118. [H] Thủ lĩnh Thiên Song x Cốc chủ Quỷ cốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: có pầu nhưng vẫn doi như thú vì 2 đứa này đều điên ạ =)) Trả req cô Shi, đồ tà râm =))) quỷ sẽ bám theo cô và nuốt chửng cô cho coi =))))))))))

***

"Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, còn đầu lĩnh tụi ác quỷ thì không biết thế nào?"

Chu Tử Thư khàn giọng hỏi người đang bị trói hai tay treo lên xà nhà và quỳ ngồi trên bệ đá kia, mắt hắn chăm chú không rời vào đống dâm dịch chảy đầy giữa hai chân của y. Không khí ngục thất rét lạnh, Ôn Khách Hành cũng chỉ còn một lớp áo mỏng dính khoác hờ trên người nhưng y đã bị tình triều nung đến vã mồ hôi như tắm, bờ môi sưng đỏ của y không còn ngăn nổi tiếng rên rỉ nữa. Dù cả cơ thể lẫn đầu óc đều đang bị giày vò bở mị dược nhưng y vẫn cố giữ tỉnh táo đáp trả hắn:

"Haa... Chu thủ lĩnh bắt ta về đây... a... chỉ để hỏi câu đó?" – Tiếng của y đứt quãng, thân dưới không tự chủ lắc lư mong giải tỏa sự ngứa ngáy nơi hậu huyệt. "Mấy tháng... ưm... không gặp thôi mà đã thành mèo bệnh rồi?"

Bàn đá bên cạnh Chu Tử Thư bị một chưởng của hắn đập vỡ tan, hắn chầm chậm đứng dậy tiếp cận y, liếc một lượt từ khuôn mặt yêu nghiệt câu hồn xuống xương quai xanh quyến rũ, qua bộ ngực có chút sưng lên không rõ lí do rồi dừng lại tại vùng bụng hơi nhô lên của y. Nộ khí chưa vơi chút nào bỗng bị cảnh này làm tăng thêm, hắn bóp cằm y để tầm mắt cả hai chạm nhau.

"Ngươi vậy mà có thể mang thai? Đứa bé là con ai?"

"Quan trọng sao? Quấy rầy đến nhã hứng của Chu thủ lĩnh? À, ta quên mất," – Ôn Khách Hành phì cười, "Ngài có bệnh sạch sẽ, không thích dùng đồ người khác đã chạm qua. Khiến ngài thất vọng rồi, ta đây chơi bời vô số, không nhớ được cha của nó là ai. Chu thủ lĩnh nể tình ta đã từng hầu hạ ngài không ngơi nghỉ ba ngày ba đêm mà phóng ta ra ngoài tìm người khác giải dược đi."

Bàn tay đang bóp cằm y lập tức chuyển xuống cổ, y muốn rên rỉ cũng không được nữa, không khí bị chặn khiến lồng ngực đau đớn, sắc mặt y dần tái nhợt đi. Đang lúc y tưởng mình sẽ bị bóp chết thì Chu Tử Thư đã buông ra, đôi mắt hắn đầy tơ máu nhìn y như muốt nuốt chửng y. Sát khí đặc quánh bao trùm ngục thất tối tăm, bàn tay thô ráp vì dùng kiếm lâu năm của Chu Tử Thư đặt lên ngực y, bắt đâu ve vuốt sỗ sàng, rải đầy vết bầm tím trên da thịt trắng nõn của Ôn Khách Hành.

"Đêm đó rõ ràng là lần đầu của ngươi, bị ta thao đến không khép nổi chân, đút no một bụng tinh dịch đến di chuyển cũng khó khăn. Thế mà chưa được bao lâu thì cái cơ thể dâm đãng này liền lên cơn khát tình, phải đi tìm nhiều nam nhân như thế để thỏa mãn?" – Hắn trèo lên bệ đá, từ đằng sau ôm cả người Ôn Khách Hành vào lòng. "Quỷ chủ đại nhân lựa lời cho khôn ngoan, đừng cố tình chọc tức ta."

