117. Chu Ôn tóc bạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trả req cô Miên, nội dung Ôn tóc bạc với Niệm Tương. Ý tưởng ban đầu thì nhiều lắm mà trong quá trình viết thì lộn xộn như nồi lẩu thập cẩm, xin lỗi cô ;A;

***

Trương Niệm Tương, ái nữ duy nhất của Trang chủ Tứ Quý sơn Trang Trương Thành Lĩnh, nửa điểm cũng không giống với cha mình.

Về ngoại hình, cô bé là phiên bản thu nhỏ của mẹ bé, thế nên bề ngoài không giống cha Thành Lĩnh chút nào. Về tính cách, cô bé chẳng có tí gì là ngây ngô thuần phác như cha mình hồi nhỏ, cũng không nghiêm túc chỉn chu như cha mình sau khi đã bái Chu Tử Thư làm sư phụ, tức là cũng chẳng giống thái sư phụ của mình luôn. Sự tinh quái lanh lợi của cô bé đặc sệt sự tương đồng với thái sư thúc Ôn Khách Hành.

Chính vì thế nên thúc điệt nhà này rất hợp tính nhau, cứ rảnh ra một cái là lại thấy hai người dắt tay nhau đi chơi khắp nơi. Ôn Khách Hành tính ra đáng tuổi ông của Niệm Tương, nhưng vẻ ngoài của y đã dừng lại ở tuổi ba mươi, trừ mái tóc bạc trắng ra thì một nếp nhăn cũng chẳng có trên mặt. Mà mái tóc này còn tăng thêm vẻ thoát tục cho y, dắt tay cô bé mười tuổi xinh đẹp như ngọc nữ Niệm Tương bên cạnh thật khiến người ta cảm thán vì khung cảnh tuyệt mỹ. Mỗi tội cái đẹp lại hay thu hút cái ác, thêm cái nết kiêu ngạo được cưng sủng tận trời của hai tiểu bá vương Tứ Quý sơn trang khiến hai người thường xuyên vướng phải rắc rối, không trầy trật thì cũng te tua.

Mà chuyện này làm Trang chủ tiền nhiệm và Trang chủ đương nhiệm của Tứ Quý sơn trang đau đầu không thôi.

Ôn Khách Hành và Niệm Tương là mạng sống của bọn họ, họ không muốn hai vị tiểu tổ tông này chịu chút ủy khuất nào chứ đừng nói là đối mặt với nguy hiểm. Nhưng công vụ sơn trang bận rộn không thể lúc nào cũng ở bên hai thúc điệt, cho người đi theo thì luôn để mất dấu, đến khi tìm thấy thì cả người đã tơi tả. Giận dữ mắng phạt rồi cũng chỉ được một thời gian liền đâu vào đấy, thực sự khiến họ bối rối không biết nên làm thế nào.

Thế là Đặng Dương – đứa con trai duy nhất của Đặng Khoan và Cao Tiểu Liên vốn đang định bái Thành Lĩnh làm sư phụ đã được chuyển sang làm đệ tử của Ôn Khách Hành. Chu Tử Thư trước nay lo cho sức khỏe của Ôn Khách Hành nên không để y nhận đệ tử, vậy nên cậu bé là đồ đệ đầu tiên của y, y đương nhiên dốc lòng dốc sức dạy dỗ. Và thời gian đưa Niệm Tương đi chơi cũng giảm đi, Niệm Tương có bạn mới gần tuổi cũng không đòi đi chơi nữa mà ở bên Ôn Khách Hành xem y dạy võ cho Đặng Dương.

Chu Tử Thư và Trương Thành Lĩnh những tưởng có thể thở phào thì lại nhận ra có gì đó sai sai, cũng chẳng biết là sai ở đâu, giờ hai tiểu tổ tông đã hạn chế ra ngoài gây họa rồi cơ mà?

"A Nhứ, Tiểu Dương đáng yêu cực kì! Dáng vẻ lúc chăm chú luyện kiếm trông y hệt huynh vậy, làm ta chỉ muốn ôm nó rồi nhéo má một cái!"

"Cha ơi, Dương ca ca học võ nhanh lắm! Thái sư thúc vừa chỉ dạy một lần là huynh ấy làm ngay được! Dương ca ca tài giỏi quá!"

"Tiểu Dương rất thông minh nha~ ta dạy văn nó cũng học nhanh mà ta dạy võ nó lại càng thạo! Thật sự là đồ đệ tâm đắc của ta!"

"Dương ca ca rất tốt, cái gì cũng chia cho con phần lớn, huynh ấy thấy con thích còn nhường lại cho con luôn!"

"A Nhứ, Tiểu Dương nó..."

"Cha ơi, Dương ca ca huynh ấy..."

Ừm, họ đã nhận ra sai ở đâu rồi. Ban đầu họ muốn dời sự chú ý của Ôn Khách Hành và Niệm Tương khỏi thế giới đầy rẫy hiểm nguy ngoài kia vào một người khác có thể khiến họ an tâm hơn, ai ngờ người này còn đáng sợ gấp nhiều lần những thứ đó. Bởi Đặng Dương đang đe dọa vị trí của bọn họ trong lòng hai tiểu bá vương kia.

Chu Tử Thư đã ngấm ngầm đếm thầm số lần Ôn Khách Hành gọi tên mình so với đồ đệ, quả nhiên thấy ít hơn hẳn. Không biết đến thì thôi, biết rồi thì lửa giận cứ âm ỉ trong người, gần như nghẹn cứng không thể phát tác. Trương Thành Lĩnh cũng bực bội không kém sư phụ mình, cải nhà trồng được còn chưa lớn đâu mà đã có dấu hiệu bứng gốc chạy theo heo rồi.

