#5 - Tiểu Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Tiểu tuyết>(Vào ngày 22, 23 tháng 11)

Thời gian dường như trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt thôi mà đã sắp đến ngày tốt nghiệp.

Cho dù Byun Baekhyun bị Park Chanyeol bao vây chặn đánh bốn năm cũng bắt đầu cảm thấy có phải là thời gian trôi qua quá nhanh không. Trước kỳ nghỉ đông, hai chữ "tốt nghiệp" với Byun Baekhyun mà nói như là một đại từ còn xa lắm.

Vậy thì chờ đến tốt nghiệp đại học thôi. Lúc đó Byun Baekhyun đã nghĩ như vậy đấy. Thật ra dù cậu không nói thì đó cũng là sự thật mà mọi người đều biết.

Sau khi tốt nghiệp đại học tất phải mỗi người một ngả. Byun Baekhyun không muốn Park Chanyeol vì cậu mà buông bỏ cuộc sống của mình, cậu cảm thấy mình gánh không nổi trọng trách nặng như vậy.

Nếu như tốt nghiệp đại học rồi thì hai người bọn họ cũng không ở chung với nhau nữa. Vậy là xong. Đối với hai người cũng tốt.

Park Chanyeol lại cười đến vẻ mặt và cả người không chút bi thương mà sáp đến gần cậu.

"Baekie!"

"Sinh nhật của tớ sắp đến rồi, cậu có mua quà cho tớ chưa?"

Byun Baekhyun chậm rãi ngẩng đầu, ném cho cậu ấy hai tròng mắt trắng dã.

Hàm răng của Park Chanyeol lại lộ ra nhiều hơn, khóe mắt hẹp dài khi cười lên sẽ xuất hiện mấy nếp nhăn nho nhỏ.

"Chưa mua thì tốt hơn, trực tiếp tặng cậu cho tớ có được không?"

Nắm đấm của Byun Baekhyun đánh lên bả vai của Park Chanyeol, lại bị Park Chanyeol dễ dàng bắt được.

Đôi mắt của Park Chanyeol rất đẹp, như một hồ nước phẳng lặng, nhưng mà bây giờ mắt của cậu ấy đang bừng sáng như hai ngọn lửa, Byun Baekhyun như bị làm bỏng, vội vàng nhìn sang hướng khác.

Nhưng khổ nỗi tay vẫn bị Park Chanyeol bắt lấy không có cách nào rút về che lỗ tai.

"Tớ nói thật."

"Đồng ý ở bên tớ là quà sinh nhật tuyệt nhất mà cậu tặng cho tớ."

Byun Baekhyun không được tự nhiên mà giãy tay ra, cũng muốn hỏi cậu ấy như bây giờ thì có chỗ nào không tốt, sao lại có lòng tham không đáy, chẳng phải người yêu cũng chỉ là một danh hiệu thôi sao?

Nhưng một giây trước khi hỏi ra thì cậu lại hiểu. Sau khi tốt nghiệp đại học, dù là người yêu chân chính cũng sẽ đi con đường riêng của mình, huống chi hai người bọn họ chẳng qua là bạn học. Không, hơn cả bạn học, bọn họ là bạn bè. Không, còn hơn cả bạn bè, bọn họ là bạn cùng phòng.

Xem như chỉ là danh hiệu, vậy Park Chanyeol mong muốn danh hiệu nào? Cậu ấy ngày qua ngày cố gắng suốt bốn năm, chỉ là muốn làm cho Byun Baekhyun thừa nhận giữa hai người bọn họ là quan hệ này mà thôi.

Byun Baekhyun cúi đầu, lại một lần nữa cảm thấy mình rất quá đáng, thật sự rất quá đáng.

Mỗi lần nghĩ sao mình lại quá đáng như vậy, cứ bắt nạt Park Chanyeol, thì trong lòng lại có xung động không bằng nghe theo cậu ấy cho rồi.

Sau đó cậu nghe thấy mình nói, "Cái túi AIR JORDAN mà lần trước cậu thích cứ tính cho tớ."

Park Chanyeol che giấu thất vọng đến không để lại chút dấu vết, tươi cười vuốt vuốt đỉnh đầu Byun Baekhyun nói cảm ơn.

Mỗi năm đều có vô số người muốn mừng sinh nhật với Park Chanyeol, nhưng Park Chanyeol luôn thản nhiên với bọn họ, sau đó cầm bánh kem về ký túc xá ăn mừng với Byun Baekhyun. Hơn nữa, tận chức tận trách mà cắm nến thắp lên, tựa như đây thật ra là sinh nhật của Byun Baekhyun.

Ban đầu Byun Baekhyun rất băn khoăn, sau này quen rồi cũng tùy tiện nghe theo cậu ấy. Thật ra, đôi khi trong lòng của cậu nghĩ, mình được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy, ấn tượng trong lòng cậu ấy cũng sẽ ngày càng tệ.

Thật ra như vậy cũng tốt, sau khi Park Chanyeol thấy được khía cạnh ác liệt của Byun Baekhyun thì từ nay về sau chỉ đứng xa mà trông.

Ngờ đâu Park Chanyeol hoàn toàn không đi theo kế hoạch của Byun Baekhyun, trái lại là ánh mắt nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Byun Baekhyun ôn nhu đến có thể làm người khác chết chìm trong đấy.

Park Chanyeol cao tới 185 nên đội cái mũ sinh nhật trông rất khôi hài, Byun Baekhyun hoàn toàn không tôn trọng người có sinh nhật hôm nay chút nào, cười cười một hồi liền ngã xuống giường lăn qua lăn lại.

"Park Chanyeol, giờ cậu trông như đứa bé bại não ấy."

Park Chanyeol không để ý tới cậu, nghiêm túc cắm từng ngọn nến lên bánh kem, lại thắp từng ngọn nến lên, sau đó đứng dậy tắt đèn. Toàn bộ quá trình Byun Baekhyun đều ngồi xếp bằng trên mặt đất nhìn Park Chanyeol chuẩn bị tất cả mọi thứ.

Lúc thổi nến, Park Chanyeol không chút keo kiệt mà lớn tiếng rống nguyện vọng của mình cho Byun Baekhyun nghe.

"Sau này, mỗi khi đến ngày sinh nhật của tớ, Byun Baekhyun cậu đều phải ngoan ngoãn ở bên cạnh tớ, không được đi đâu hết."

Thì giống như bây giờ.

Byun Baekhyun ghét bỏ mà nhếch miệng, "Nói ra sẽ không linh, cậu có biết hay không, chẳng lẽ là cố ý sao?"

Ngay lúc ngọn nến bị thổi tắt lại cảm thấy má trái của mình truyền đến một xúc cảm ấm áp và mềm mại.

"Park Chanyeol, con mẹ nó, cậu muốn chết! ! ! ! ! ! !"

"A! Nói ra sẽ mất linh sao? Tớ phải mau chóng xuống dưới mua cái bánh mới! Giờ này tiệm bánh còn mở cửa không?"

Đó là lần tỏ tình thứ bốn mươi ba của Park Chanyeol.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net