#6 - Tiểu Mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Tiểu mãn>(Vào ngày 20, 21, 22 tháng 5)

-BAEKHYUN-

Hồi ức thật là thứ có thể dìm chết người. Baekhyun nhìn nhìn đồng hồ trong hội trường, thầm nghĩ mình lại có thể ngồi nhớ lại những hồi ức cùng Park Chanyeol suốt nửa tiếng.

Buổi lễ tốt nghiệp bất quá là chạy theo hình thức, dưới khán đài rất nhiều người đã sớm thiếp đi, nhưng tâm trạng của Byun Baekhyun làm cho cậu nghe bài diễn thuyết hào hùng như vậy mà lại ngủ không được.

Cậu tình nguyện tin tưởng cảm giác bất an cực độ này là do mình sắp phải rời xa cuộc sống đại học gắn bó suốt bốn năm.

Lại nói tiếp, Byun Baekhyun thật sự đếm không hết rốt cuộc Park Chanyeol đã không biết xấu hổ mà tỏ tình với cậu bao nhiêu lần.

Càng không muốn thừa nhận nội tâm của cậu đã như một căn nhà cũ kỹ không được tu sửa nên dao động dữ dội.

Trở lại ký túc xá vừa thu dọn quần áo vừa lắc đầu. Không không không. Mình thẳng mà. Thẳng thì không thể thích con trai. Park Chanyeol thích cậu, cậu cũng thích Park Chanyeol, nhưng mà hai người bên nhau, ngoại trừ "buồn cười" thì cậu không tìm được từ khác để hình dung.

Đây là ý nghĩ ngay từ đầu của cậu.

Byun Baekhyun rất hy vọng giờ mình có thể giữ vững ý nghĩ như trước, nhưng mà cậu lại phát hiện hình như mình không làm được.

Sau khi đóng gói tất cả đồ dùng hàng ngày, lại phát hiện căn phòng rất trống trải, mà sự trống trải này thật giống như. . . những màn vui đùa suốt bốn năm qua của cậu và Park Chanyeol chưa từng tồn tại.

Nếu như tất cả chỉ là suy nghĩ chủ quan thì tốt rồi.

Nhưng mà hồi ức lại chân thật như vậy.

Cậu còn nhớ rõ Park Chanyeol nài nỉ mình xin dán hình cả hai chụp chung lên tường, mà mình trong tấm hình kia rất xấu.

Cậu còn nhớ rõ hai người bọn họ mỗi lần kêu thức ăn giao hàng tận nơi thì mùi thức ăn trong phòng sẽ bay khắp hành lang, sau đó bác gái quản lý ký túc xá sẽ xông tới ném hộp cơm đi, phun cả đống nước xịt phòng.

Cậu còn nhớ rõ hai người bọn họ mỗi lúc chán gần chết sẽ xem vô số bộ phim, nhưng so với phim thì điều làm người ta khắc sâu ấn tượng lại là những mẩu đối thoại không có tiết tháo và chừng mực trong lúc chờ đợi.

Nếu như tất cả chỉ là suy nghĩ chủ quan thì tốt rồi.

Đáng chết. Sớm biết có thể như vậy, ngay từ lúc vừa bắt đầu cậu nên thẳng thừng từ chối Park Chanyeol. Mất đi một người bạn bất quá đau ít một chút, ai mà biết được sau khi đồng ý với Park Chanyeol sẽ đau đớn biết bao.

Hơn nữa, giờ cậu rõ ràng vẫn chưa đồng ý với Park Chanyeol, nhưng sao cảm thấy ngực trái bắt đầu đau nhói.

So với lúc cậu nghe được cô bé mà mình thầm mến chuyển trường còn đau hơn.

Park Chanyeol, sau khi tốt nghiệp không có cậu nữa, có lẽ tớ thật sự không quen.

Ngồi ngây người trong ký túc xá cả nửa tiếng, mỗi lần nghe tiếng cửa phòng bật mở đều khẩn trương nhìn sang, nhưng mà người trong lòng nghĩ đến lại không xuất hiện.

Nha. Vỗ đầu mình một cái. Ngơ ngác chờ cái gì chứ? Chẳng phải Park Chanyeol đã sớm được người nhà đón đi chơi sao.

Nở một nụ cười nhạt, kéo hành lý đi ra khỏi cửa. Đoán chừng Park Chanyeol đến trưa vẫn ở cùng với người nhà, lát nữa cũng không về. Cũng tốt, tránh đêm dài lắm mộng, để mình cậu im lặng không chút vương vấn đi khỏi là được rồi, như vậy đối với người nào cũng tốt.

Một mình kéo valy to đùng xuống cầu thang quả thật rất mất sức, mỗi lúc thế này người đầu tiên trong lòng Byun Baekhyun nghĩ đến luôn là Park Chanyeol, nhưng mà cậu ấy không có khả năng xuất hiện ở nơi này. Cậu thầm chế giễu chính mình, được thừa dịp cậu ấy vẫn chưa trở lại tranh thủ thời gian chuồn đi mới đúng chứ.

Thật vất vả đi tới cửa đại sảnh, lúc mở túi sách tìm vé máy bay, mới nghe thấy Park Chanyeol ở sau lưng kêu tên của cậu.

Byun Baekhyun hoàn toàn không có chút kinh ngạc. Cậu nghĩ, đây thật ra là điều mình luôn mong đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net