116. Trang chủ Tứ Quý sơn trang x Cốc chủ Quỷ cốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quà Trung thu sớm đi anh em =)))

***

Cứ vào ngày rằm tháng tám là Quỷ chủ Ôn Khách Hành sẽ phát bệnh lạ, tóc hóa trắng đi lang thang khắp nơi tới sáng mới về và không nhớ bất kì điều gì đã xảy ra đêm hôm trước cả. Đi đêm lắm có ngày gặp ma, rốt cuộc vào một năm mưa bão bất thường đụng phải kẻ nào đó bản lĩnh rất lớn có thể khiến Quỷ chủ mang thai, tiểu Ôn Nhã cũng theo đó mà ra đời.

Bệnh lạ của Ôn Khách Hành sau hôm ấy cũng được chữa khỏi. Đồng nghĩa với việc muốn tìm ra ai là phụ thân của Ôn Nhã còn khó hơn lên trời bởi 1) không thể lợi dụng lúc nương phát bệnh mà mò theo những nơi y có thể đến mà gặp phụ thân và 2) không có chuyện nương để lộ việc mình bị kẻ khác làm to bụng trong khi bản thân là nam nhân.

Đúng vậy, nương của Ôn Nhã là một nam nhân nhưng lại có thể sinh ra một đứa bé là Ôn Nhã đây. Dù Ôn Khách Hành luôn nói cô bé là tiểu tâm can của mình thì y cũng vẫn không thể ưa nổi vị phụ thân không biết mặt kia của cô bé. Chỉ cần nghe Ôn Nhã nhắc đến chuyện tìm phụ thân là sát khí quanh thân y tỏa ra nồng nặc, Ôn Nhã rất sợ phụ thân sẽ bị nương giết luôn mất. Thiên Xảo tỷ nói do tự tôn của nam nhân không cho phép nên mới vậy, làm Ôn Nhã chẳng hiểu gì cả nhưng cũng đành chấp nhận.

Chấp nhận rằng không thể tìm được phụ thân qua nương thôi, chứ cô bé vẫn tự đi tìm được chứ!

Tiểu cô nương còn chưa tới tám tuổi mặt mày xinh đẹp lần đầu xuống núi đương nhiên thu hút ánh nhìn của những kẻ có ý đồ. Cũng may đúng lúc đó Trang chủ Tứ Quý sơn trang Chu Tử Thư đi ngang qua giúp đỡ, Ôn Nhã liền bám riết Chu Tử Thư xin hắn nhận mình làm đệ tử. Dù Chu Tử Thư đứng thứ hai trong danh sách những người Ôn Khách Hành căm ghét (người đứng đầu chính là phụ thân của cô bé) nhưng cô bé rất cần cái Cửu châu sự tẫn tri của Tứ Quý sơn trang, người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, không cần quan tâm đến mấy thứ râu ria như chính đạo với tà phái.

Chu Tử Thư không thích nhận quá nhiều đệ tử, tính đến giờ đã làm Trang chủ hơn mười hai năm rồi hắn cũng chỉ mới nhận ba người là đại đệ tử Trương Thành Lĩnh, nhị đệ tử Tất Tinh Minh và tam đệ tử là Trình Tử Thần thôi, chưa kể Tứ Quý sơn trang không mấy khi nhận nữ đồ đệ, việc Ôn Nhã được hắn nhận làm đệ tử hàng thứ tư đã khiến giang hồ chấn động một phen.

Lúc đầu Chu Tử Thư không quá kì vọng vào Ôn Nhã, suy cho cùng các tiểu cô nương là để sủng ái chứ không phải chịu khổ, hắn chỉ nghĩ cho Ôn Nhã một mái ấm nhỏ chứ chẳng bắt ép cô bé luyện tập gì nhiều. Cô bé nói muốn gia nhập Tứ Quý sơn trang học võ học nghệ để tự mình đi tìm phụ thân, tuổi còn nhỏ mà đầy chí khí như vậy rất tốt, khiến cho Chu Tử Thư vốn đã có cảm tình lại càng thêm thương yêu tiểu đồ đệ này. Nhưng sau một thời gian học võ, tiểu đồ đệ này lại khiến hắn có cái nhìn khác hẳn.

