Vô Tướng Đồ Mi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vô Tướng Đồ Mi

Tác giả: Kha Ảnh

Ta tên là Tố Đồ Mi

"Mi, con là đứa trẻ ta nuôi dưỡng từ bé tới giờ, con là luân hồi của ta" Sư phụ nói vậy, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ.

Ta là luân hồi của sư phụ, cho nên ta là Tố Đồ Mi, bởi vì nó là loài hoa luân hồi.

Có một điệu múa, tên là Vô Tướng.

"Nó là điệu múa của hoa đồ mi" Sư phụ cười xoa đầu ta "Tương lai, con sẽ là người thích hợp nhất để múa điệu này, con phải lớn nhanh một chút"

Ta gật gật đầu. Từ trước giờ, ta chưa bao giờ lắc đầu với sư phụ.

Sư phụ nở nụ cười đẹp đẽ như thiên thần.

Lá cây vui vẻ nhảy nhót dưới ánh mặt trời, khiến cho một hạt mưa cũng hào hứng nhảy lên theo. Trên căn phòng ngói đỏ rực rỡ đều là ánh sáng chói mắt.....

Nhất: Vô Tướng

"Điệu múa tên Vô Tướng chia thành Lâm Ma, Uyển Sắc, Pháp Tọa, Phủ Nguyệt, Tế Huyết, Không Sinh, sáu cấp này tạo thành Kiếm Vũ"

"Mi, con là sinh mạng ta phải vào sinh ra tử mới giành được, con là luân hồi của ta" Sư phụ nói vậy, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ.

Ta là luân hồi của sư phụ, cho nên ta là Tố Đồ Mi, bởi vì nó là loài hoa luân hồi.

Có một điệu múa, tên là Vô Tướng.

"Nó là điệu múa của hoa đồ mi" Sư phụ cười xoa đầu ta "Tương lai, con sẽ là người thích hợp nhất để múa điệu này, con phải lớn nhanh một chút"

Ta gật gật đầu. Từ trước giờ, ta chưa bao giờ lắc đầu với sư phụ.

Sư phụ nở nụ cười đẹp đẽ như thiên thần.

Lá cây vui vẻ nhảy nhót dưới ánh mặt trời, khiến cho một hạt mưa cũng hào hứng nhảy lên theo. Trên căn phòng ngói đỏ rực rỡ đều là ánh sáng chói mắt.....

"Mi" Sư phụ đi tới, vô cùng vui vẻ ôm lấy ta quay vài vòng: "Vương muốn ta biểu diễn Vô Tướng cho Ngài thưởng thức! Ngài chỉ đích danh ta đi!"
Thật tốt quá, ta cười nói với sư phụ "Thật tốt quá". Thật ra lúc đó ta còn chưa biết biểu diễn Vô Tướng cho Vương xem là như thế nào. Nhưng nếu sư phụ vui vẻ thì ta chả có lí do gì mà không vui cả.
"Trong tương lai, một ngày nào đó, con sẽ giống ta, sẽ biểu diễn Vô Tướng" Sư phụ vừa nói vừa cười, nụ cười rất đẹp nhưng cũng rất ảm đạm.

"Đây là điệu múa uyển chuyển nhất, nhưng không một người phụ nữ nào có đủ thể lực để biểu diễn liên tục, huống chi, hiến vũ trước mặt triều thần và quân vương là quyền lợi của nam tử hán, phụ nữ không có vinh dự này. Mi, con không phải đàn ông, cũng không phải đàn bà, trong thiên hạ này không ai thích hợp múa Vô Tướng hơn con"
Ta nghi hoặc, ta không phải đàn ông cũng không phải đàn bà, vây ta là gì?

Sư phụ nở nụ cười: "Con là Đồ Mi, không có người phụ nữ nào có phong tư của con, cũng không có gã đàn ông nào có vẻ đẹp của con. Con là đóa hoa luân hồi xinh đẹp nhất"

Tối hôm đó, sư phụ vô cùng đẹp. Lớp sa mỏng đỏ sậm sáng lên trên thân thể sư phụ, cực kì chói mắt.

