Tam Sinh Bạch Cốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tam Sinh Bch Ct

TÁC GI: T THI CM

【 1】 Thượng Thần Thiên Cổ.

"Thượng Thần, Thượng Thần ?"

Mục Dao bị tiếng gọi này kéo hồn trở về, đứng trước mặt nàng là một nữ nhân mặc chiếc áo màu xanh mực. Người này khá gầy, vòng eo nhỏ thon mà dáng người lại bốc lửa, trên khuôn mặt xinh xắn trang điểm hơi đậm. Trên trán điểm một con chim loan màu lục, tượng trưng cho thân phận Đại trưởng lão trong Vũ tộc.

Nói đến thì cũng thật xấu hổ, Mục Dao nàng căn bản chẳng phải là Thượng Thần gì đó. Nàng vốn là một gốc sơn tra có màu đỏ như máu, cố gắng tu luyện mấy trăm năm mới hóa thành tinh linh. Còn chưa kịp hóa thành hình người thì đã bị người ta giẫm một cái chết mất rồi.

Nàng là một gốc hoa nên tự nhiên không giống nhân loại – lúc chết sẽ có người đốt vàng mã rồi đi đến âm tào địa phủ. Nhưng cũng bởi vì không có tiền để qua cầu nên bát canh Mạnh Bà cũng chưa kịp uống đã bị Mạnh Bà Bà đưa xuống sinh môn. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì Thượng Thần Phù Dao đã phụ thân trên người nàng.

Phù Dao Thượng Thần chính là vua của Vũ tộc, là một con phượng hoàng. Dù cho Mục Dao chỉ là một gốc hoa tinh nho nhỏ đi chăng nữa thì cũng từng nghe nói qua danh tiếng bách chiến bách thắng của Phù Dao.

Trong Vũ tộc, thứ tôn quý nhất chính là thần điểu ở năm phía: Phát Minh phía Đông , Tiêu Nam phía Nam , Túc Sương phía Tây, U Xương phía Bắc và Phượng Hoàng ở trung tâm. Còn trong Vu tộc thì Đại trưởng lão Thanh Loan ở phía Đông, Nhị trưởng lão Chu Tước ở phía Nam, Tam trưởng lão Hồng Hộc ở phía Tây, Tứ trưởng lão Nhạc Trạc ở phía Bắc, Phù Dao Thượng Thần là người đứng đầu trong năm vị thần điểu, là vua của muôn chim – phượng hoàng. (*)

Trong tự nhiên thì thần điểu không chỉ có ở trong Vũ tộc mà còn những thần điểu khác như Khổng Tước, Đồng Hạc, Lam Phù, Tuyết Hiêu, Tử Yến, Đại Bàng, Chiêu Phong, Bôn Trĩ, Bách Minh Đẳng,. . (**)

Truyền thuyết nói Phù Dao Thượng Thần là người vui buồn thất thường, trong vòng một dặm nghe tiếng của người đều mất hồn mất vía. Khi Thượng Thần giận dữ con ngươi sẽ trở nên đỏ thầm, cây cỏ trong mười dăm đều bị hủy hết, kim hỏa cuồn cuộn không ngừng. Mặc dù Phù Dao Thượng Thần chỉ là Thượng Thần Thiên Cổ nhưng hình như đã sống hơn một trăm sáu mươi nghìn năm rồi. Mục Dao thầm nghĩ, đây chính là 'lão bất tử' trong truyền thuyết đấy hả? Kiếp trước của mình là một gốc hoa tinh mà cũng chỉ sáu trăm tuổi thôi mà. Giống nhau đều có một số sáu mà sao lại chênh lệch đến vậy chứ. . .

Thanh Loan đến gần một chút, "Thượng Thần ? ..."

"Hả?" Ý thức được mình lại thả hồn lên mây, Mục Dao đoan chính đứng thẳng người, vẻ mặt hối lỗi. Chẳng qua hành động này của nàng Thanh Loan không nhìn thấy được, vốn chẳng có ai dám nhìn thẳng dung nhan của Phù Dao Thượng Thần.

