Chap 72 : Há cảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắc Dã hắn từ nhỏ đã lang than, luôn chỉ có một mình chịu đựng khó khăn

Người làm há cảo cho hắn ăn trong cả cuộc đời chỉ có ba người duy nhất, một là mẹ hắn, hai là bà của hắn và người thứ ba chính là Trương Bảo Khánh người thiếu niên hắn yêu.

...

Ngày đó Bắc Dã vì mấy ngày không ăn mà ngất xỉu trên đường, giữa trời đông lạnh, người qua người lại tấp nập chẳng ai thèm đếm xỉa tới hắn

Bắc Dã cứ nghĩ bản thân sẽ chết cho đến khi thiếu niên ấy xuất hiện Trương Bảo Khánh

Bắc Dã khi ấy chỉ có cảm xúc mơ hồ thiếu niên kia giống như chiếc bánh bao mới bỏ ra từ lồng hấp vậy, trắng trắng mềm mềm lại thật ấm áp

...

" nè cậu có sao không vậy? "

Trương Bảo Khánh đem Bắc Dã về nhà đưa tay đặt lên trán phát hiện người kia đang sốt bèn nhanh nhẹn lấy khăn trườm cho hăn

Anh cũng không có kinh nghiệm chăm sóc người ốm chỉ biết luống cuống pha một cốc trà gừng cho hắn uống.

Bắc Dã trong cơn mê man có cảm gíac như mẹ hắn ở bên vậy liền lẩm bẩm

" muốn ăn há cảo"

" hả muốn ăn há cảm? "

Trương Bảo Khánh mờ mịt nhìn hắn

" nhưng mà tôi đâu có biết làm há cảo"

Hắn vẫn lặp lại câu nói đó, anh đành lụi hụi cô nặn mấy chiếc há cảo méo mó rồi đem đi hấp.

...

Đến tối cuối cùng Bắc Dã cũng tỉnh lại

" cậu tỉnh rồi hả? Nè ăn há cảo đi"

" hả? "

Bắc Dã nhìn đĩa há cảo méo mó không ra hình thù kia mà nghi hoặc nhìn anh

" cậu nói muốn ăn há cảo mà"

Hắn ngây người ra nhìn anh rồi cũng bắt đầu ăn

" ngon không? "

" ngon"

"ừm vậy ăn nhiều vào"

Sự thật há cảo Trương Bảo Khánh làm tuy không đẹp nhưng mùi vị cũng không tồi, nhai há cảo anh làm mà lòng hắn ấm áp.

...

Ăn hết đĩa há cảo của anh, hắn cũng đã khỏe hơn rất nhiều

" cảm ơn"

" ừ không có gì, mà cậu tên gì? "

" Bắc Dã"

" Tôi là Trương Bảo Khánh "

" nhà cậu ở đâu? Sao lại ngất ở ngoài đường vậy? "

"tôi không có nhà"

Câu trả lời của Bắc Dã khiến Bảo Khánh cũng nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo

" cảm ơn há cảo của cậu, không làm phiền cậu nữa tôi đi đây"

Trương Bảo Khánh cũng không rõ lúc đó bản thân nghĩ gì mà lại đưa tay ra kéo tay hắn

" này ..."

" có chuyện gì sao? "

" nếu cậu không có nơi nào để đi vậy ở lại với tôi đi"

" thật sao? "

" thật"

...

Vậy là từ đó Bắc Dã ở lại với Bảo Khánh, không những vậy hai người còn mở một tiệm nhỏ bán há cảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net