Dứt lời thì đút thẳng hai ngón tay vào hậu huyệt đã bị mị dược nới lỏng, sự co bóp ẩm ướt khác thường nuốt chửng lấy chúng khiến Chu Tử Thư thở dốc tưởng tượng đến việc thay thế côn thịt của mình thì sẽ còn tiêu hồn đến mức nào, hắn cởi quần dùng tay còn lại bắt đầu tự tuốt lộng cho con dã thú đang dần cứng lên. Miệng hắn cũng không rảnh rỗi, hết mút lại cắn, chẳng mấy chốc bờ lưng trần của Ôn Khách Hành đã bị bao phủ bởi hôn ngân tím xanh.

Hậu huyệt đã nới lỏng đủ nhưng Chu Tử Thư cũng chưa cho vào ngay, hắn cố ý để côn thịt cọ qua cọ lại tra tấn kẻ đang bị mị dược hành hạ cực kì thảm. Ôn Khách Hành bị sự trống rỗng giày vò đến mất thần trí, vểnh mông lên cao mong được thứ ấm áp nóng bỏng kia lấp đầy mà không được, bất lực cầu xin:

"Cho vào đi... ah... cho ta đi!"

Chu Tử Thư một tay nâng cằm y để ngửa lên cho hắn hôn liếm khuôn mặt đỏ bừng của y, tay còn lại xoa nắn ngực xong trượt xuống phần bụng nhô lên của y, "Thật sự không nhớ cha đứa bé là ai sao? Kẻ ưa sạch sẽ như Chu mỗ quả thực không dám cho vào, sợ lây dính thứ bẩn thỉu của kẻ khác."

"Haha..." – Ôn Khách Hành nghe thế nổi hứng trêu đùa, "Không ngờ Chu thủ lĩnh cũng có thể xù lông như tụi mèo bị xâm phạm lãnh thổ, thật đáng yêu!"

Bàn tay đang đặt trên bụng hơi co vào thành động tác muốn bóp nát thứ gì đó, hắn gằn từng tiếng vào tai y đe dọa, "Thích so sánh ta với mèo vậy ư? Quỷ chủ đại nhân có biết tụi mèo đực có thể giết chết lũ mèo con chỉ để mèo cái động dục lần nữa cho chúng hưởng dụng? Con ruột chúng còn không để ý, vậy con của kẻ khác... không cần nói cũng biết rồi?"

"Chu Tử Thư! Ngươi dám— Á!!!!!"

Tiếng hét thảm thiết vang vọng ngục thất, kèm theo đó là tiếng lạch bạch dồn dập mờ ám khiến người nghe mặt đỏ tai hồng. Ôn Khách Hành chưa hết bất ngờ vì bị nam căn cứng rắn đâm vào như muốn xuyên thủng y thì đã bị tra tấn trong khoái cảm xen lẫn đau đớn, tiếng rên la của y cũng vỡ dần ra theo thân dưới bị đụng nát của mình. Cơ thể y từ khi mang thai đã trở nên nhạy cảm cực kì, bị Chu Tử Thư tấn công hung bạo càng đẩy nhanh sự cao trào, nhưng y muốn bắn cũng không được vì nam căn đã bị kẻ xấu xa kia bóp lấy ngăn chặn.

"Buông... a! Buông tay! Tên hỗn đản!"

Người bị mắng chửi không thèm để tâm, hắn còn đang mải đắm chìm trong sự sung sướng tột cùng từ cái miệng nhỏ tham lam bên dưới, không chú ý được điều gì khác. Hắn ôm y chặt hơn khi thấy y giãy giụa muốn trốn, áp chặt lưng người kia với ngực mình không chừa lại dù chỉ một chút khoảng cách. Hơi thở của hắn hỗn loạn, mắt nhắm lại hưởng thụ sự hầu hạ của huyệt động tiêu hồn kia.

"Thật sướng... haa... vừa chật vừa ướt sũng... thích quá..."

"A a...! Chu Tử Thư! Tha ta a... ưm ưm...!"

Tiếng nỉ non kêu dâm của y bị nụ hôn của hắn chặn đứng, đầu gối cọ xát với đá có hơi đau nên hắn liền đổi tư thế ngồi xuống, cũng nâng hai chân Ôn Khách Hành cho y ngồi thẳng lên côn thịt của hắn để hắn tiếp tục quất xuyên. Ôn Khách Hành bị ức hiếp đến khóc nức nở, nước mắt chảy dài trên má trông đáng thương vô cùng. Chu Tử Thư vén phần tóc đang rũ xuống của y sang một bên để tiện rải hôn ngân lên cổ y, hơi thở của hắn tới đâu là bỏng rát tới đó, thật muốn mạng y.