Thấy ta, sư phụ cười chào đón, hỏi ta: "Mi, sư phụ có đẹp không?"

Ta gật đầu: "Đẹp lắm ạ"

Sư phụ nở nụ cười: "Tương lai con sẽ còn đẹp hơn"

Nói xong, sư phụ ôm lấy khuôn mặt ta, tỉ mỉ đánh giá ta, dường như muốn nhìn thấu tâm tư ta: "Đẹp, rất đẹp, Mi, con nhìn đôi mắt mình xem? Đôi mắt con như muốn câu hồn người. Con là Đồ Mi, Đồ Mi của ta"

"Con là Đồ Mi của ta" Ấy là câu nói cuối cùng sư phụ nói với ta.

Sau đó, sự thực chứng minh, ta không phải Đồ Mi của người, ta không thể dẫn đường cho sự luân hồi của người.

Nếu Đồ Mi thật sự có khả năng luân hồi, như thế, khả năng luân hồi của ta đều dành cho Yển.

Sư phụ múa trước mặt triều thần và vương, tay cầm thanh kiếm màu xanh.

Sư phụ cầm kiếm, vừa cười vừa múa, đó là điệu múa có một không hai, không một vần thơ hay động tác nào có thể vượt qua vũ đạo kì diệu ấy, không thể nào bì kịp.

Đèn trong hoàng cung đều tắt, một mình sư phụ chiếu sáng cả hoàng thành.

Khuôn mặt người, kiếm của người, điệu múa của người..... làm nhòa đi cả ánh sáng của ngọc lưu li, màu đỏ của bộ y phục trên người sư phụ hòa với ánh kiếm xanh xanh tạo thành màu tím biếc.

Không ai có thể miêu tả vẻ đẹp choáng ngợp trong thời khắc này. Ta thấy ngón tay Đại Tư Mã run run lên như là bị bệnh, tất cả mọi người đều như thế trước điệu múa của người

Ta không nhìn xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm sư phụ.

Sư phụ từng chút từng chút múa Pháp Tòa, Phủ Nguyệt, rồi đến Tế Huyết.

Tế Huyết là điệu thứ năm của Vô Tướng, nhạc càng ngày càng gấp, nhạc công mù hai mắt dường như hòa tan vào tiếng đàn, gẩy đàn làgẩy khúc nhạc hồn.

Sư phụ càng múa càng hăng say, càng đẹp mĩ lệ, vừa rồi nhìn vẫn thấy dáng người, giờ đây đã biến thành con sông cuồn cuộn chảy trôi, thành đám mây bạc nhở nhơ, thân hình người căng ra, như hòa vào bóng đêm.

Ta vẫn chỉ nhìn sư phụ, bóng dáng của người, thân hình người, kiếm của người, khuôn mặt người, hai mắt người.

Sắc mặt sư phụ tái nhợt, trong mắt như lấp lánh lệ, ta đột nhiên hiểu ra, đã đến lúc người luân hồi.

Nhạc công thay đổi điệu khi sư phụ thu kiếm về, điệu múa vốn tuyệt mĩ, uyển chuyển trở nên u ám thê lương.

Không Sinh.

Ta hiểu cuối cùng đoạn Không Sinh này cũng đến.
Sư phụ bước thêm hai bước nữa, ta biết người sắp ngã rồi.

Người ho ra máu, hoa máu bay lên, hạ xuống thanh kiếm xanh, sư phụ phun ra máu màu tím, gần như là màu đen tím.

Tiếng nhạc chưa dứt, điệu múa không ngừng.

Sư phụ vẫn múa như trước, ta vẫn nhìn người như thế, không hề nhúc nhích. Ta hiểu đây là luân hồi của sư phụ, ta là đóa hoa luân hồi của người.

Khoảnh khắc đẹp đẽ này đi vào lòng mỗi người, bởi vì trên đời này không có một điệu múa nào như thế, một nét đẹp như thế.

Sư phụ đã chết.

Vô Tướng là điệu múa kéo dài ba canh giờ, thanh kiếm nặng hai tám cân, lại mang khí lạnh vô cùng.

