con chim hoang dã, tìm thấy bầu trời trong đôi mắt em."

Bên dưới là một bức ảnh chụp hai người ăn cơm ở một nhà hàng, và một bức ảnh một mình của Vương Nhất Bác. Lại giả bộ lạnh lùng, Tiêu Tán phát hiện iCloud của anh lưu rất nhiều ảnh xị mặt của Vương Nhất Bác...

Sao lại thích dỗi hờn như vậy.

Chẳng lẽ là mình thường xuyên chọc giận cậu ấy?

Rất nhanh, Vương Nhất Bác cũng lên mạng chia sẻ động thái của anh, còn bổ sung thêm một câu: "Em tin tưởng tình yêu của anh."

Nói vậy là có ý gì...

Tiêu Tán nhìn chằm chằm màn hình, một lúc lâu sau mới cho cậu một like.

Hành động thoải mái công khai thu hoạch được sự ủng hộ của không ít người qua đường. So với che che giấu giấu, họ thích mấy kiểu vô tư như thế này hơn.

Tổ chương trình liên hệ Vương Nhất Bác, hỏi cậu có thể bớt chút thời gian đến ghi hình một tập hay không. Vương Nhất Bác mặt không biểu cảm, "Anh bảo Tiêu Tán hỏi."

Người phụ trách: Hả? Tiểu tình nhân các người đang chơi cái trò gì vậy? Trực tiếp nói với nhau không được sao còn bắt tôi phải chuyển lời?

Tiêu Tán cũng rất do dự, anh không muốn xuất hiện chung khung hình với Vương Nhất Bác.

Nhưng...

Anh suy sụp chui vào trong chăn, hạ quyết tâm nhắn tin cho người yêu cũ. Điện thoại trong tay giống như biến thành một củ khoai nóng, gửi xong tin nhắn liền vội vàng vứt sang một bên.

Đầu bên kia, Vương đại minh tinh nhận được lời mời, khóe miệng sắp nhếch lên tận mang tai, cố làm vẻ bình tĩnh hắng hắng giọng, rồi mới trả lời anh bằng một tin nhắn thoại. Giọng cậu rất thấp, không mặn không nhạt, "Được, đến thăm anh."

Cái gì mà đến thăm anh, thần kinh!!!

Nhà Tiêu Tán chưa bao giờ đông người như vậy.

Trận thế còn lớn hơn lần trước, mức độ coi trọng chắc phải cỡ 5 sao. Phòng khách rộng rãi chen chúc hơn hai mươi con người, Tiêu Tán đương nhiên đang bị vây ở chính giữa.

"Thầy Tiêu, vậy chúng tôi sẽ bắt đầu quay từ lúc anh ngủ dậy."

"..." Tiêu Tán đối diện với mấy cái máy quay, mất tự nhiên cúi đầu đáp ứng.

Nhân viên trang điểm còn muốn dặm lại phấn, nhưng đã bị anh cự tuyệt.

"Thầy Tiêu, lát nữa mọi người mọi người sẽ ra ngoài hết, chỉ để lại mấy cái máy quay."

Đây là yêu cầu đặc biệt của Vương Nhất Bác, cậu không muốn bị người khác quấy rầy.

Tiêu Tán gật đầu cảm kích.

"Vậy huyền quan có cần đặt ảnh chụp chung của anh với thầy Vương không?"

Tiêu Tán biết họ cần làm vậy để tăng độ hot, cũng không làm khó đạo diễn. Đợi máy móc lắp đặt xong, người cũng đi hết ra ngoài.

Căn phòng rộng lớn bỗng chốc trở nên yên tĩnh, Tiêu Tán đơn giản thu dọn rác rưởi dưới đất, chính thức bước vào cảnh quay.

Rời giường, đánh răng rửa mặt, ở góc quay cận mặt này, cả màn hình đều là gương mặt mộc của anh, mắt to chớp rồi lại chớp, giọt nước thuận theo sống mũi cao thẳng trượt xuống, Tiêu Tán bĩu bĩu môi nhìn mình trong gương, rất tốt, không có mụn~

Đánh răng rửa mặt xong, anh phải thay quần áo. Anh dùng quần áo che trước camera còn đáng yêu nói thêm một câu "Bye bye, lát nữa gặp lại~"

Thay xong quần áo ở nhà, đeo một cái tạp dề SpongeBob, anh bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

"Ăn cái gì bây giờ nhỉ...?" Anh tự lẩm bẩm một mình, không biết Vương Nhất Bác lúc nào đến, có cần chuẩn bị cho cậu ấy hay không?

Đang nghĩ ngợi thì chuông cửa vang lên.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx