Đoản 1: Quy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ 12 cửa, cuối cùng, Lăng Cửu Thời cậu cũng có thể trở lại với cuộc sống trước kia, nhưng, thứ không thể trở về lại chính là trái tim cậu. Nam nhân mà cậu vẫn cùng đồng hành ấy, anh đã không còn nữa, nói đúng hơn anh đã ở lại trong thế giới cửa với vai trò của một NPC.


"Ây dà Cửu Thời à, cậu cả ngày trốn trong phòng chỉ nghiên cứu cái trò chơi đó, bộ cậu không muốn hít thở khí trời à?" Ngô Kỳ - Đã ba tháng rồi, ngoài một tháng ở bệnh viện dưỡng thương ra, tên bạn thân quái đản nhà anh vẫn luôn ẩn thân trong phòng riêng, thiếu chút nữa anh còn nghĩ cậu đã sớm mất rồi, mấy tháng nay chỉ là giấc mộng hão huyền.


"Mặc kệ tôi, cậu bận đi, đừng chú ý tôi nữa, để tôi tự nghiên cứu nó."


"cửu Thời, cơm trưa đó tôi làm xong rồi, khi nào ăn cứ lấy trong tủ lạnh ra hâm lại, đừng ăn lạnh không tốt cho dạ dày, nhớ chưa. Tôi đi một chút, chiều sẽ về sớm, cậu cũng mau nghỉ ngơi đi, đừng mải mê với cái game đó nữa." Lo lắng là thật, nhưng anh biết, nếu không thể ngăn thì tốt nhất cứ để cậu làm đi vậy, sau khi tỉnh lại bởi tai nạn, chắc hẳn cậu đã có một giấc mộng dài, có vẻ là quá cố chấp với nó thật rồi.

***


"Ơ, hôm nay chịu ra ngoài rồi sao? Làm sao? Cái game đó không hợp chơi nữa à? Hay là đã vượt cấp hết rồi?" Anh vừa đi làm về, vốn tưởng cậu vẫn sẽ ngồi trong phòng lăn lộn với cái trò chơi thực tế ảo kia, thế mà bây giờ lại ngồi ở phòng khách cầm bắp rang và điều khiển tivi miệng thì ngốn một đống toàn là bắp rang.


"Đói rồi, ngày mai lại chơi nữa, tôi làm xong rồi." Cậu nuốt hết bắp trong miệng xuống, lại chuyển cho Ngô Kỳ một chai nước trái cây vị anh thích, bình bình thản thản mà đáp lời.


"Thật? Thế... cậu định bán nó bao nhiêu? Làm giàu được không?"


"Không bán, cái này không bán, của tôi." Cậu gắt gỏng nhìn bạn thân với ánh mắt độc chiếm.


"Sao lại không? Lại chẳng lẽ vì cái tên Nguyễn Lan Chúc kia?" Ngày cậu tỉnh lại đều luôn miệng hỏi Nguyễn Lan Chúc có đến không? Có từng nghe qua cái tên đó chưa, có từng gặp ai hay đồ vặt gì liên quan đến cái tên ấy chưa. Trời ạ, nếu gặp người khác đã sớm phát điên rồi.


"Đừng nói vậy, anh ấy sẽ buồn, chúng tôi đã sớm hẹn nhau rồi, đừng lo nữa."


"Lăng Lăng, cậu là bạn tôi, nên tôi mới nói, tôi không biết cái người đó là ai, như thế nào, khó mà chấp nhận. Chưa kể đều là những kí ức không rõ ràng của chính cậu, đừng để nó kéo con đường phát triển của cậu xuống, nghe chưa." Tên nhóc cẩu Kỳ này đối với cậu chính là một bộ dáng gà mẹ chăm lo đủ đường, kết quả bây giờ có thể nhờ game kiếm tiền, lại đem cái game đó giấu đi.


"Ài thôi được rồi, tôi nói, không kiếm tiền với nó, nhưng sẽ còn cách khác, đừng nghĩ nữa. À mà, ngày mai tôi chuyển đến nơi khác trước, rồi sau đó cậu sắp xếp công việc rồi qua sau nhé."


"Gì cơ, cậu kiếm đâu ra tiền thuê phòng mới?"

"Tôi nói đi trộm về, cậu tin không?"

"Tin, tôi tin, tên lưu manh ngầm nhà cậu lại chả làm được."


"Đùa thôi, nhưng mà nhờ cái game này cả đấy, vậy nhé, tôi đi ngủ trước, cậu sắp xếp đi, biệt thự chờ đón cậu."


"Hả? Biệt thự? Biệt thự gì? Biệt thự thật sao? Quá dữ rồi đó Lăng Cửu Thời đại ca."