"Thương thế của Thượng Thần vẫn chưa tốt lên sao?"

Thương? Mục Dao nhớ lại cách đây không lâu nàng tự tập cưỡi mây thì ngẩn người, không may đụng trúng ngực của vị Tinh Quân nào đó, đã thế còn không cẩn thận cắn miệng của người ta nữa. Mục Dao nhớ rất rõ, lúc ấy cái người kêu Tinh Quân kia mặt mày lập tức hồng hào, hai mắt nhìn nàng chằm chằm, hừ một tiếng thì bay đi mất. Lúc đi, trên mặt đất rơi lại một khối đá phát sáng.

Nhớ lại chuyện đã làm, hai gò má nàng ửng đỏ, Mục Dao ho nhẹ một tiếng, "Ta... Bản thần dĩ nhiên không sao, không biết Thanh Loan Trưởng lão tìm bản thần là có chuyện gì?"

Trên mặt Thanh Loan không hề có một tia cảm xúc gì, mặc dù Mục Dao sớm biế Thanh Loan là một mỹ nhân lạnh lùng nhưng vẫn không quen. Thấy Thanh Loan đưa lên một tấm thiệp " Thanh Đế mời ngài tham gia tiệc cưới."

Thanh Đế cũng là một Thượng Thần Thiên Cổ, chẳng qua còn nhỏ hơn Phù Dao hai mươi ngàn tuổi. Cũng có thể nói là Phù Dao nhìn Thanh Đế lớn lên, Thanh Đế đã cô đơn hơn mấy vạn năm, hôm nay muốn kết hôn với Chu Tước, đi tham gia cũng là phải. . Nhưng vấn đề là, nàng là Mục Dao chứ không phải Phù Dao, lỡ như bị bại lộ. . .

Vừa muốn cự tuyệt nhưng lại nghe Thanh Loan nói "Chu Tước vốn đã nghi ngờ, lại bất mãn về thần linh, nếu hôm Thượng Thần không đi, ngày khác Thanh Đế liên hiệp với Chu Tước thì cho dù Thượng Thần bảo vệ được cả Vũ tộc cũng khó tránh khỏi thương vong.

Mục Dao rơi lệ đầy mặt, nếu vì vậy thì càng không nên đi!! Nếu Chu Tước biết ta là Thượng Thần giả, những điều ngươi nói sẽ xảy ra nhanh hơn đó Thanh Loan à!

【2】 Mặc Hồng Tinh Quân

Cách tiệc cưới năm ngày thì trong năm ngày tới Mục Dao không thể chợp mắt được, trà không nhớ cơm không nghĩ, không biết tại sao nàng lại cảm thấy mình giống như thiếu nữ đang nhớ đến tình lang. Mà sự thực thì không phải như thế, Thanh Loan sợ nàng lại đụng Tinh Quân lần nữa nên cấm nàng cưỡi mây. Thiệt là đau đầu, không thể cưỡi mây bằng với không thể chạy trốn, chẳng lẽ trời đã định trước tiệc cưới của Thanh Đế nàng nhất định phải tham gia?

Nghĩ như vậy, đột nhiên nhìn thấy một bóng người màu trắng cách đó không xa , đó không phải là... Tinh Quân bị nàng đụng phải sao? Mục Dao nghĩ nghĩ, lần trước đựng phải người ta còn chưa xin lỗi, huống chi khối đá của hắn còn ở đây mà " Này! Tinh Quân xin dừng bước..."

Ai ngờ Tinh Quân nghe nàng kêu xong thì cưỡi mây bay mất...

Đáng ghét! Đây là khi dễ Mục Dao nàng không biết bay đúng không?"Tinh Quân, có giỏi thì ngươi đừng bay! Ngươi con mẹ nó bay cao như vậy thì có bản lĩnh gì!?"