Không những tiếp thu nhanh lại còn có tài năng thiên bẩm, cộng thêm sự chăm chỉ cần cù khiến cô bé trở thành tâm điểm của sơn trang, tiếng tăm vang xa ra cả ngoài núi Côn Minh. Không chỉ thành viên trong trang mà người giang hồ cũng bắt đầu đồn đoán về thân thế của cô bé, ai cũng ngầm cho rằng cô bé là thân sinh nữ nhi của Chu Tử Thư.

"Muội giống sư phụ đến vậy ạ?"

Thành Lĩnh xoa đầu tiểu sự muội đáng yêu mà cười nói, "Ngoại hình thì chỉ khoảng năm phần thôi nhưng khí chất đúng là hết mười phần, nhất là khi muội tập trung cao độ làm việc gì đó, ta còn tưởng sư phụ mặc nữ trang hóa nhỏ lại ấy chứ."

"Đại sư huynh!" – Tinh Minh cuống lên nhìn ngó xung quanh, "Lỡ mà sư phụ nghe được bọn ta lại phải chịu phạt chung với huynh đấy!"

"Không sao đâu, tiểu Ôn Nhã nhất định sẽ bảo hộ tụi huynh đúng không nào?"

Thành Lĩnh theo Chu Tử Thư lâu nhất nên dễ dàng cảm nhận được sư phụ thiên vị Ôn Nhã thế nào, nếu là so sánh hắn và Ôn Nhã giống nhau thì chỉ giúp hắn thêm vui vẻ thôi, sẽ không phật ý đâu. Sư phụ của cậu trước nay không gần nữ sắc, nếu có ai muốn vấy bẩn thanh danh sư phụ bắt người đổ vỏ thì nhất định người đã dập từ trong trứng nước rồi, đâu có để tới nỗi giang hồ đồn đại lớn đến vậy chứ. Nhất định là có uẩn khúc!

"Sư phụ!" – Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền, Chu Tử Thư chậm rãi bước vào sân, ôm Ôn Nhã bế lên khi cô bé chạy lại gần theo phản xạ, "Sư phụ, có khi nào con là con gái của người không?"

"Nếu ta có cái diễm phúc đó thì phải cảm tạ trời xanh rồi." – Chu Tử Thư mỉm cười xoa đầu cô bé, hắn hơi suy tư mà hỏi, "Nhã Nhi của chúng ta năm nay vừa tròn tám tuổi nhỉ? Con còn nhớ nương của mình trông như thế nào không?"

"Nương rất đẹp! Xuống núi lâu như vậy rồi nhưng con chưa từng gặp ai đẹp hơn nương cả! À không tính sư phụ nha, sư phụ cũng rất đẹp nhưng không cùng kiểu đẹp như nương."

Đúng rồi, không ai đi so vẻ đẹp của nam và nữ cả, Chu Tử Thư dò hỏi thêm, "Nương của con có điểm đặc biệt gì khác người không? Về ngoại hình như mắt hay... tóc chẳng hạn?"

"À, tóc của nương con ngày xưa đã từng có lúc bạc trắng toàn bộ đó! Dù khuôn mặt người vẫn trẻ nguyên như cũ."

"Sao cơ?! Tóc bạc?!"

Chu Tử Thư còn đang định hỏi tiếp thì Tất Trường Phong đã hổn hển chạy tới:

"Trang chủ! Lớn chuyện rồi! Quỷ chủ dẫn theo tụi quỷ chúng bao vây chúng ta!"

Tất thúc vừa dứt lời thì tiếng tù và ma quái vang lên, đúng là dấu hiệu của tụi ác quỷ núi Thanh Nhai. Chu Tử Thư đặt Ôn Nhã xuống dặn dò:

"Nhã Nhi, dù có chuyện gì cũng không được rời khỏi đây nghe chưa? Ở lại với tam sư huynh của con!"

