Có nhìn thấy ánh trăng của ta không...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: An Ninh

Đêm hôm đó, cũng là Trung Thu.

Ánh trăng như nước, soi vào cửa sổ, vẩy lên chiếc cung dài đầy bụi bặm của chàng. Ta lẳng lặng ngồi trên giường, nhìn linh dược trong suốt trong lòng bàn tay. Đó là khi chàng gặp Tây Vương Mẫu, thỉnh cầu bà. Sau khi bị Ngọc Đế giáng chức, ta và chàng cùng ở lại núi rừng nhân gian này, chàng đối với sự thẹn thùng của ta, càng thêm yêu thương mà luyến tiếc, muốn dung mạo của ta được duy trì vĩnh hằng.

Còn nhớ tư thế oai hùng của Xạ Nhật, cánh tay dài giương cây cung vàng, hổ gầm một tiếng, ngân tiễn phá vỡ cả không gian bay nhanh, tên bắn xuyên mây, một mũi tên trúng mục tiêu trái tim mặt trời, khiên nó rơi xuống. Lưu lại một mặt trời, từ đó có thể chăm chỉ tuân theo mệnh lệnh, khi màn đêm mở ra sương mù cũng là lúc, xác định thời điểm cùng trăng luân phiên.

Trăng sợ hãi mà lặng lẽ lên cao, sau khi xác định yên ổn không ngại chậm rãi tỏa ra quang minh sáng tỏ.

Cũng như thế ruộng quỳnh biển ngọc, cũng như thế dưới trăng trước hoa, chàng cùng ta thưởng ngoạn, lấy rượu ủ thanh tuyền rót đầy chén trong tay, chàng nói: trăng kia, là tâm của ta, nếu không tròn, thì cũng khuyết, nếu không sáng, thì cũng ảm đạm, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn trông coi cho nàng.

Trăng nghe được lời ấy của chàng, lấy ánh sáng ngưng tụ sương bích trên ngọn quế, nhỏ vào chén rượu, hóa thành nước phân ly ta và chàng lập nên lời thề

Xạ Nhật sau khi trở về thiên đình chưa lâu, triều thần đố kị chàng gan dạ sáng suốt hơn người, công tích xuất chúng. Ngọc Đế nghe lời gièm pha, cùng chàng xa cách, cuối cùng đem chàng đày xuống trần gian. Ta quyết ý cùng chàng đi trước, đến nơi như đất cằn sỏi đá này. Chớp mắt đã mười năm. Bụi gan mọc lan tràn lúc nào cũng đâm bị thương tay chân mềm yếu của ta, chàng đau lòng thương tiếc, mà ta thì lạnh nhạt mỉm cười.

Nhớ kỹ dưới ánh trăng đã hứa với chàng, đến khi sơn tuyền khô cạn, nham thạch khô nứt, sống chết cùng chàng.

Khi Tây Vương Mẫu đi tuần, chàng sau khi nghe được cố ý chặn đường bà, động tình trần tục, cầu xin cho ta linh dược trường sinh bất lão, Vương Mẫu xem xét kỹ chàng, một lúc lâu sau mới nói: Linh dược chỉ có một viên duy nhất, chỉ một mình Hằng Nga có được tiên thân, ngươi đã cân nhắc rõ ràng? Chàng nói: Tạ ơn thánh mẫu.

Nhưng sau khi trở về ta không chịu nuốt linh dược, muốn ta tóc đen đầy đầu nhìn chàng dần dần tóc mai dần bạc, ta tình nguyện cùng chàng từ từ già đi. Vì thế chàng giận dữ, không thèm để ý ta nửa tháng.

Linh dược kia, bị ta bỏ xó trong đáy rương cất vào hộc tủ.

Trong số chúng đồ đệ của chàng có Phùng Mông, vì muốn tước đi niềm vui của chàng, ngày ngày buông lời sàm ngôn loạn ngữ, khiến chàng đi khắp nơi tìm kiếm vui thú. Chàng dần dần bỏ bê ruộng đồng sắn bắn, không ở yên trong nhà. Rốt cuộc, một ngày kia Phùng Mông dẫn chàng đến đàn dân tế bái Hà thần. Giữa tiếng cười chợp nghe tiếng nói khe khẽ quanh mình, lúc vừa quay đầu lại, chàng kinh ngạc đứng trân trối.

Chàng nhìn thấy nàng, thê tử của Hà thần.

Chàng bắt đầu ngày không thấy bóng, đêm không về nhà. Ở thiên giới trăm năm không thay đổi chân tình ý hợp tâm đầu, tại nhân gian lạnh lẽo hoang vu này, trải qua mười năm quang âm xói mòn. Năm tháng gần nhau dài dằng dặc như thế, vẫn đang, vẫn đang vẫn đang... không địch lại nổi khoảnh khắc chàng gặp nàng.

Trăng lại tròn, cũng sẽ không hiện lại cảnh năm xưa.

Cung đã long đong, sương mát đã tàn tẫn, lời thề chỉ như sao băng. Duy nhất không đổi, chỉ là ánh trăng thanh khiết tràn đầy, vẫn một mạch e lệ, trong trắng mỹ lệ cho đến giờ.

Tình thâm một thời, chàng đã ném ra sau đầu, mặc kệ viên mãn không trọn vẹn, trăng giống như thủy chung khắc ghi, chàng từng nói, nó đại biểu cho tâm chàng.

Ta lẳng lặng ngồi trước giường, nhìn linh dược trong suốt trong lòng bàn tay. Rồi sau đó: ngẩng đầu hỏi trăng: ta cùng ngươi làm bạn, thế nào?

Nếu như gần nhau đến đây là hết, có thể hay không, đổi lại một loại phương thức ở chung... Làm cho ta mãi mãi ở trong trái tim chàng. Là chàng từng nói, trăng kia, đại biểu cho tâm chàng. Nếu như chàng đã không quay về bên ta, như vậy, để cho ta đem chính mình an trí trong tâm chàng.

Mặc gió mạnh đường tối, thế núi hiểm trở gió lớn, mặc kệ ngày sau, chàng sẽ ở nhân gian trải qua bao nhiêu bi hoan ưu khổ, đều có ta, trong đêm dài làm bạn chàng.

Trăng cúi đầu, lấy mạn xanh che đi ưu thương điêu tàn của quế hoa, lệ tí tách rơi, trong tay ta, khối linh dược sáng kia tỏa long lanh ẩm ướt dinh dính. Lờ mờ có thể thấy được, lời thề trong rượu năm đó.

Lúc này, Phệ Tâm hoàn thành chua xót.

Ta nhắm lại đôi mắt, chậm rãi đem viên thuốc như ngọc sáng trong đêm kia, đặt lên môi, chậm rãi khép lại đôi môi, nuốt xuống.

Trăng không đành lòng nhìn, lấy mạn đen che, che đi tất cả ánh sáng, nước mắt hóa thành mưa trong đêm khuya, rơi xuống nhân gian đầy trời.

Một cỗ mát lạnh thấy tràn lên từ tim, từ tứ chi bách hải chảy ra ngoài. Trong lòng nhu mềm ngàn chuyển tình ti ý tự, lúc này giống như làn khói xanh từng đợt từng đợt, thoát ra ngoài cơ thể, vô hình bay đi. Thân thể càng lúc càng nhẹ nhàng, kỉ niệm trong lòng đối với chàng càng lúc càng nhạt đi. Ta sợ hãi, lấy tay gắt gao nắm chặt y phục che trái tim, bối rối giữa ý nghĩ muốn lưu lại chàng. Song bạch khí kia không thể ngăn cản mà từ góc sâu nhất của trái tim toát ra, lan tràn, tràn ra ngoài, xuyên qua y phục tơ tằm, từ từ bay mất.

Ta không rõ cho nên, nghiêng đầu nhìn trăng, chỉ nghe nó rưng rưng thở dài: Hằng Nga, Tấy Vương Mẫu chưa nói với Hậu Nghệ, dược này, còn gọi là Vong Tình. Nhớ sâu, tình nặng, yêu càng thắm thiết, thân thể càng sa lầy. Không quên tình thì sao có thể trường sinh? Không ngừng nhớ thì sao có thể bay lên trời? Hằng Nga, Hằng Nga đáng thương của ta...

Ta kinh ngạc, cúi đầu nhìn lại, tự thấy hai chân đã cách mặt đất, thân thể thong thả bay lên. Trên mặt đất vẫn ẩm ướt trong nháy mắt lưu lạc một giọt nước mắt, nhưng giờ phút này trong tâm lại từ từ hư không. Ta hoàn thành cho mong muốn của tâm chàng, nhưng lại không ngờ từ nay về sau lòng ta về cõi phật, sẽ không có người nào nhập tâm nhập cốt, như máu như tơ.

Muốn khóc, cũng đã không còn lệ, muốn cười, cũng không có cách nào cười ra.

Lấy một điểm trần khí lực cắn nát ngón giữa, lau một chút cho nhạt huyết sắc trên cung vàng ____A... À ___ một tiếng đẩy cửa vang lên. Khóe miệng chàng ẩn tình mỉm cười, do mới nhìn thấy cảnh lạ mà mê muội, hóa thành kinh ngạc, thậm chí khó hiểu.

Ngoài cửa sổ, trăng sớm đã như chiếc mâm bạc, ánh sáng tràn đầy thanh khiết từ thân thể ta, cho ta thấy một đường xuyên qua mây.

Ta bình tĩnh nhìn chàng.

Suốt mấy trăm năm trầm tư khắc khoải, lúc nào cũng cận kề trôm nom, gắn bó từng giây từng phút, hết thảy đều trôi về dĩ vãng, lại hóa ra, một đời si oan sân tham, bất quá cũng chỉ là gió thoảng mây bay.

Chàng rốt cục hiểu được đang xảy ra cái gì, trong nháy mắt sắc mặt thiên biến, kêu to cấp bách chạy về phía ta, muốn xé tung vân y của ta. Hướng về phía chàng cười nhẹ, ta buông mi, ngửa đầu, dải tay áo vung lên, thanh thản phiêu mình bay ra ngoài cửa sổ, làn váy dưới ánh trăng trong vắt lẳng lặng múa lượn, chậm rãi hướng về trăng mà đi.

Thật lâu, thật lâu sau.

Thỏ ngọc nói, đêm hôm đó, chàng say rượu, cung vàng vỡ, gặp ai cũng nói: Thấy không, trăng trên trời kia, là vợ của ta, mặc dù ta và nàng thiên nhân hai giới, nàng vẫn là của ta duy nhất, thê tử kết tóc, nhìn thấy không? Nhìn thấy không... có nhìn thấy ánh trăng của ta không...

Suy nghĩ của tác giả: Trong truyền thuyết Tây Vương Mẫu vốn là nam thần, hậu nhân lầm ông thành Vương mẫu nương nương.

Bi thương lớn nhất của con người, một trăm năm sau có lẽ vẫn là bị người yêu phản bội.

Phong Nhi: bi thương lớn nhất của con người là bị phản bội, không chỉ có bị người yêu phản bội, mà người ta xem như tỷ muội cũng phản bội ta, thật là đúng là bi thương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#truyen