Nàng vừa kêu lên như vậy thì có tác dụng, Tinh Quân bay trở lại, khóe miệng mang theo nụ cười châm biếm, "So với kẻ ngu ngốc nào đó cũng cao cường hơn là được."

Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc. . .? ? Hắn dám nói Mục Dao ta ngu ngốc? Không đúng, hắn dám cả gan nói Phù Dao Thượng Thần ngu ngốc? Mục Dao giận dữ trợn mắt nhìn người trước mắt, hắn mặc bộ đồ màu xanh nhạt, trên sam y màu mực thêu phượng hoàng.

Phượng hoàng... Đúng rồi, bản thân Phù Dao chính là phượng hoàng nên không cần cưỡi mây cũng bay được... Chẳng qua còn phải chú trọng mặt mũi nên có đánh chết nàng cũng không thèm thừa nhận việc ngu xuẩn này đâu!"Ngươi thật to gan! Ngươi có biết bản thần là ai không hả??"

Mục Dao thầm nghĩ, danh tiếng Phù Dao Thượng Thần ai ai chẳng biết. . . Nói ra nhất định sẽ làm hắn sợ tè ra quần, nàng tự tin cong cong khóe miệng.

Người trước mặt thế nhưng lộ vẻ mặt xem thường, cặp mắt hoa đào thâm thúy mị hoặc, đôi môi hé mở lên tiếng: "Phù Dao ,Thượng Thần Thiên Cổ , là người đứng đầu năm vị thần điểu, đến nay đã hơn một trăm sáu mươi ngàn tuổi. Mấy ngày trước đó lao vào ngực một nam nhân, không chỉ thế còn mượn thời cơ khinh bạc người ta, hôm nay lại biến thành ả đàn bà đanh đá mắng người giữa phố. .."

"Dừng lại ngay!" Tại sao lại nghe thành mình bị quở trách chứ? Cái gì mà bị ta khinh bạc? Rõ ràng là ngươi khinh bạc ta!

"Sao thê? Phù Dao Thượng Thần chẳng phải muốn ta nói ra cho mọi người cùng biết sao?"

Mục Dao cắn răng nhìn vị Tinh Quân trước mặt, nhìn dáng vẻ thì vô cùng nho nhã mà miệng lưỡi lại cay độc như thế! Có lẽ mấy hôm trước mắt nàng bị mờ mới nhìn thấy hắn mặt đỏ tai hồng nhìn nàng.

"Bản thần còn có việc, không rảnh nói chuyện với kẻ gian xảo như ngươi!" Vốn đã phiền lòng sẵn rồi, chỉ là muốn nói cho hắn nghe một lời xin lỗi với trả lại đồ vậy thôi, ai ngờ danh tiếng Thượng Thần lại bị bêu xấu thành vậy...

"Thượng Thần ..."

Mục Dao vượt qua người Tinh Quân, cất bước đi lên phía trước lại bị người phía sau gọi lại, bực bội quay lưng "Cái gì nữa? Tinh Quân ngài còn có việc gì. . .Ngô!"

Mục Dao kinh ngạc nhìn gương mặt được phóng đại gấp mấy lần ở trước mắt, đầu lưỡi của hắn chạm lên cánh môi của nàng... Sau khi hôn xong, Mục Dao sững sờ đứng tại chỗ.

Mà người trước mắt lại dùng ánh mắt thâm thúy tràn đầy ý cười nhìn nàng "Mặc Hồng, tên của ta."

"..."

【3】 Tam sinh bạch cốt

Sau ngày hôm đó, Mục Dao ngày ngày ở cùng một chỗ với Mặc Hồng Tinh Quân. Dưới sự lãnh đạo của hắn, Mục Dao rốt cuộc cũng học xong cưỡi mây. . .

"Mặc Hồng, Mặc Hồng, ta biết bay rồi. . ."

Mặc Hồng gật đầu một cái, thấy Mục Dao cũng học được thì thở dài nói " Ừ, chim đần bay trước..." (***)

"..." Ngươi mới đần!