Thế là sư đồ hai người bày mưu, dồn sức rèn cho Đặng Dương cấp tốc để cậu bé sớm cứng cáp sau đó đẩy xuống núi du tẩu giang hồ càng sớm càng tốt, cách xa Ôn Khách Hành và Niệm Tương. Đáng thương Đặng Dương ban đầu như vị cứu tinh của cặp sư đồ nọ, giờ đây lại bị họ coi như cái gai trong mắt. Cũng may cậu bé có tiềm năng lại cần mẫn, học võ từ ba người một lúc mà không bị tẩu hỏa nhập ma, võ công tăng tiến không ngừng, vừa tròn mười lăm liền có thể đi khắp nơi làm đủ các loại nhiệm vụ thu thập tin tức cho Tứ Quý sơn trang.

Chu Tử Thư và Trương Thành Lĩnh còn chưa kịp ăn mừng thì đã phát hiện ra hai tiểu bá vương của Tứ Quý sơn trang cũng đã theo đuôi Đặng Dương đi làm nhiệm vụ rồi, thật sự chẳng coi ai ra gì! Hai thầy trò không mưu mà hợp đều thống nhất nhà dột thì phải sửa chứ không thể đổ cho trời mưa to, nhất trí trừng trị cặp thúc điệt nhí nhố không biết quý trọng mạng sống kia. Mà hình phạt hiệu quả nhất để hai người này không thể đi gây họa chính là tách họ ra mỗi người một nơi.

Quả nhiên bị tách riêng khiến sức mạnh bị xẻ đôi, không có người kia cùng bày mưu tính kế và truyền động lực nên chẳng vượt được khỏi tường rào sắt mà nhị vị trang chủ bày ra. Ôn Khách Hành và Niệm Tương thấy cách bình thường không thể dùng liền xài hạ chiêu, lấy nước mắt cá sấu rửa mặt mỗi ngày, cố ý chỉ những lúc có hai người kia mới nặn ra vài giọt. Nào ngờ nhị vị trang chủ đã rèn quyết tâm sắt đá, một chút cũng không chịu lung lay. Thế là nữ nhi bảo bối của Trương Thành Lĩnh nhờ đến sự trợ giúp cuối cùng: Kiếm Tiên núi Trường Minh, Diệp Bạch Y.

Diệp Bạch Y nhiễm khói lửa nhân gian nhiều năm tuy không quá cứng nhắc như trước nữa nhưng cũng không phải dễ lừa, cố tình luôn bị "tiểu nhân" tiểu ngu xuẩn và "nữ tử" tiểu Tương Nhi dụ dỗ cho mềm lòng. Lão nhân gia cũng biết thừa hai tiểu tổ tông này làm trò mèo nhưng không thể từ chối, thầm nghĩ kẻ nào chiều chuộng họ thành cái dạng này thì tự mà lãnh hậu quả, việc gì ông phải phí tâm phí sức ngăn cản chúng gây họa chứ?

Chu Tử Thư và Trương Thành Lĩnh trơ mắt nhìn hai vị tiểu tổ tông kia được Diệp Bạch Y mang đi du ngoạn giang hồ, đau khổ bóp trán suy nghĩ xem có cách nào nhốt được bảo bối nhà mình lại hay không. Thất gia và Đại vu vừa đúng lúc ghé thăm, Thất gia nghe đầu đuôi sự tình thì phì cười, trêu chọc Chu thủ lĩnh đã từng rất lắm chiêu nhiều kế sao giờ đây lại thúc thủ vô sách với chuyện cỏn con thế này.

"Vừa hay đợt này chúng ta đưa gia đình Lộ Tháp đến Trung Nguyên chơi một chuyến, tiểu nữ nhi của nó rất đáng yêu, đứa cháu gái bên nhà vợ nó lại là mỹ nhân bại hoại, không ngại giúp nhị vị Trang chủ phân ưu một chút."

Lúc này Ôn Khách Hành và Niệm Tương đi chơi lâu đã có chút nhớ nhà, định dạo một vòng nữa rồi sẽ về thì bất chợt nghe được câu chuyện phiếm bên hàng nước của mấy nhân sĩ giang hồ. Nào là "Chu trang chủ hình như đã phải lòng một mỹ nhân Nam Cương eo nhỏ chân dài", rồi thì "Trương trang chủ sắp nhận một nữ nhi làm con nuôi", "Tứ Quý sơn trang thêm thành viên mới", xì xào bàn tán ầm ầm không ai không biết. Hai vị tiểu bá vương nào đó nghe xong thì ba máu sáu cơn ghen tuông lồng lộn lập tức phóng về, như kéo dính chó bám chặt trên người Chu Tử Thư và Trương Thành Lĩnh không rời.

Thất gia trước khi rời đi không ngại thêm dầu vào lửa giúp bằng hữu lâu năm của mình, "Thật tiếc vì mối duyên này không thành, Tử Thư à, thi thoảng ta lại gửi tới vài người, đến bao giờ huynh vừa ý thì thôi. Cả Thành Lĩnh nữa, nương tử của Lộ Tháp vẫn còn một nữ nhi nữa, đợi con bé cứng cáp hơn thì—"

"Thất gia mời đi, không tiễn!" – Ôn Khách Hành và Trương Niệm Tương cùng đồng thanh đuổi khách, đổi lại tiếng cười vang của Thất gia và tiếng cười thầm trong lòng nhị vị trang chủ. Thế là đã có cách áp chế tối đa tính ham chơi của hai thúc điệt kia rồi!

Nhưng nhị vị trang chủ mừng hơi sớm, bởi quân cờ họ từng lợi dụng là Đặng Dương nay đã trưởng thành trở về đầy chính kiến và chí khí, không e ngại tranh giành sư phụ và nương tử tương lai từ tay họ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net