Bức thư tình buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Nhi Nhi + Candy

Warning: SE =))))))))))))))))))))

--

Viết cho Vương Tuấn Khải-người em thương.

"Là em", Vương Nguyên đây. Hai ta "đã lâu không gặp", liệu anh có còn nhớ đến em, người luôn cam tâm tình nguyện trở thành "con tin" của anh, trở thành "quân cờ" ngoan ngoãn để anh cầm chắc trong tay?

"Chúng ta đã từng ở bên nhau" nhưng giờ đây hai ta lại "đến không được". Anh vì tâm nguyện "nâng cánh ước mơ" bay cao bay xa mà nhẫn tâm dứt tình với em sao Tiểu Khải? Tình yêu này thực giống như "bong bóng", căng đầy những nỗi nhớ cùng thương yêu, nhưng bong bóng nào mà chẳng có lúc vỡ, phải không? Khi xưa anh từng bảo nếu cả thế giới này quay lưng lại với anh, anh cũng chẳng sợ hãi, vì "chí ít còn có em" bên cạnh, "em là đôi mắt của anh". Vậy còn bây giờ? "Người bệnh cô đơn" như em chắc đã rơi vào quên lãng rồi, có đúng không?

Anh và em, "một người như mùa hạ, một người tựa mùa thu", vậy mà vẫn yêu nhau tưởng chừng không hối tiếc. Ký ức hạnh phúc ấy, khi hai ta "bàn tay nhỏ nắm bàn tay lớn", anh dẫn em vào "Magic Castle" rồi hát "ếch cũng sẽ thành hoàng tử". Bài hát đó liệu có trở thành hiện thực? Em "an tĩnh" nghe anh hát, lòng tựa như có hoa nở, không một "cơn gió lốc" nào có thể cắt ngang. Nhưng lời hứa sẽ "cùng nhau ngắm mặt trời mọc" kia, có lẽ đành để nó dở dang. Anh sao nỡ coi em tựa chốn "Hồng trần khách trạm" muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Sự "sủng ái" của anh đối với em như xưa đâu rồi? "Trái tim" em vỡ vụn, từng mảnh, từng mảnh tim thấm đẫm nước mắt rơi xuống tận cùng cái nơi gọi là vực thẳm, có ai tiếc thương cho mối tình của đôi ta? Âu thì cũng là duyên phận, em để anh đến với "Đổng tiểu thư" kia, tặng anh củ "hành tây" coi như những giọt nước mắt cuối cùng em tặng mối tình đầu vậy. Nhưng em có thể chắc chắn rằng, một khi "thế giới chưa kết thúc" thì tình yêu đơn phương này cũng sẽ không kết thúc đâu.

Không có anh, em "muốn hát cứ hát", muốn làm gì thì làm. "Tình yêu xuất phát" từ nụ cười, kết thúc cũng nên là nụ cười thôi, phải không tiểu Khải?

Anh có nhớ những "tiếng vỗ tay vang lên" khi hai ta cùng nhau ngân nga bản tình ca "hẹn ước bồ công anh"? Hơn bao giờ hết, em hận "đôi cánh thiên thần" phũ phàng kia đã mang anh đi, muôn vì sao cùng "ánh trăng tàn khốc" trên bầu trời cứ như đâm thấu trái tim em. "Khi tình yêu đã thành chuyện cũ", phải hay không phải em nên quên đi thanh âm quen thuộc "trong tiếng hát của anh", quên đi giai điệu "Snowman" quen thuộc mỗi buổi tối? "Chim trong lồng" của em giờ đã bay đi mất, thôi thì gửi anh lời chào cuối vậy, Vương Tuấn Khải, "tạm biệt".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net