Chu Tử Thư thấy Ôn Nhã được dẫn đến nơi an toàn rồi mới yên tâm đến chính sảnh. Sắc đỏ quen thuộc tung bay trong gió đập vào mắt hắn, hắn hừ lạnh nhìn kẻ khó ưa đã gây bao rắc rối cho mình suốt nhiều năm qua mà gằn giọng:

"Quỷ chủ đại nhân bày trận lớn như vậy là muốn khiêu chiến với toàn bộ võ lâm sao? Đừng quên rằng nếu không vì Tứ Quý sơn trang phản đối thì Quỷ cốc đã bị thanh trừ rồi, ngươi nếu đã không muốn sống thì hôm nay ta sẽ thay mặt võ lâm tiêu diệt Quỷ cốc!"

"Bản tọa không rảnh quan tâm đám giả nhân giả nghĩa các ngươi làm trò mèo gì, bớt nói nhảm rồi trả lại nữ nhi cho bản tọa đi!"

"...Nữ nhi?"

Tứ Quý sơn trang hiện tại ngoài các thẩm thẩm ra chỉ có duy nhất một tiểu cô nương là Ôn Nhã... a? Ôn Nhã... họ Ôn của Quỷ chủ Ôn Khách Hành! Quỷ chủ có con gái từ khi nào? Mỗi lần y chạm mặt với hắn đều ra vẻ chơi bời của tụi hoa hoa công tử, đôi lúc còn dâm đãng cố ý quyến rũ người khác, đâu ra dáng dấp của người làm cha? Hơn nữa Ôn Nhã rõ ràng là nữ nhi của hắn! Có lẽ nương của Ôn Nhã lưu lạc Quỷ cốc khi đang mang thai con bé, là tên Quỷ chủ này nổi ý xấu muốn lợi dụng con bé!

"Quỷ chủ ngươi phóng đãng thành thói, con rơi con rớt chắc hẳn nhiều vô số, đâu cần phải đi nhận bừa nữ nhi của Chu mỗ thế?"

"Ngươi nói bậy! Nhã Nhi từ khi nào thành nữ nhi của ngươi?!"

"Không giống Quỷ chủ, Chu mỗ là người thủ lễ không ham sắc dục, chỉ có duy nhất một đêm phong lưu trong rừng trúc đó vào tám năm trước với nương của Nhã Nhi, Nhã Nhi chắc chắn là nữ nhi của ta!"

Ôn Khách Hành nghe xong như ngẫm ra cái gì, cả khuôn mặt đỏ bừng lên vì thẹn, sau đó lửa giận bùng lên không kiềm chế được, rút quạt tấn công Chu Tử Thư. "Nhã Nhi là con của bản tọa, không liên quan tới ngươi!"

Võ công của hai người vốn ngang nhau, mỗi lần đại chiến là kéo tới vài ngày, đám thuộc hạ cũng chỉ có thể ngồi nhìn nhau vì chưa có lệnh được tấn công. A Tương thấy nhàm chán thì mỉa mai nhóm thuộc hạ Tứ Quý sơn trang rằng, "Nhã Nhi của chúng ta xinh đẹp lanh lợi giống chủ nhân đến tám chín phần, đâu ra đống **** các người mà dám so sánh chứ? Rõ ràng là con gái của chủ nhân!"

Cửu Tiêu nghe thế nổi cơn tam bành đớp lại, "Nhã Nhi đáng yêu thuần lương, chỗ nào xấu xa tà ác như Quỷ chủ mà so? Rõ ràng là viên ngọc quý của danh môn chính phái, là nữ nhi ruột thịt của Trang chủ!"