Ta hiểu vì sao phải dùng thanh kiếm như thế, vì chỉ có thanh kiếm đó mới xứng với điệu múa này,
Vượt qua nhân thế, tiếp cận Thần thế, đều phải trả cái giá rất lớn
Không ai có thể lấy thanh kiếm đó để múa như thế nữa.

Không ai cả.
"Mi, sư phụ của ngươi đã chết, từ giờ trở đi, ngươi chính là "Vũ Diên" của Vi Nhã Điện, sau này phải gắng sức học "Vô Tướng".
Ta nghe chủ nhân Vi Nhã Điện nói thế, vừa nói vừa nắm vai ta.

Vũ Diên – vũ giả cao cấp nhất, người duy nhất có tư cách biểu diễn Vô Tướng trước mặt vương
"Con hiểu rồi" Ta gật đầu "Con không cần học Vô Tướng, con đã nhớ kĩ từng động tác của sư phụ rồi"
Năm đó, ta mười bốn tuổi,

Một năm sau, tân vương lên ngôi, Lâu Lan đổi chủ.

Một năm nữa, trong cái ao ở Vi Nhã Điện, ta gặp Yển, khi ấy, có một con ếch đang chễm chệ trên đầu hắn

2,

Ta luôn ghét tiếng người múa may ồn ào. Ngươi không thể tỏa sáng quá, ngươi không thể rực rỡ quá, bởi vì mọi người đều nhìn ngươi, một khi ngươi xuất sắc, sẽ có người muốn đạp ngươi xuống, hi vọng hôm nay ngươi ra cửa, ngày mai cũng không thể trở về.

Đây là cung đình, đó gọi là tranh đấu. Ngay cả một đứa trẻ mười bốn tuổi cũng có thể trở thành sự uy hiếp.

Nhưng, ta cũng không sợ hãi.

Hậu viện là nơi ta thích nhất, phòng ở cũ nát, làn nước xanh cùng một màu với hàng cây um tùm lá.

Ta có thói quen tới đó múa.

Lần đầu tiên ta múa hết Vô Tướng – đương nhiên là không có kiếm – chính là ở nơi này. Mệt đến phát xỉu, ngủ một ngày lại sốt ba ngày khiến chủ nhân Vi Nhã điện được phen giáo huấn.

Người múa hôm nay là Lưu Văn Cơ, cũng chả sao.

Múa được một nửa điệu, ta nghe thấy tiếng nước. Cái ao này hàng năm không bơm thêm nước vào, sao có thể có tiếng nước? Vì vậy ta đi đến cạnh ao, vừa tới nơi thì thấy có người ở trong nước, cười với ta.

Nụ cười kia rất bướng bỉnh kiêu ngạo, hơn nữa lại đẹp động lòng người. Chỉ tiếc là ta chưa kịp thưởng thức đã bị hắn dọa cho mặt cắt không còn giọt máu – có một con ếch rất lớn đang chễm chệ trên đầu hắn

Nó ộp ộp hai tiếng rồi nhảy lên người ta, ta sợ tới mức nói không nên lời, chỉ thấy toàn thân phát run.

"Ta còn tưởng ngươi gặp quỉ nữa! Thật là...." Sau này lúc Yển nói với ta luôn là tức giận đến nỗi không nói cho được câu hoàn chỉnh.

Ta đành phải giả chết, rắn, thằn lằn, ếch là mấy con ta sợ nhất.

Yển khi đó coi ta là nữ, rất dịu dàng bắt con ếch kia nhưng ta sợ quá đã ngất xỉu trước rồi.

"Ngươi là con gái của chủ nhân Vi Nhã điện?" Hắn tò mò nhìn chằm chằm mặt ta.

Ta lắc đầu.

"Em gái? Cháu gái?" Bắt gặp cái lắc đầu quyết liệt của ta, hắn có vẻ không vui, bất mãn hỏi: "Chắc không phải chị gái chứ"

Ta không nhịn được nở nụ cười. Giờ nghĩ lại, nếu lúc ấy không cười, có lẽ giờ không phải vất vả thế này – mỗi ngày đều phải cười cho hắn xem, mặc dù trong lòng muốn khóc muốn chết đi được.

