Phần 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và cậu ấy chơi thân với nhau từ hồi còn bé xíu, 2 đứa học chung lớp từ mẫu giáo tới khi ra cấp 3 thì chúng tôi mỗi đứa mỗi lớp, tuy vậy cứ mỗi giờ ra chơi là cậu ấy lại chạy qua lớp chơi cùng tôi vì cậu biết tôi trầm tính ít trò chuyện với bạn cùng lớp nên phải ở cạnh tôi. Hai đứa từ nhỏ đi học lúc nào cũng đưa đón nhau trên chiếc xe đạp, tôi yêu thầm cậu ấy từ khi tôi bắt đầu nhận thức được sự nhung nhớ và ghen tuông, cậu luôn là người bênh tôi khi bị đám bạn chọc ghẹo. Năm lớp 11 cậu quyết định nghỉ học vì hoàn cảnh gia đình không có điều kiện cho cậu đi học, nhà cậu ấy nghèo lắm bố lại mang căn bệnh ung thư. Ngày cậu ấy nói tớ nghỉ học đi làm kiếm tiền lo cho gia đình tôi đã khóc và năn nỉ cậu ấy bằng mọi giá không được nghỉ học nhưng rồi cậu vẫn phải quyết định nghỉ vì không còn cách nào khác. Cậu ấy được người quen giới thiệu xuống Hà Nội làm phục vụ cho quán cafe khi mới chớm 16t. Một thời gian dài tôi và cậu không có cách gì để liên lạc với nhau, tôi không còn được cậu chở đi học mỗi ngày nữa, có những lúc tôi nhớ cậu đến phát khóc.

Mãi tới năm tôi học 12 bố mẹ tôi mới lắp điện thoại bàn, khi ấy tôi mới có cơ hội trò chuyện với cậu mỗi ngày, cứ hết giờ làm hoặc quán không có khách cậu lại lén sử dụng điện thoại bàn ở quán gọi về cho tôi, cậu hỏi thăm tôi học hành thế nào, có ai chọc ghẹo tôi như ngày xưa không? Rồi còn hỏi tôi thích quà gì tết về cậu ấy sẽ mua tặng, cậu luôn động viên tôi phải thật cố gắng thi đậu Đại Học dưới Hà Nội để sau có cơ hội được gặp nhau và quan trọng sau này tôi sẽ có tương lai tươi sáng không phải đi làm nhân viên phục vụ bàn giống cậu ấy! Cậu ấy tiếp cho tôi động lực, và tình yêu với cậu trong tôi ngày càng lớn mạnh nhưng tôi chẳng thể nào nói ra bởi lẽ chúng tôi đều là con trai.

Thời gian cứ thế trôi, tôi và cậu vẫn gọi điện trò chuyện với nhau mỗi ngày, rồi cuối cùng tôi cũng kết thúc 12 năm học và thi đậu vào 1 trường ĐH dưới Hà Nội, tôi còn nhớ cái thời khắc tôi biết tin mình đậu ĐH rồi điện thoại khoe với cậu ấy, cậu còn hạnh phúc và xúc động hơn cả tôi nữa, cậu khóc nấc trong từng câu chúc mừng khiến tim tôi càng lúc càng nghẹn chỉ muốn thốt lên câu “Tớ yêu Cậu rất nhiều” nhưng cũng chẳng thể nào dám nói.
Tôi Xuống Hà Nội học trong niềm háo hức sẽ được gặp cậu thường xuyên nhưng không cuộc đời thật chớ chêu, tôi mới xuống HN được 2 ngày chưa kịp qua thăm cậu thì cậu phải về quê gấp vì bố cậu đổ bệnh nặng. Rồi cậu ấy cũng không trở lại HN nữa, gia đình cậu không cho cậu xuống HN làm nữa, kêu cậu đi theo chú ruột xuống Bắc Ninh làm nghề mộc, tuy vất vả nhưng lương cao hơn công việc cũ. Vậy là chúng tôi lại chẳng có cơ hội gặp nhau thường xuyên như dự định nữa. Cậu xuống Bắc Ninh làm bỗng cậu quen một người con gái, hàng ngày cậu đều nhắn tin kể chuyện với tôi về cô ấy trong sự háo hức của mình còn tôi thì lắng nghe nhưng trong tim tôi thực sự rất xót, tôi chẳng thể làm gì để ngăn cản điều đó dc.

Bỗng một ngày cậu báo tin cô gái ấy có bầu, như tiếng sét ngang tai tôi suy sụp, tôi đau và tôi khóc rất nhiều, tôi hoàn toàn mất cậu ấy!
Cho tới tận bây giờ tôi vẫn còn những ký ức về cậu, mỗi năm chúng tôi chỉ có một dịp gặp lại nhau trong ngày tết. Chúng tôi vẫn vui vẻ nhưng có khoảng cách lớn ngăn chúng tôi lại, bởi từ ngày cậu ấy lấy vợ chúng tôi không còn tâm sự được với nhau nữa, gặp được nhau cũng chỉ lời chào và vài lời hỏi thăm sức khỏe, công việc. Nhưng sâu thẳm trong tim tôi, cậu vẫn có một ví trí nhất định chỉ là vị trí ấy mãi mãi chỉ ẩn lại trong tôi thôi.

Tôi yêu cậu thanh xuân của tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net