Bên trên đấu tay đôi bên dưới đấu võ mồm, nhân sĩ giang hồ khác đến hóng chuyện liền lan truyền câu chuyện Trang chủ Tứ Quý sơn trang và Cốc chủ Quỷ cốc tranh giành nữ nhi, đến tận sau này vẫn là giai thoại trong lòng người nghe vì mức độ thú vị của nó. Tò mò về cô con gái một thì tò mò về nương của cô bé mười, không biết là nữ nhân nào tài giỏi tới mức câu được hồn của hai biểu tượng chính tà đối nghịch trong võ lâm, còn khiến họ tranh giành sứt đầu mẻ trán không ngại khả năng phải đổ vỏ cho đối phương.

Lại nói đến Ôn Nhã khi nghe Quỷ cốc bao vây thì biết mình đã bị nương phát hiện, cô bé tuy nhớ nương nhưng cũng không nỡ xa sư phụ, thầm nhủ cứ trốn trước xem tình hình thế nào. Nhưng mãi mà chẳng thấy có tin gì khác ngoài tiếng đánh nhau, cô bé sợ có người bị thương liền mặc kệ Trình Tử Thần can ngăn chạy ra ngoài.

"Cha! Sư phụ! Hai người đứng đánh nhau nữa!"

"Nhã Nhi!" – Cả hai cùng đồng thanh gọi, sau đó cùng lúc lườm nhau cháy mặt.

Khi không chỉ có hai người thì Ôn Nhã sẽ không gọi Ôn Khách Hành là nương, "Con muốn ở đây học võ với sư phụ, sẽ thường xuyên về thăm người mà, cha cho phép con nhé?"

"Nhã Nhi, đừng để bị lừa, con là con gái của ta, không phải của y!" – Chu Tử Thư thấy Ôn Nhã chạy về phía Ôn Khách Hành thì kéo cô bé lại.

"Ngươi buông tay! Đừng có nói linh tinh!" – Ôn Khách Hành vội vã quát.

"Con nói nương của con từng có tóc bạc mà đúng không? Năm đó ta trúng mê hương chạy vào rừng trúc bắt gặp một mỹ nhân tóc bạc trắng cả đầu nhưng dung mạo vẫn rất trẻ, đêm ấy cách đây đúng tám năm, con chắc chắn là con gái của Chu Tử Thư ta!"

"Ngươi câm miệng!" – Ôn Khách Hành tính phóng quạt chặn lời của Chu Tử Thư mà không dám vì Ôn Nhã đang ở bên cạnh hắn, sợ con gái bị thương nên chỉ có thể tức giậm chân mà mắng, "Toàn chuyện hoang đường, Nhã Nhi con đừng tin lời hắn!"

"Sư phụ... người nói thật ư?! Sư— không phải, phụ thân! Cuối cùng nữ nhi cũng tìm được người rồi!" – Ôn Nhã vỗ tay sung sướng, ôm chầm lấy Chu Tử Thư.

Ôn Khách Hành giận run người, nghĩ tới việc tiếp theo sẽ đến và mấy trăm cặp mắt đang nhìn chằm chằm thì toát mồ hôi, cắn răng chuồn trước. Ôn Nhã buột miệng gọi một tiếng nương, làm Chu Tử Thư giật mình gặng hỏi cô bé. Nghe rõ đầu đuôi rồi thì hắn vẫn chưa hết sững sờ, giao cô bé lại cho Cửu Tiêu dặn trông nom thay hắn, hắn phải đi xác nhận một việc.

Chu Tử Thư đi một mạch hai tháng, lúc quay về thì không chỉ có một mình. Ôn Nhã thấy phụ thân và nương cùng về thì vui lắm, líu lo quấn quýt họ, còn hỏi từ nay về sau một nhà ba người chúng ta sống cùng nhau được không. Ôn Khách Hành hừ lạnh đi thẳng vào phòng Chu Tử Thư không thèm trả lời, Chu Tử Thư thì cười xòa xoa đầu cô bé:

"Là bốn người, Nhã Nhi sắp có đệ đệ hoặc muội muội rồi."

Oa! Đôi mắt tròn xoe của Ôn Nhã mở lớn vì bất ngờ, vừa nhận phụ thân đã có thêm đệ đệ hoặc muội muội, thật may mắn nha! 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net