Yển thấy ta cười liền cười theo: "Ngươi cười rất đẹp" Hắn đứng lại hôn ta, ấn một miếng ngọc bội cho ta, nói: "Được, qua mười bảy ta lại đến tìm ngươi, ngươi nhớ đợi ta ở đây đấy" Nói xong hắn liền biến vào trong nước, cũng không chờ ta đồng ý, cứ như thể hắn biết chắc chắn ta sẽ đợi. Nhớ đến sự ngây ngô của ta lúc ấy mà giận sôi lên.
Khi đó, ta nghĩ hắn là tiểu yêu tinh trong ao. Nét cười tươi tắn của hắn cũng thuần khiết như nước ao kia.

Qua mười bảy tất nhiên là mười tám.

Sáng sớm ta đã đợi hắn, đến buổi chiều, quả nhiên trong ao vang lên tiếng nước ùm ùm, Yển xuất hiện, nhìn ta cười.

Ta cười với hắn một cái, sau đó liền té xỉu. Vì đợi hắn từ sáng sớm tới giờ nên ta đói meo bụng.

Yển vô cùng bất mãn với lý do té xỉu của ta, vì thế hung hãn uy hiếp ta bằng một bàn đồ ăn, lần đầu tiên trong cuộc đời ta ăn nhiều như thế, chỉ no quá mà chết, ta trừng mắt nhìn Yển, hắn không thèm để ý mà hỏi ta xem ta ăn đủ chưa.

Hắn chơi với ta cả một buổi chiều, lại một buổi tối nữa, chơi đùa vui vẻ khiến ta thấy mãi mãi cũng không ngừng chơi được. Hắn thấy ta đối với cái gì cũng có dáng vẻ của một đứa bé tò mò thích thú đã hoàn toàn té xỉu.

"Ôi trời ơi" Hắn nói "Cho tới bây giờ ngươi vẫn chưa được chơi đùa lần nào ư?"

"Múa có tính không?" Ta ngây thơ hỏi.

Thế là Yển hạ quyết tâm đưa ta đi du ngoạn sông Trường Giang, Hoàng Hà

"Chỉ cần thiên hạ là của ta thì ta sẽ đưa ngươi đi"

Đúng vậy, Yển, ngươi từng nói như thế, ngươi còn nói ta đừng quên, ta chính là thiên hạ của ngươi.

"Lâu Lan kí lịch" có viết: "Ngày mười bảy tháng sáu năm một trăm bốn mươi bảy theo lịch Lâu Lan, Yển được lập làm thái tử, ngày mười tám, tiến hành nghi lễ tế lễ. Lễ được một nửa, người biến mất không chút tung tích, ngày hai mươi người quay lại, nói đã gặp được tiên"

Ta chính là vị tiên đó. Yển đưa bản sao "Lâu Lan kí lịch" cho ta xem, đến đoạn này, ta cười như nắc nẻ.

Ngày nào đó, ta mới biết, thì ra Yển họ Vân La – dòng họ hoàng tộc chính thống của Lâu Lan, hắn chính là Đông cung thái tử.

Ngày nào đó, ta nhận lệnh thái tử, chuyển khỏi Vi Nhã điện vào ở Đông cung, Vũ Diên giờ chuyên múa cho Thái tử.

Vì thế khắp thiên hạ cỉ có mình hắn có thể chiêm ngưỡng điệu múa của ta.

Hắn cho ta lưu lại chính điện Đông cung, không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần. Ta thường một mình đứng trong đại sảnh vắng vẻ, sau đó kh hắn đẩy cửa bước vào sẽ dùng toàn bộ sức lực nở nụ cười tươi rói nhất, chỉ cười vì hắn thôi. Khi đó, chúng ta đều không có gì để trả giá hay báo ơn, cả hai đều biết chuyện không thể bền lâu cho nên trân trọng mỗi khắc bên nhau.

