Hết giờ làm việc (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Tán bỏ cái chảo trong tay xuống chạy đi mở cửa, hơn bốn tháng không gặp, tâm trạng lúc này không biết phải nói thế nào.

Cửa mở ra, gió lạnh xộc vào, Tiêu Tán co người lại rùng mình một cái.

Vương Nhất Bác hình như lại gầy đi, khẩu trang che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đen thâm trầm. Thấy Tiêu Tán ngây người, vẫn là Vương Nhất Bác mở miệng trước.

"Đang làm bữa sáng?"

Không phải lời thoại gặp mặt của mấy người yêu cũ. Sống mũi Tiêu Tán cay cay, rất nhanh "Ừ" một tiếng. Anh cảm thấy mình sắp khóc, đành phải cúi đầu né tránh ánh mắt, khom lưng lấy dép lê cho cậu. Lúc chia tay, anh đã dọn sạch những gì liên quan đến Vương Nhất Bác, cho nên dép lê lấy ra cũng là một đôi mới tinh.

Trong lòng Vương Nhất Bác đau như bị kim chích.

"Em ăn chưa?"

Vương Nhất Bác nhìn anh chằm chằm, nắm tay siết chặt, bằng không cậu sợ mình không khống chế được mà thực sự chạy đến ôm anh.

Tiêu Tán thấy cậu không đáp, nghi hoặc ngẩng đầu, muốn hỏi lại thêm một lần nữa.

"Vẫn chưa."

Vương Nhất Bác đóng cửa, đặt túi của mình lên cái ghế thấp, đưa túi giấy Starbucks trong tay cho Tiêu Tán, tự mình ngồi xuống thay giày, "Cùng ăn đi."

Cậu đã quá quen thuộc với cái nhà này, vừa nhìn đã biết...ừm, chính là từng ở đây sinh sống. May mà không phải tường thuật trực tiếp, bằng không đường truyền mạng chắc cũng tắc luôn.

Vương Nhất Bác mua cafe và sandwich yến mạch, Tiêu Tán ốp trứng và thịt xông khói, hai người cùng nhau ăn bữa sáng.

A...đúng là rất kì lạ.

Ai có thể nghĩ được nửa năm sau khi chia tay còn có thể ngồi ăn sáng với người yêu cũ, còn bị mười mấy cái máy quay chĩa vào.

Vương Nhất Bác cắn một miếng trứng ốp, là trứng lòng đào, tâm trạng nhất thời tốt hơn một chút, Tiêu Tán vẫn còn nhớ sở thích của cậu.

Ăn xong bữa sáng Vương Nhất Bác thu dọn bát đĩa bê vào trong bếp, Tiêu Tán cũng không cảm thấy có gì không đúng, ở ngoài phòng khách nghịch điện thoại.

Sau khi đoạn này phát sóng, fan CP ngất lên ngất xuống, bking nam như Vương Nhất Bác ở nhà cũng phải rửa bát? Quả nhiên nam thần cũng không trốn khỏi việc nhà.

Nhưng bình luận này lại chọc cho wf hai bên phát điên.

Bảo vệ Đào ngốc: Cậu ta không nên rửa bát sao? Thực sự coi mình là tổ tông, Tán Tán nhà tôi còn ốp trứng cho cậu ta nữa kìa.
Yêu nhất má sữa: Lớn hơn 6 tuổi chăm sóc đối phương nhiều một chút là đúng rồi.

Cãi qua cãi lại, cuối cùng hai fan này quyết định xin số điện thoại của nhau để tiện inbox tranh luận.

Vương Nhất Bác rửa xong bát ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Tán đang khoanh chân ngồi trên thảm chọn game.

"Chơi cái gì vậy?"

Tay vừa vặn dừng ở trò Overcooked, Vương Nhất Bác nhíu mày, biểu cảm có chút khó tả.

Tiêu Tán biết cậu lại bắt đầu xị mặt, giả bộ thăm dò hỏi, "Hay...hay là chúng ta xem phim?"