***


Là căn biệt thự mà trước đây Hắc Diệu Thạch từng tồn tại với nhau, ông lão chủ nhà có vẻ rất thích đám người bọn họ, mặc dù Lan Chúc không lộ mặt nữa, cũng không đáng ngại, ông ấy được chính Lan Chúc thuê đến giúp hắn trông nhà trong trường hợp xấu nhất mà. Chỉ cần cậu đưa ra được bằng chứng cho sự hiện diện của hắn thì đều có thể đến, tiếp tục tiếp quản biệt thự như trước kia.



***


"Hoan nghênh đến với thế giới của cửa, tôi là Nguyễn Bạch Khiết, còn anh?"

Ngày đầu tiên sau khi dọn đến biệt thự, cậu đã nóng lòng khởi động trò chơi, cảm giác quen thuộc lần nữa ùa về, giọng nói quen thuộc cất lên bên tai, hình dáng một nam nhân cao cao xinh đẹp ngự trị trước mắt, khung cảnh một toà ký túc xá học sinh bị bỏ hoang.

"Dư Lăng Lăng, chúng ta có thể cùng lập đội không?"


"Tên hay quá, anh đây là vào cửa thứ bao nhiêu nhỉ? Có vẻ thuần thục."

"Chẳng giấu gì cậu, tôi chỉ là cửa đầu tiên. Nhưng loại trò chơi này tôi đều đã từng có tìm hiểu qua."

"Thật tốt, nếu vậy, anh không ngại chứ, nếu chúng ta một đội, vì tôi mới chỉ ở cửa thứ 4."

"Ơ, không, người như anh dựa dẫm tôi thực rất vui vẻ, không ngại."

Lần nữa làm quen lại, lần nữa trân trọng lại, và lần nữa yêu nhau.

Đối với lần vào cửa này, Lâm Thu Thạch đã cài đặt thời gian thay đổi rất nhiều so với trước đây, không còn là 15 phút ở ngoài đời thực nữa, nó trực tiếp tỉ lệ thuận với thời gian trong cửa. Ở cửa là 7 ngày ngoài thực cũng sẽ 7 ngày không đổi. Khác chỗ chẳng có chết chóc thực sự, có thể cày đi cày lại cho đến khi qua màn.



Và thời gian chờ cửa mới, cậu sẽ lại tiếp tục nghiên cứu lại nghiên cứu, muốn đưa người trong "cửa" ra ngoài.



***


"Lan Chúc, để anh chờ lâu rồi, tôi nhớ anh..." Cái ôm ấp áp này rất lâu rồi cậu không còn cảm nhận được nữa, năm mươi năm, năm mươi năm chỉ liên tục đi lại "cửa", hết thì lại bắt đầu lại, đến nỗi Nguyễn Lan Chúc trong cửa cũng dần có ý thức, dần nhận ra mọi chuyện trước kia lẫn bây giờ.


Cuối cùng cũng làm được, cậu làm được rồi, Lăng Cửu Thời cậu đưa người thương ra ngoài bằng xương bằng thịt được rồi... Cả những người bạn đồng hành của Hắc Diệu Thạch ngày trước nữa... Tất cả đều có thể trở về rồi.


"Không lâu, đều không lâu, tôi đợi cậu cả đời này mà..."


Hắn biết cậu sẽ làm được mà, từ ngày gặp lại nhau ở cửa đầu tiên đó, từ ngày đứng dưới toà ký túc học sinh bỏ hoang đó mà móc tay, cánh bướm kí ức đã lại lần nữa vỗ cánh.


Đám người Hắc Diệu Thạch anh một câu, tôi một câu, ai ai cũng có cảm xúc, tâm tư, ý thức như bao người, và rồi lại lần nữa trở thành người nhà, chỉ khác là không còn tổ chức như ngày đó nữa thôi.


***

"Lăng Lăng, tôi sẽ không đi nữa, đừng lo, sẽ mãi ở đây với cậu."


Ngày đầu tiên trở lại thế giới thực, hắn vẫn luôn quen thuộc như thế, vẫn ở bên người yêu thương, ở bên bé Hạt Dẻ, và gặp lại tất cả mọi người, tên bạn thân ngốc Ngô Kỳ của cậu.


Trước khi nhắm mắt, cậu vẫn luôn lo sợ đây chỉ là một giấc mộng đẹp, một giấc mộng cậu đã mơ đi mơ lại biết bao lần, không lối thoát, không hơi ấm, tay vẫn luôn vững chãi cầm chắc lấy cánh tay hắn, mắt vẫn mở thật to để quan sát người trước mắt.



Như lúc nãy ngồi ăn cơm, cậu vẫn luôn tình tứ quan sát Nguyễn Lan Chúc, thiếu chút nữa Ngô Kỳ cùng đồng bọn đã đấm cho mấy phát rồi.