Khi Yển có một đứa con trai cũng là lúc trời đại tuyết, tuyết bay tán loạn. Đó cũng là chuyện của năm năm sau.
Thời gian quả thực rất kì diệu, cảm giác như chúng ta vẫn chẳng thay đổi gì nhưng hắn lại lập tức bước đi, cho dù níu kéo cũng phí công. Ta biết là ta khờ, nhưng hỏi thiên hạ có kẻ nào thông minh?

Yển lập thái tử phi rồi cho ta ở biệt viện trong Đông cung, một ngôi nhà gỗ nhỏ sau Thừa Hương điện, biệt viện rất gần Ngự Long viện hắn hay lui tới gần đây. Cũng không biết có phải hắn cố ý hay không. Yển không cho phép người khác tự ý xông vào biệt viện, còn mình thì toàn lén lén bò vào như kẻ trộm, ta cười ngất.
Ngày nào đó, tường vi trong biệt viện đơm bông, ta nhìn lên phát hiện trong bụi hoa có một đứa bé.

Đứa bé mặc áo trắng, ta không rõ chuyện thế nào nên không dám sai người đưa nó xuống. Đứa bé kia như đứa con của nước, chỉ cần có một bàn tay thô ráp chạm vào là sẽ tan ra ngay. Ta ở trong cung lâu như vậy nhưng chưa nghe nói nhà nào có đứa con đáng yêu đến thế. Ta nghĩ, có lẽ người khác cũng chưa từng nghe qua, gặp qua.

Vẻ đẹp của đứa bé kia há lại là của kẻ phàm tục? Nó tất là tạo vật của thần linh.

Nó nhận ra, cười với ta nói: "Ngươi chính là Vũ Diên sao? Ngươi thật đẹp, đẹp hơn tất cả mọi người"

Ta biết nó đang nói về nhóm vũ giả trong triều đình. Chỉ là nó không biết, cho dù một người có đẹp cỡ nào, khi được khen cũng vui vẻ như thường.

"Đúng thế" Ta cười nói "Ta là Vũ Diên, cháu là ai?"

Nó nhẹ nhàng cười, lộ ra vẻ chín chắn không giống bình thường: "Ta là Lam, là nhi tử của phụ thân Yển"

Ta nhất thời phản ứng không kịp, trong lòng thầm nghĩ – con hơn cha là nhà có phúc. Kiếp sau đầu thai phải làm người đàn bà của Yển.

Nếu xét đến phong thái khí phách thì Táp Lam xuất chúng hơn Yển nhiều.

"Vì sao ta không sinh ra muộn hơn mười mấy năm, như vậy người ta gặp sẽ không phải ngươi mà là Táp Lam"

Yển cười không đáp, ta tưởng hắn không để bụng, không ngờ từ đó về sau hắn đa nghi như Tào Tháo, hoặc là không có việc gì cũng chạy đến chỗ ta, hoặc là mỗi ngày đều truyền Táp Lam đến vấn an hắn vào buổi sáng. Đúng là khiến ta cười đến gập cả xương sườn.

"Yển, ngươi lo lắng cho ta, hay là lo lắng cho con trai bảo bối của ngươi?"

Hắn nhìn ta một cái, nói: "Vậy ngươi sẽ buồn vì nó chết hay vì ta chết?"

Ta cười mà không đáp, hắn cũng nhìn ta, cả hai đều hiểu mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.

Vì Táp Lam mà Yển đã trải qua cảnh chăn đơn gối chiếc, ta cười đuổi hắn ra ngoài, muốn hắn đi tìm phi tần khác, hắn lại không đi, cứ phải tranh giành tình nhân với con mình. Quả thực là khiến ta không còn lời nào để nói.

Táp Lam vô cùng thông minh, biết rằng phụ thân không làm gì được mình, vì thế nó bám riết lấy ta không rời.

Ta ngày nào cũng xem hai cha con hắn diễn trò, cười đến eo đau thắt, nhưng lòng biết những ngày như thế chẳng dài lâu.

Trên lưng Yển đeo bảo kiếm đỏ sậm, mà anh em song sinh của thanh kiếm lại nằm ở tế đàn lạnh như băng gào thét khát khao được tắm máu tươi của nó.....

3,

Yển đã ba ngày chưa tới chỗ ta.