Mục Dao chợt nhớ đến món đồ hắn làm rớt, "Này, Mặc Hồng, khối đá này của ngươi phải không..."

Mặc Hồng nhìn nàng, " Ừ, cho ngươi, tín vật đính ước."

Nghe được cụm từ 'tín vật đính ước', mặt Mục Dao đỏ tới tận mang tai. Ai đời lại nói thẳng thừng như thế, mà tín vật đính ước lại là một khối đá, hình như qua loa quá rồi thì phải. .

Biết được suy nghĩ của Mục Dao, Mặc Hồng Tinh Quân cười một tiếng: "A Diêu nghe qua 'tam sinh bạch cốt' chưa?"

"Tam sinh thạch bạch cốt ai, nghe nói có một đôi tiên lữ đứng trước tam sinh thạch thề ước nhưng lại không thể ở cùng nhau nên giọt lệ rơi xuống hóa thành bạch cốt ai. Cái tên 'bạch cốt ai' tuy hơi quái dị nhưng đã giúp đỡ không ít người có tình. Chẳn lẽ khối đá này chính là bạch cốt ai?

"Con chim ngốc này xem như cũng không đến mức ngu..."

"..." Mục Dao đen mặt "Mặc Hồng! Ta cảnh cáo ngươi ! Sau này còn dám nói bản thần ngu ngốc, bản thần sẽ phân thây ngươi !"

Mặc Hồng vô tội, "Rõ ràng là ngươi thêm hai chữ 'bản thần' vào mà..."

【4】 Vĩ thanh – Hồi cuối

Cuối cùng, hai vị Thượng Thần Thiên Cổ của Tiên giới cử hành hôn lễ cùng một ngày.

Ngày thành hôn, đêm động phòng hoa chúc, Mục Dao tựa người vào Mặc Hồng"Mặc Hồng, thật ra ta không phải Thượng Thần thật. . ."

"Ta biết..."

Ngươi biết cái gì chứ? Ngươi căn bản cái gì cũng không biết..."Ta vốn là một gốc sơn tra."

"Ta biết..."

Câu trả lời của hắn khiến Mục Dao nghi ngờ, hắn sao lại biết nàng không phải Thượng Thần thật mà còn biết là là hoa tinh chứ "Ừ ? Ngươi biết thật sao?"

Mặc Hồng cười cười gật đầu, không nói thêm gì nữa " Ừ..."

Mục Dao chợt nhận ra"Mặc Hồng! Ngươi nói ngay, kẻ giẫm chết ta hôm đó là ngươi đúng không? Sau này bị ta đụng phải nên cố ý để lại tam sinh bạch cốt phải không?"

"A diêu, chúng ta nên đi ngủ..."

Ngủ con mẹ ngươi! Ngươi mau đứng dậy cho bản thần, không được đè trên người bản thân!!

...

Từ đây, Phù Dao Thượng Thần và Mặc Hồng Tinh Quân may mắn sống một cuộc sống hạnh phúc bên nhau.

Hoàn.

(*): Theo dân gian, phương hoàng có năm màu khác nhau đại diện cho Ngũ hành, phân biệt là đen, trăng, đỏ, xanh và vàng (lấy từ wikipedia) . Nhưng trong đoản này thì Thanh Loan xanh, Chu Tước đỏ, Hồng Hộc (thiên nga) trắng và Nhạc Trạc tím.

(**): Tên các loại chim trong tiếng Việt lần lượt là con công, hạc đỏ, vịt trời, chim cú (trắng), chim yến (tím), đại bàng, chiêu phong (?), chim trĩ, bách minh đẳng(?). . .

(***): Sức yếu phải lo trước (cách nói khiêm tốn); biết thân biết phận nên làm trước vẫn hơn; chim kém sợ bay không kịp nên phải bay trước; biết mình sức yếu, sợ mình thua kém nên phải hành động trước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#truyen