"Lăng Lăng, cậu nói xem nếu giờ cậu không nhìn cậu ta nữa, vậy mắt cậu có lệch đi 1 cm nào không? Tôi vừa chia tay bạn gái năm ngoái đấy, trêu ngươi tôi đấy hả?" Sau ngần ấy năm, bị tên bạn thân liên tục rỉ vào tai, cuối cùng Ngô Kỳ cũng hiểu, nam nhân họ Nguyễn kia thực sự là một bù trừ hoàn hảo cho tên bạn thân nhà mình, hiểu rồi.


"Kỳ ca, trước đây anh ấy từng nhìn ai say đắm đến thế chưa?" Nguyễn ca cười xoà hỏi anh.


"Chưa, ngoài cái bộ game đó ra, cậu ta chưa từng say mê ai hay thứ gì đến thế... À không, ngoài Hạt Dẻ nữa."


Hà cớ gì bọn anh phải ngồi đây chứng kiến hai cái người này chứ, anh muốn đánh nhau với Cửu Thời, tốt nhất là Lan Chúc hắn đừng cản, anh muốn đấm chết Lăng Cửu Thờiiiiiiiiii


"Lan Chúc à, tôi cũng thế, tôi sẽ luôn đợi anh, ở đây." Trước khi chìm vào ngủ say, cậu lại ghì siết chặt tay hơn vào vòng eo, lồng ngực ấy, hít hà hơi ấm lâu ngày, nức nở mà trân quý nhiều hơn.


***

Cho đến khi cái game qua cửa ấy cả đám bọn cậu đều đã thuộc lòng kịch bản, lại nghiên cứu đưa vào thêm nhân vật cho phù hợp cốt truyện hơn. Đã là 10 năm, cậu đã chịu tung ra bản demo và cho ra mắt nó, đám người lâu lâu vẫn sẽ lại qua cửa, rồi lại nghiên cứu làm thêm vài cửa nữa, chiếc game tưởng chừng sẽ chỉ bình đạm có số lượt chơi trung bình, nay lại thu hút rất nhiều người từ địa cầu. Mọi nơi đều biết đến con game nhân đạo này, không giết chóc, không sợ hãi, trong cửa chết cũng vẫn lại có thể cày lại game chứ không đoạt mạng ở đời thực như trước kia.



Thu về biết bao lợi nhuận, hai người quyết định đem chia cho Ngô Kỳ một ít, giữ lại một ít, số còn lại đem tặng cho những mầm non tương lai của đất nước tại các nhà tình thương.


***


"Nhanh thật, mới đó đã qua một năm nữa rồi, cậu không định truyền nghề cho ai sao?" Trần Phi một tay ôm ipad, tay lại đặt trên thân nhóc Bánh Mì vuốt vuốt.


"Thôi, ai biết chừng kẻ đó lại giống như Cao Đại Uy kia, đừng thì hơn, cũng không muốn để ai phải chia cắt như chúng ta nữa."


"Cửu Thời, mau vào làm cơm cho em, đã qua năm mới rồi, hôm trước anh cũng đã hứa rồi, đừng có chạy." Nam Chúc lâu lâu vẫn sẽ lại thay đổi một chút, lôi đống đồ trang điểm ra, mặc lên mấy bộ quần áo phi giới rồi lại vui vui vẻ vẻ sánh vai "cô vợ nhỏ yêu kiều" bên cạnh cậu.


"Được rồi được rồi, đừng nóng vội, anh vào ngay, mau ra chơi với Tiểu Mỹ đi A Khiết. Còn có chị Tuyết nữa."


Tiểu Mỹ, tên họ là Đàm Tiểu Mỹ, người vợ cường của Ngô Kỳ, cả đám người đều đã quen với nhân dạng này của Lan Chúc, và đều gọi "cô vợ" của cậu với cái tên trước kia -  Nguyễn Bạch Khiết.


***

"Nguyễn đệ à, đừng lúc nào ngươi cũng chọc tức ta như thế, đừng tưởng được đằng chân lại đòi đằng đầu, ăn thì ăn cho đàng hoàng, bày bừa như thế cũng là ta dọn cho nhà người đấy nghe chưa."

Ở tuổi xế chiều, còn gì bằng là được ở bên người thân thương. Ngô Kỳ hai năm trước đã không gắng trụ được qua đời rồi, chỉ còn Hắc Diệu Thạch bọn họ.


"A, xin lỗi, anh mau ngồi xuống đã, đừng nóng, để tôi dọn, tôi không nên làm thế, xin lỗi mà. Đừng gọi là Nguyễn đệ nữa, tôi xin lỗi mà..." Cái biệt danh em trai này phải kể đến vài lần hắn làm cậu giận, liền chẳng kiêmg dè gì nữa mà gọi lên, cho nên giống như được lập trình sẵn, chỉ khi cái tên Nguyễn đệ này được thốt ra, rhif xác định Lăng Lăng đnag giận dỗi.


