Lưỡng vong sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: An Bình

Hắn vô thanh vô tức từ trên cây nhẹ nhàng bay xuống, gió nhè nhẹ thổi bay tay áo trong suốt, tại khôn cùng trong đêm tối, thản nhiên hoa quang, như yêu ma giáng thế. Mũi chân nhẹ điểm, thăng bằng rồi, hắn quay đầu, tóc dài trắng bạc nhè nhẹ tung bay, có một luồng quen thuộc quẩn quanh trước đây, nhành hoa lay động bị gió mang theo bay tới trán hắn. Hoa lê trắng như tuyết, hương hoa mai thơm mát bay vào lục phủ ngũ tạng, hắn khép lại đôi mắt màu tím, tựa hồ biết sắp ly biệt mà hứng lấy một đóa nhược mai rơi. Cánh hoa rơi xuống lông mi, không tiếng động lướt xuống mặt hắn, thản nhiên lăn xuống xiêm y, rơi xuống mặt đất, sắc hoa non mềm ngay lập tức xuất hiện tổn thương, khi chạm đất trong nháy mắt, đã trở nên rơi rụng tàn tạ. Có một giọt lệ trong suốt, nhẹ rơi, ở trên vết thương của đóa tàn hoa.

Ngón tay thon dài chỉ một đoạn nhánh hoa, ngẩng đầu, lệ ngưng hồi ngây dại trong mắt. Nàng ngủ say trong vô tận mùi hương tản mát, nở hoa tiêu hao toàn bộ sinh lực của nàng, trong nháy mắt hoa nở hết, nàng uể oải chìm vào trong mộng. Không thể biết, đêm dài trăng khuyết, mà hắn, đã vĩnh rời xa. Nàng vốn là lê, hắn là yêu. Yêu canh gác nàng hai trăm năm. Cho đến khi nàng hoàn thành tâm nguyện rốt cục có thể phóng thích, cho đến khi giấc mộng của nàng rốt cục thực hiện, cho đến khi, nàng nở đầy hoa thanh khiết tuyệt luân, một cây lê mị hoặc lạ thường khiến người rung động... Tròn một vạn đóa. Cho tới nay, nàng luôn luôn không buông, dốc hết sức toàn tâm cố gắng thực hiện giấc mộng. Trong đêm nay, rốt cuộc đã thành hiện thực. Nàng cuối cùng, cũng nở ra tràn đầy một vạn đóa hoa tuyệt sắc.

Cách cây lê đại thụ trăm bước từ bên trong ngôi nhà trúc, mơ hồ truyền tới, tiếng quần áo rời giường sột soạt. Kèn kẹt một tiếng, cửa trúc mở ra, thư sinh nâng mũ mão trên đầu, sắp sửa ra đi, đối với cảnh lê trắng đầy trời kinh hỉ thất thanh. Hắn, lẳng lặng nhìn thư sinh, thế nhân phàm nhã, không nhìn thấy hắn dưới cây lê. Trên thực tế, bình thường, hắn cư lẳng lặng thờ ơ quan sát như vậy, lê trắng, cùng với nàng trong lòng thư sinh. Phảng phất cảm nhận được sự sung sướng của thư sinh, nhành lê khẽ nhúc nhích, hoa ảnh lay động, gió khẽ thổi qua, giống như trong giấc mộng thâm trầm cũng thấy một tia thỏa mãn. Rưng rưng, cười, hắn buông tay khỏi cành lê, phất tay áo, rồi biến mất.

Tâm nguyện của nàng đã thành, bây giờ, đến tâm nguyện của hắn. Trước mặt Diêm Vương, hắn nói: "Liền tối nay." Vương nói: "Vì sao phải khổ thế?" Hắn không nói gì, y phục biến hóa, vẫn còn chút dư hương vây quanh. Vương nói: "Hồn phách của ngươi, đã thấm dần vào linh khí của nàng, cho dù đem chân thân của ngươi đánh vào luân hồi, mấy kiếp sau ngươi cũng vẫn còn kí ức." Hắn thấp giọng nói: "Không có vấn đề gì." Vương thở dài, nói: "Yêu, ngươi thật mạnh mẽ." Khóe môi khẽ nhếch, hiện lên một nụ cười thảm lạnh nhạt, nói cho cùng, hắn thật mạnh mẽ.

Nguyên bản, bên cạnh nhà trúc này chỉ có cây lê trắng, khi đó, nàng không thể nở hoa. Ban ngày trải mực, bút của thư sinh, bức tranh là lê; đối tửu dưới trăng, thư sinh là người, lê là chỗ dựa; khi cười, an ủi chính là lê; khi khóc, ôm chính là lê. Trong bao nhiêu năm, lê cùng người gắn bó. Cái loại hạnh phúc ảo giác vĩnh viễn không có chia lìa này, làm cho lê đã quên và cũng không để ý, nàng sẽ không nở hoa. Cho đến khi có một ngày, thư sinh nhịn không được nói với nàng: "Lê, ta nghĩ khi ngươi nở hoa, chắc chắn sẽ rất xinh đẹp." Nàng thuận theo hắn, nói: "Ngươi chờ ta, ta sẽ nở hoa cho ngươi. "

Thư sinh không đợi được lê nở hoa. Hắn chờ không được. Bạch lê ngây thơ cũng không biết, khát vọng đối với hoa sắc của thư sinh đã vượt xa thời gian chờ đợi của nàng. Rốt cục, vào một ngày nào đó, hắn mang về một nhánh Hồng Mai, trồng trong nhà. Để bên cạnh người, cũng bắt đầu nhập vào tâm hắn. Cành Hồng Mai ấy, danh chính ngôn thuận trở thành bạn đồng hành duy nhất của hắn.