"Con của ngươi..." – Ôn Khách Hành cuối cùng cũng không chịu nổi, y chỉ mong có thể được phóng xuất càng nhanh càng tốt. "Chỉ ngươi... Chu Tử Thư... ta chưa từng... a... cùng ai ngoài ngươi..."

Y vừa nói xong thì bên trong y bất chợt bùng nổ, toàn bộ tinh dịch nóng bỏng đốt cháy cơ thể và tâm trí y. Côn thịt của y cũng được buông tha, y bắn ra khi tầm nhìn trở nên trắng xóa. Cổ tay bị trói cũng được trả tự do, y xụi lơ thả toàn bộ trọng lượng dựa vào người Chu Tử Thư, không thể làm được gì khác ngoài thở hổn hển sau cơn cao trào.

Qua một lúc, lấy lại được chút tỉnh táo, Ôn Khách Hành mới nhếch mép cười đáp lại cái nhìn chằm chằm của Chu Tử Thư, "Lời của ta liệu có đáng tin không? Ta có thể nói bừa vì đang cầu mong sự giải thoát thôi. Chu thủ lĩnh nên cẩn thận thì hơn."

"Ôn Khách Hành... ta thật muốn bóp chết ngươi."

"Nhưng ngươi không thể, phải không? Vì vẫn có khả năng đứa bé là con ngươi. Haha, thật thú vị! Ban nãy ngươi hỏi ta, đầu lĩnh ác quỷ liệu có ăn thịt con mình hay không. Vậy giờ ta hỏi ngược lại ngươi, Thiên Song chi chủ liệu có dám ăn thịt con mình không?"

Chu Tử Thư mân mê vuốt ve phần bụng nhô lên của y đầy dịu dàng, hắn ngẫm nghĩ gì đó rất say sưa trước khi đột nhiên hỏi, "Hôm nay tự dưng ngươi tới thanh lâu đó làm gì?"

Ôn Khách Hành không nhìn hắn trả lời, "Tất nhiên là tới tìm vui rồi, ai ngờ lại gặp phải ngươi để bị bắt thế này. Sao tự dưng nhảy sang chuyện đấy?"

Chu Tử Thư bật cười, côn thịt đang chôn sâu bên trong đã lại một lần nữa cương cứng, hắn đặt y nằm nghiêng để chân y vắt lên hông mình, cọ mũi hít lấy mùi hương ở hõm cổ y lẩm bẩm, "Mùi giấm chua loét thế này, Ôn nương tử hẳn là vác bụng bầu đến đánh ghen đi?"

"Ai nói?!" – Ôn Khách Hành bực bội gắt, muốn thoát khỏi gọng kiềm của Chu Tử Thư mà không nổi, chỉ có thể để mặc hắn thích gì cứ lấy. "Ưm... a... khốn nạn! Nhẹ thôi, tính đâm rớt nó hay sao?!"

Hắn gặm tai y, "Giờ ta đã biết ngươi có thể mang thai, vậy ta sẽ giam ngươi ở đây, để ngươi sinh thật nhiều con cho ta. Hừ..." – Hắn rên rỉ vì sự sung sướng mà huyệt động dâm đãng kia mang lại. "Còn đứa bé đang ở trong bụng ngươi... Nếu ngươi đã không chắc cha đứa bé này là ai, chi bằng hai ta tiễn nó một đoạn đường đi?"

"Ngươi—! Không bằng cầm thú!"

"Cả hai ta mới đúng, Ôn Khách Hành. Biết bản thân đang mang thai còn dám tham hoan câu dẫn chọc tức ta, ngươi cũng đâu có màng tới sự sống chết của nó? Không bằng xem nó mạng lớn tới đâu, nếu có thể sống sót qua đêm nay thì nó chính là huyết mạch của Chu Tử Thư ta."

"Ngươi điên rồi! Á! CHU TỬ THƯ!" 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net