"Tên khốn nạn nhà cậu, đến tuổi này rồi còn như thế, tôi chết rồi ai mà dọn cho cậu. Hả?" Dù tuổi đã cao, như cái miệng hay chửi đổng vẫn chẳng già đi chút nào, vẫn luôn khiến Lan Chúc rén mãi không thôi.



"A, xin lỗi mà, đừng bỏ tôi lại nhé, chúng ta đi cùng nhau, đừng nói nữa, tôi xin lỗi mà..." Nghe từ chết phát ra, hắn cuống quýt ôm lấy thân hình đáng yêu ấy, vỗ về một chút, hắn biết cậu sắp đến cực hạn rồi, cả hai đều biết, đều không còn lâu nữa, và...

***

"Cuối cùng hai người cũng có thể cùng nhau rời đi rồi. Hắc Diệu Thạch có thể đóng cửa rồi, tân hôn vui vẻ, ông Nguyễn, ông Lăng." Đứa cháu trai của ông lão trông coi biệt thự được gọi đến trong đêm, tại phòng ngủ của hai vị chủ nhân, hai thân thể già nua ngay ngắn nằm trên giường nắm tay nhau nhắm nghiền mắt. Cậu cúi đầu đưa tiễn đoạn cuối cùng, rồi giúp họ lo toan hậu sự chu đáo. Cùng với đám người của Hắc Diệu Thạch, theo di nguyện của 2 chủ nhân, lần lượt cũng dọn đi, tìm đến chốn dung thân phù hợp đến cuối đời.


***

"Đóng cửa thôi, giấy tờ cũng đã hoàn tất rồi, ngày mốt sẽ có người đến nhận nhà, ông nội, họ chắc đã đến gặp ông rồi nhỉ?" A Hùng lưu luyến kéo đóng cánh cửa lớn biệt thự, miệng vẫn không ngừng độc thoại.



"Ây, đang định đóng cửa sao?" A Hùng chuẩn bị đóng cửa rời đi khỏi biệt thự, một nữ nhân đã chạy đến vỗ vai cậu.


"Ơ, ngày mốt chị mới nhận nhà mà. Đến sớm thế này liệu có cần gì không?"


"Tôi đến sớm một chút, không sao chứ?"


"Được chứ, nhà đã là của chị rồi, Hoắc Ngọc Tư, chị xác định nhé, em sẽ không trở lại lấy nhà nữa đâu đấy."


"Chắc rồi, từ giờ nó sẽ là của tôi, mau đi đi, không cần đóng cửa. Lát nữa hai cậu em nhà tôi cũng đến rồi."


***


"Chị, anh Chúc Minh lấy kẹo của em..."


"Chị, Tiểu Lăng sâu răng rồi, đừng cho nó ăn nữa."


"Àiiiii hai đứa nhóc này, chị đang bận đó, đừng quậy nữa, bé Lăng Lăng ngoan ngoãn ăn cơm trước nhé, còn Chúc Minh, đừng cứ lúc nào cũng quản kỹ như thế, sinh đôi thì sinh đôi chứ đừng như thế, em nó buồn đó."



Thật chẳng ngờ, Hoắc Ngọc Tư - một nữ nhân thành công ở thời này từ hai bàn tay trắng, cô cùng hai em trai là Hoắc Chúc Minh và Hoắc Tiểu Lăng, thành công lớn, vì vậy mà từ 3 đứa trẻ mồ côi trong nhà tình thương, vươn lên đứng đầu đất nước bằng kỹ thuật lập trình game. Cô đã tìm hiểu về Hắc Diệu Thạch từ lâu, cuối cùng cũng tìm ra biệt thự của bọn họ, xác định mua lấy rồi chuyển vào ở, vừa lấy động lực nghiên cứu, vừa cho hai em trai chốn nương tựa.



Mọi thứ như trở lại, từ Hắc Diệu Thạch, dần dần đổi tên thành Hoắc Tam Gia, lại tiếp tục nghiên cứu về lập trình game, về kỹ thuật mới, ngày đêm chẳng ngơi nghỉ. Đất nước cùng theo đó mà phát triển, cho ra rất nhiều phiên bản game thực tế ảo bắt mắt sinh động, thú vị, và không kém phần thu hút.





Cmt những thứ các bạn không thích, tớ sẽ sửa đổi nếu phù hợp. Cảm ơn đã ghé đọc nghen, và đây là đoản tổng hợp, thế nên chờ nhé, sẽ có chương mới sớm thôi nè❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net