Một năm sau, Bạch lê thản nhiên nở ra ngàn đóa tinh linh hoa. Nhà trúc tương đối ấm áp, bên ngoài nhà gân mạch nàng lộ ra tê liệt run sợ trước gió lạnh, bị bỏ quên đến nỗi máu tràn ra từ vết nứt. Thương huyết như vậy, đem cánh hoa nhiễm ra nhè nhẹ từng vết thương

Lần đầu tiên yêu gặp lê, lê đang chờ đợi tích lũy hội tụ tinh khí để nở hoa. Trong mắt yêu, lê tích tụ linh lực ngàn năm đã làm hắn ngạc nhiên, song, lê cảm giác được còn chưa đủ. Một trăm năm trước, yêu ở bên dưới làm bạn, trái tim lê cao ngạo lạnh lùng, hơi trong sáng. Chỉ là, nàng vẫn muốn nở ra đóa hoa xinh đẹp nhất. Trái tim người không có chừng mực, trái tim lê, có lẽ cũng vậy. Lo lắng dài lâu này tích tụ, nàng vội làm tổn thương chính mình, hắn nói: "Lê, ngươi định nở bao nhiêu hoa?" Lê quay lại hỏi hắn: "Yêu ngươi nói đi?" Hắn nói: "Lấy tinh khí của ngươi bây giờ, bất quá ít được ba nghìn hoa, cao cũng không hơn bảy nghìn hoa, đến kì khai hoa hãy thu, được không?" Lê nói: "Được, ta nghe yêu. "

Năm đó, lê nở ra năm ngàn đóa, chấn động bốn phương, đẹp nhất hoa giới.

Một năm rồi lại một năm, Bạch lê nở đồng thời, cũng là lúc Hồng Mai trong nhà nở ra. Không biết từ khi nào, thân ảnh thư sinh, lại xuất hiện bên cạnh Bạch Lê. Không thấy hoa sắc trước, hắn có khát vọng nóng bỏng, sau khi có được hoa mai, hắn lại bắt đầu hoài niệm Bạch Lê ở sâu trong nội tâm. Mà lê, chưa bao quên thư sinh. Đó là tổn thương đầu tiên của nàng, cũng là khát vọng của cả đời nàng. Không có phần cho yêu.

Hắn bắt đầu trầm mặc, thờ ơ quan sát.

Lại một trăm năm, thường thường, hắn nhìn lê hóa thân thành khói, bay vào nhà trúc, để cho thư sinh nắm tay nàng viết thơ, vẽ tranh. Có khi, sau khi bọn họ rời nhà trúc, hắn mời nhẹ nhàng đi vào, chậm rì rì mà lật xem những bức tranh mực viết còn chưa khô. Hắn dễ dàng nhận ra, đâu, là do thư sinh làm, và đâu, là do lê viết. Lê, trước mặt thư sinh, bắt đầu tránh né yêu. Đến khi cảm giác lê lại vì nở hoa mà tích tụ tinh khí, yêu rốt cục, lo lắng rời đi. Hoa kia, vốn chưa bao giờ vì hắn mà nở.

Lê cũng không biết Hồng Mai lúc nở cao nhất được bao nhiêu hoa, nàng cũng là, muốn dùng đầy trời hoa vũ, để cho thư sinh một lần thấy được tuyệt nhiên rực rỡ chưa từng gặp qua như thế, đem thư sinh vui sướng đẩy tới đám mây cao. Bao nhiêu năm trước, ngày hắn ôm Hồng Mai về, vẫn là ngày đen tối và bén nhọn như cây kim đâm vào lòng nàng. Nàng muốn được thu sinh nhận thức và chứng minh với hắn, những gì Hông Mai có thể làm cho hắn, nàng cũng có thể làm tốt. Từ đầu tới cuối, nàng không bao giờ ngừng lại ý niệm này trong đầu.

Lê rốt cục, như ý nguyện. Nở ra một vạn đóa. Cành nhánh tràn đầy, tuyết trắng, thanh khiết, mỹ lệ tuyệt luân.

Mắt vương bắt đầu chuyển sắc, từ từ mờ mịt, nói: "Yêu, ngươi nghĩ rõ ràng rồi?" Hắn từ từ đưa tay, nhẹ nhàng phất cánh hoa lê cuối cùng rơi trên vai, không quay lại. Biển khổ khôn cùng, quay đầu lại nào có bờ? Đừng như vong sinh. Khép lại tử mâu, cũng khép lại đôi mắt tuyệt nhiên không còn chút hơi ấm. Vương mở ra cánh cửa màu đen cánh chim thật lớn, đưa hắn vào ngọn lửa màu vàng bay lên trời, lông vũ tung bay giữa khói, Vương nói: "Yêu, cuối cùng một đường, người vẫn chẳng quay đầu lại." Hắn vẫn không nhúc nhích, đầu ngón tay buông xuống mặt đất, tìm kiếm cánh hoa vừa mới rơi, nhẹ nhàng nắm lấy trong lòng bàn tay.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: "Ngươi thử thích qua một người, mà người đó lại thích người khác xem sao?"

———-oOo———-

Hết


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#truyen