Ta hiểu có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng không đoán ra là chuyện gì.

Trong cung dường như có biến cố lớn gì đó, lòng người hoảng hốt, sắc mặt mọi người đều trầm hẳn đi.

Mây ngày nay ta đều nằm mơ, mơ thấy thanh kiếm xanh biếc.

Ta không biết tại sao lại vậy, ta chỉ linh tính, phỏng đoán trực giác. Ta nghe thấy tiếng thanh kiếm xanh gào thét, âm thanh thê lương truyền đến. Ta không biết cái gì khiến nó điên cuồng như thế. Nhưng ta hiểu, một vòng luân hồi sắp diễn ra.

Ta còn có Yển.

Cho dù đã linh cảm trước, nhưng ta thừa nhận ta chưa từng nghĩ tới có ngày Yển sẽ nhìn ta, nói với ta: "Xin ngươi hãy múa Vô Tướng"

"Vô Tướng?" Ta hỏi "Yển, ngươi có biết điệu múa đó như thế nào không, ngươi có biết nếu ta múa rồi thì sẽ thế nào không?"

Hắn không nói gì, cũng không nhìn vào mắt ta.

"Yển, có phải cha ngươi đòi hỏi không? Vì ông ta nghe nói ngươi giấu Vũ Diên cho riêng mình? Cho nên nhất định bắt ngươi giao ta ra?" Đến lúc này, ta cũng không muốn phân trần hộ hắn, tự kiếm cớ huyễn hoặc mình vì hắn.

Thật sự là bi ai.

Hắn khó khăn mở miệng: "Không phải"

"Tốt" Ta cười lạnh "Ta hiểu rồi"

Hắn nhìn ta, không nói một câu, thần sắc lạnh lùng, nhưng đôi mắt lại nhuốm màu bi thương. Hắn muốn mở miệng, nhưng lại không thể nói nên lời. Ta nhìn thấy bóng dáng sau lưng hắn, bóng người bị ánh nến chiếu vào đó vốn không phải là hắn.

Lúc trước không hiểu chuyện, nghĩ rằng quyền cao chức trọng là may mắn, nay cuối cùng cũng hiểu được, bị người ta nắm thóp trong tay thì chẳng thể tự do làm gì, có huynh đệ rình mò xung quanh, có triều thần câu kết, làm Đông cung thái tử cũng chả thể hoan hỉ thế đấy.

"Đừng nói, Yển, đừng nói gì hết" Ta nói "Ngươi không cần giải thích, ta hiểu rồi"

Thân thể Vương càng ngày càng suy thoái, cần được cầu phúc. Các thần quan không có bản lĩnh cải tử hoàn sinh, Sương Cơ đương nhiên sẽ lo sợ, cuộc sống ăn sung mặc sướng hiện nay sẽ tàn trong một sớm một chiều, nàng sao có thể cam tâm? Cho nên đã nghĩ đến ta? Nếu ta không múa Vô Tướng, nàng có thể lấy cớ – không có linh hồn tế Vô Tướng nên không có hiệu quả, các thần không phù hộ.

Có thật sự có thần thánh không? Vì sao ngài không trực tiếp phù hộ Vương của chúng ta vạn thọ an khang? Hay là thần toàn trí toàn năng cũng có giá của nó? Ta cười, đứng ở sảnh chính của biệt viện Đông cung ta đã dừng chân suốt sáu năm, tất cả chỗ này đều là của ta, mỗi nơi đều lưu giữ những kỉ niệm của ta và Yển. Ta tin, tương lai, nơi này cũng không thuộc về người khác. Ta tin có người sẽ giữ lại nơi này, vì ta.

Đây có tính là vinh dự đặc biệt? Ta thật muốn ngửa mặt lên trời cười dài.

Ta đột nhiên nhớ tới sự điên cuồng si mê của sư phụ đêm đó. Không sai, cái đẹp của Vô Tướng khiến cả ngay cả vũ giả cũng bị mê hoặc. Còn nữa, thanh kiếm xanh toát ra ánh sáng yêu mị, có lẽ thứ vũ giả cả đời đeo đuổi cũng chỉ mơ hồ như thế.

Nhưng ngươi không cần.

Về điểm này, ta hiểu, Yển cũng hiểu.

Ngày nào đó, Yển không nói nửa câu, chỉ nhìn ta, tham lam muốn hòa ta vào cơ thể hắn.

Ngày nào đó, ta thấy Táp Lam thoát khỏi bọn người đuổi theo, chạy đến chỗ ta, nó không bước vào, chỉ lén khóc ở ngoài cửa, ta cũng không đi ra ngoài, chỉ ở trong phòng lặng lẽ nhìn ra.

"Lâu Lan kí lịch" viết: "Năm một trăm năm mươi lăm năm lịch Lâu Lan, Lâu Lan vương lâm bệnh nặng, hôn mê ba tháng, cả nước chấn động, pháp sư nói muốn lành bệnh phải tế hồn. Mùng một tháng bảy, Đông Cung thái tử ra lệnh cho biệt viện Đông Cung chuẩn bị tế hồn, mời Vũ Diên múa Vô Tướng, Vương khỏe mạnh, nhân dân mới yên lòng"

Ta không biết vì sao Sương Cơ tới tìm ta, ta với nàng không thù không hận. Trước mặt triều thần, ta dường như đã chối.

Nhưng Đan tới tìm ta, nàng là con gái của Định Quốc Công, tính tình cao ngạo không ai bì nổi, nàng cũng là thái tử phi của Yển.

Người phụ nữ quật cường cao ngạo đó quì xuống trước mặt ta.

"Đồ Mi, ta biết Yển có lỗi với ngươi, nhưng chàng cũng chỉ là bất đắc dĩ mới phải làm vậy, ngươi hận chàng thế nào cũng được. Ngươi muốn làm gì ta cũng không màng, nhưng xin ngươi hãy múa Vô Tướng, xin ngươi"

Quả là một người phụ nữ thông minh, Đan, đây là do trực giác của phụ nữ sao? Ta còn chưa làm gì, ngươi đã linh cảm được ta sắp đi.

Ta cười với nàng, nói: "Đan, ngươi yên tâm, ta sẽ múa"

Ta mặc bộ y phục đỏ thắm, cầm thanh kiếm xanh nhìn Yển.

Hắn thay Vương ngồi trên ghế rồng, hai hàng lông mày nhíu lại, lặng lẽ ngủ. Trong tay hắn nắm một đóa Đồ Mi.

Yển, đây là tưởng niệm ta, hay là tống biệt ta?

Mi tâm Yển vẫn như thế.

Táp Lam đứng ở ngoài cửa, nhìn ta, nó dang hai tay, dường như muốn ngăn cản ta, ta nhẹ nhàng an ủi nó, cười với nó.

"Táp Lam, tương lai cháu sẽ là một vị minh quân còn hơn cả cha cháu, nhưng phải hiểu rõ, đối với ta, hoàng đế Lâu Lan... chỉ là hắn mà thôi"

Táp Lam nhìn ta,ta hiểu nó muốn nói gì, ta cười đi qua nó.

Không vô ích đâu, Táp Lam, nhưng cháu không hiểu điệu múa thần kì này.

Ta không biết rốt cuộc vì sao Sương Cơ lại nói như vậy, nhưng ta tin tưởng ma lực của Vô Tướng – Sư phụ, Vô Tướng dẫn đường cho ta, ta dẫn đường cho Yển.

Nó đưa Yển ăn sâu vào sinh mạng ta, dẫn ta vào vận mệnh Yển.

Vô Tướng là điệu múa luân hồi, ta là đóa hoa luân hồi. Sự luân hồi tuyệt vời đó ẩn chứa ma lực – ta tin là thế.

Có lẽ ta không điên cuồng yêu Yển như Đan, nhưng người có thể trở thành luân hồi của hắn, chỉ có mình ta.

Yển, ngươi làm sao biết được...

Ta không hề hận ngươi.

Đan, ngươi ên tâm đi, ta sẽ đi.

Đây không phải là cầu nguyện cho Vương mà là cho Yển, chúng ta đều vì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#truyen