Trước đây họ từng cùng nhau chơi game này, ba củ hành tây nấu một bát canh, Vương Nhất Bác chỉ bỏ hai củ liền bê nồi chạy, Tiêu Tán cầm củ hành ở phía sau vừa đuổi vừa mắng. Tiêu Tán hiểu rồi, Vương Nhất Bác chắc là không muốn cho khán giả nhìn thấy một mặt luống cuống của mình, cũng không muốn bị anh giáo huấn.

Cho nên anh chọn một bộ phim nước ngoài nổi tiếng, hai người cùng ngồi trên sofa xem.

Đoạn đầu là hai nhân vật chính gặp nhau ở Los Angeles, họ nhất kiến chung tình nhưng đều phải khắc chế cảm xúc, cảm thấy không nên bắt đầu một đoạn tình yêu không có kết quả, thậm chí còn không cho nhau phương thức liên lạc.

Xem một lúc, Tiêu Chiến nói anh đi gọt ít hoa quả, Vương Nhất Bác gật gật đầu.

Đợi anh gọt xong một đĩa hoa quả đầy, lại gần mới phát hiện Vương Nhất Bác đang ngủ gà ngủ gật.

Vương Nhất Bác quay xong cảnh đêm liền chạy đến đây, gần như chưa nghỉ phút nào. Bây giờ ở trong môi trường nhẹ nhàng ấm áp, tự nhiên lại có chút buồn ngủ.

Tiêu Tán rón rén đi vào phòng ngủ lấy chăn, cúi người lại gần, động tác rất nhẹ, nhưng một khắc đó, Vương Nhất Bác đã tỉnh ngủ rồi.

Bốn mắt nhìn nhau, mắt Vương Nhất Bác ngập tràn tơ máu, cậu mệt mỏi chớp chớp vài cái, vô thức gọi một câu "Bảo bảo."

Bảo bảo...

Tiêu Tán cả người cứng đờ.

Vương Nhất Bác giơ tay ôm lấy thắt lưng anh, kéo anh về phía mình, Tiêu Tán mất thăng bằng ngã xuống, thần sắc hoảng loạn, không biết có nên lên tiếng nhắc nhở cậu hay không.

"Chợp mắt với em một lúc."

Tiêu Tán bị cậu ôm chặt trong lòng, cả người ngơ ngơ ngác ngác.

Vương Nhất Bác có vẻ rất mệt, rất nhanh đã thấy thở đều đều, chỉ có cánh tay là không chịu buông, Tiêu Tán cuối cùng cũng hồi lại thần, nhớ đến ở đây vẫn còn camera sau lưng không khỏi toát mồ hôi lạnh.

"Anh không buồn ngủ." Anh đột nhiên dùng lực vùng ra, lại cảm thấy mình có chút thất thố, dịu giọng nói, "Em vào phòng nghỉ ngơi đi, anh ở ngoài này xem nốt phim."

Đáy mắt Vương Nhất Bác lóe lên một tia mất mát, trầm mặc nhìn điện thoại, đã có năm sáu cuộc gọi nhỡ, "Em phải đi rồi."

Tiêu Chiến kinh ngạc, nhanh như vậy sao?

"Được, anh tiễn em."

Vương Nhất Bác sửa lại quần áo, Tiêu Tán đi cùng cậu ra cửa, nhìn cậu ngồi ở huyền quan thay giày.

"Đi đường cẩn thận."

Vương Nhất Bác không trả lời.

"Đến nơi thì nhắn tin cho anh."

Vương Nhất Bác xách túi.

"Ở trên xe có thể ngủ một lúc."

Tay Vương Nhất Bác đặt trên tay nắm cửa.

"Bye bye." Tiêu Tán nói xong thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ Vương Nhất Bác đột nhiên quay người lại, mặt xị ra, không vui chất vấn, "Không hôn sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx